“Không phải? Vậy em đến làm gì?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, sắc mặt ẩn trong bóng tối, nguy hiểm và lạnh lùng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy áp bức.
Lục Tân An không mặc quần áo, trên người chỉ khoác duy nhất một chiếc khố lót màu đen.
Cậu không dám liếc sang chỗ khác, cũng chẳng dám cử động, vì bàn tay siết trên eo đau đến mức khiến cậu run rẩy.
【Ngôi sao, tuyệt đối không được nói cho anh ta biết chúng ta tới để chụp lén. Bằng không, nếu anh ta điên lên thật sẽ lấy mạng người đó!】
Viên cầu bên cạnh nổ tung lên, đôi khi nó cũng buồn bực lắm.
Vì sao thuốc lại không có tác dụng, đều do nó kéo ngôi sao té ngã.
Tim Ôn Tinh Lan đập loạn, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, cậu khẽ hít mũi.
“… Th… Thích anh…”
Giọng nhỏ xíu yếu ớt vang lên trong bóng tối, ba chữ “thích anh” chậm rãi thốt ra.
Đôi mắt Lục Tân An trong nháy mắt tối sầm lại, hơi thở gần như không nghe thấy, giọng khàn khàn trầm thấp.
“Thích tôi, vậy sao lại khóc?”
Ôn Tinh Lan bị hỏi nghẹn lời. Cậu vốn có cơ địa dễ rơi nước mắt, đôi khi dù chẳng có lý do gì cũng không kìm được.
Từ trước tới giờ vì thân thể yếu, nước mắt lại khó kiềm, nên sau lưng, bạn bè thường trộm mắng cậu là pháo hoa nương chết nhát.
Thiếu niên khẽ run, trông như thật sự rất sợ hãi.
Bàn tay từ eo chậm rãi men lên, chạm đến chiếc cổ trắng nõn rồi khẽ dừng lại, nhẹ nhàng siết lấy.
【Aaaaa!!! Lục Tân An, cái đồ chó! Dám đụng vào ngôi sao của tui! Tui cắn chết anh!】
“Đừng… như vậy…”
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, bàn tay lớn khẽ siết chặt hơn.
Ôn Tinh Lan nhìn bàn tay đang bóp lấy cổ mình, hoảng hốt đưa tay nắm lấy.
“Đừng… đừng giết em…”
Đôi tay cậu mềm mại, nắm lấy cánh tay rắn chắc kia mà chẳng đủ sức.
Lục Tân An nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át đầy nước mắt của cậu.
Mái tóc đen mềm mại xõa trên gối trắng tinh, khóe mắt đỏ hoe vì khóc, bàn tay trắng nhỏ ướt sũng bấu lấy tay anh, ánh mắt đáng thương khiến người ta muốn lấy mạng.
Thuần túy là muốn mạng người.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cậu chậm rãi buông tay ra, bắt đầu tháo khuy áo mình.
Lúc này, bảo mệnh vẫn là quan trọng nhất.
Tuyệt đối không được phản kháng mà chọc giận vai ác.
Giọng Ôn Tinh Lan vẫn run sợ, nhưng lại mang chút kiên định.
“Em th… thích anh…”
“… Xin anh thương em…”
Thực ra trước đó cậu và viên cầu đã bàn sẵn hai phương án.
Kế hoạch A: Chụp ảnh để uy hiếp, nhưng ngay từ đầu cậu đã thấy cách này không khả thi.
Kế hoạch B: Chính là cách hiện tại.
Cả giới đều biết Lục Tân An đặc biệt ghét kẻ chủ động đưa tới cửa, bất kể nam hay nữ.
Thậm chí đến giờ, bên cạnh anh chưa từng có ai xuất hiện, cho đến khi gặp nữ chính ở phim trường, vừa nhìn đã yêu và bắt đầu con đường vai ác.
Cậu vốn không trông mong anh sẽ buông tha, chỉ hy vọng giữ được cái mạng nhỏ.
Trong đáy mắt Lục Tân An, sóng ngầm dâng trào, lòng bàn tay khẽ vuốt ve bên cổ cậu.
Làn da dưới tay anh mịn màng như ngọc, cảm giác cực kỳ tốt.
“Em biết tôi là ai không, Ôn Tinh Lan?”
Vai ác Lục Tân An lại biết tên cậu. Nhưng lúc này, cậu chẳng có thời gian nghĩ vì sao. Có thể anh đã thấy cậu trên TV, dù cậu đóng không ít phim truyền hình nhưng vẫn chỉ là một diễn viên vô danh.
Ngay từ khi bước chân vào giới giải trí, cậu đã có một fan cuồng đáng sợ.
Ôn Tinh Lan không dám do dự, biết chậm trễ chỉ tổ mất mạng.
Cậu hơi nhổm dậy, vòng tay ôm cổ anh, khẽ áp má vào mặt anh, lấy lòng mà gọi:
“Lục Tân An.”
– “Bảo bối, em thật xinh đẹp, khóc lên càng quyến rũ.”
– “Hôm nay em có thích con thú bông anh tặng không? Sữa bò ngon chứ?”
– “Đừng bỏ anh nhé, anh ở đâu em ở đó.”
– “Giường của em cũng thơm, thơm giống hệt em.”
– “Em bị cảm sao không uống thuốc? Thuốc anh để trong ngăn kéo, không uống anh sẽ giận đó.”
Không chỉ mấy lời này, mỗi ngày ở nhà cậu còn tìm thấy thư tình đặt dưới gối, bên trong kẹp ảnh chụp của mình.
Đủ loại ảnh, cả lúc ngủ.
Thậm chí mỗi lần ra cửa, cậu đều cảm giác có ánh mắt nóng rực dõi theo mình.
Cậu từng bỏ tiền thuê hacker điều tra, nