“Đừng khóc.”
“Nghe lời.”
“Đừng nghĩ đến chạy.”
Hốc mắt Ôn Tinh Lan đỏ lên, viền mắt mờ mịt nước.
Lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại.
Từ lúc lập ra kế hoạch này, cậu đã biết phải trả giá rất đắt.
Chỉ là, cái giá này quá lớn.
Bởi vì vai ác thật sự rất hung dữ.
---
Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng, hắt lên người trên giường.
Ôn Tinh Lan mơ mơ màng màng mở mắt, tay chân mềm nhũn, rõ ràng đã là buổi sáng nhưng cậu chỉ mới ngủ được hơn một tiếng.
Cậu ngồi dậy, cảm giác khó chịu khắp cơ thể khiến hốc mắt lập tức hoe đỏ.
“Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Từ phòng tắm đi ra, Lục Tân An mặc áo sơ mi đen sạch sẽ, cổ tay đeo đồng hồ, dáng người cao lớn, khí thế bức người.
Hơi thở mạnh mẽ bao trùm, anh đứng trên cao nhìn xuống cậu, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng.
“Không… không có gì…”
Nhớ đến chuyện hôm qua, Ôn Tinh Lan không dám ngẩng đầu nhìn anh, mà cơ thể thì rõ ràng vẫn chưa thoải mái.
Không biết vai ác đã nhịn bao lâu.
Giọng nói thiếu niên nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ bị dọa, hàng mi cụp xuống run rẩy, không dám nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt Lục Tân An trầm xuống khi thấy dấu vết trên người cậu, mang theo vài phần ý vị khó đoán.
Anh đứng bên giường, đưa cà vạt cho cậu.
“Giúp tôi thắt cà vạt.”
Mệnh lệnh của vai ác, cậu không dám không nghe. Cậu chỉ có thể cầm cà vạt, bò dậy giúp anh.
Trên người cậu là chiếc áo sơ mi rộng, gần như che hết bắp đùi, rõ ràng là quần áo của Lục Tân An.
Cậu vừa hơi nhúc nhích liền đau, khiến đôi mày nhăn chặt, ánh mắt vì đau mà phủ sương mù.
Lục Tân An nhìn dáng vẻ đó, nhíu mày, trực tiếp ngồi xuống cạnh cậu.
Ngồi sát như vậy, cậu không cần cử động nhiều vẫn có thể giúp anh thắt cà vạt.
Ôn Tinh Lan vòng cà vạt qua cổ anh, ngón tay thon dài khéo léo quấn và kéo gọn gàng.
Hàng mi cậu rất dài, khóe mắt vẫn còn ướt, đuôi mắt đỏ ửng vẫn chưa tan.
Giống như một con vật nhỏ yếu ớt vừa bị giày vò, càng thêm đáng thương.
“Làm người của tôi, điều đầu tiên chính là tuyệt đối trung thành.”
Nghe rõ câu đó thì Ôn Tinh Lan khẽ túm lấy vạt áo, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Em biết rồi, Lục tổng.”
“Lục tổng?”
Lục Tân An đưa tay nâng cằm cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mình.
“Em là người đầu tiên lên giường với tôi. Tôi sẽ gọi em là bảo bối, còn em gọi tôi là Tân An, hiểu không?”
【Vai ác đại nhân thật đủ buồn nôn, còn bảo bối ~ Tân An ~】
Nghe chữ “bảo bối” ấy, Ôn Tinh Lan lập tức nhớ tới tên biến thái kia.
Tên đó cũng luôn gọi cậu như vậy. Hy vọng hôm nay về nhà sẽ không thấy những thứ hắn để lại trong phòng.
Cậu lại ngoan ngoãn gật đầu, còn chủ động cọ má vào lòng bàn tay anh.
“Em hiểu.”
Dáng vẻ nghe lời đó, lại thêm hành động vô hại kia, chẳng khác nào một con thỏ ngoan hiền.
Ánh mắt Lục Tân An ngày càng tối, lòng bàn tay cảm nhận rõ sự ấm áp từ má cậu.
Anh cúi xuống hôn, không cho cậu tránh né.
Khi buông ra, anh vuốt ve gương mặt cậu, hơi thở trầm nặng.
“Tối nay tôi sẽ ở Hoàng Đình bàn công việc, muốn gặp thì đến tìm tôi.”
“Vâng, Tân An.”
Sau khi ăn sáng cùng cậu, Lục Tân An rời đi. Anh không chỉ đưa chìa khóa, mà còn sắp xếp một thám tử tư cho cậu.
Bởi cậu nói mình hay gặp biến thái, rất sợ hãi.
Anh nói sẽ bắt được kẻ đó, để cậu không cần lo.
Quả nhiên là hôm nay không có một tin nhắn quấy rầy nào, từ sáng đến tối về nhà đều yên ắng.
Xem ra thế lực của Lục Tân An thật sự lớn, chỉ một thám tử tư đã có thể khiến tên biến thái biến mất.
Ôn Tinh Lan trở về phòng thuê, ở cửa cũng không thấy bưu kiện nào khả nghi.
Giống như cuối cùng cậu cũng có thể thở phào.
【Tui nói rồi, không có tin nhắn cũng không có bưu kiện, cuối cùng ngôi sao của tui cũng không cần sợ biến thái!!】
【 Đúng vậy. 】
Nhưng vừa mở cửa vào nhà, bật đèn lên, cậu liền thấy một thùng bưu kiện đặt trên bàn phòng khách.
Cả người cậu như rơi vào hầm băng.
Leng keng —
Leng keng —
Leng keng —
Điện thoại vang liên tục, từng tiếng chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Hàng mi cậu run rẩy, bấm mở màn hình. Tin nhắn tràn đến dồn dập:
“Bảo bối, em phản bội anh.”
“Sao em dám tìm người khác?”
“Một ngày là người của anh thì cả đời là của anh.”
“Tối nay anh sẽ tới tìm em.”
“Biết em sợ Lục Tân An, vậy mà còn dám tới gần hắn.”
“Anh cũng muốn thử hương vị của bảo bối.”
---
Trước cửa Hoàng Đình, Ôn Tinh Lan bắt xe tới thẳng sảnh lớn. Gió đêm lùa qua, khẽ làm tóc cậu rối.
Thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn, tắt nguồn điện thoại, khóa cửa nhà rồi đi ngay.
Tên biến thái nói tối sẽ tới tìm, cậu thật sự sợ.
Trong phòng VIP, Lục Tân An lười biếng dựa vào sofa, chân dài vắt chéo, áo sơ mi mở vài cúc, để lộ vẻ hoang dã khó kiềm.
Trong tay lắc ly rượu vang đỏ, nét mặt lạnh lùng, vài vết xước mới trên da nhìn đã biết là bị người cào.
“Không thể nào, Lục ca, trăm năm khó gặp nha.”
“Từ lúc Lục ca tới, tôi cảm giác hôm nay tâm trạng anh tốt ghê.”
“Không đâu, ai bị Lục Tân An chú ý thì chắc chắn thảm.”
“Thảm gì, Lục ca chẳng qua là hơi điên cuồng thôi.”
Bên ngoài, phục vụ gõ cửa bước vào, cúi người báo cáo tình hình.
Lục Tân An đặt ly xuống, chỉnh lại cúc áo, chắc chắn trên người không vương mùi thuốc lá của mấy người kia, rồi đứng dậy bước ra.
Mở cửa, anh thấy thiếu niên đang tựa vào tường, đôi mắt ngân ngấn nước.
Ôn Tinh Lan vừa thấy anh, sợ hãi gọi: “Tân An.”
Ánh mắt Lục Tân An trầm xuống, bước tới ôm thiếu niên vào lòng, tay nhẹ lau nước mắt cho cậu.
Giọng anh trầm ấm, dịu dàng dỗ dành:
“Sao vậy, bảo bối?”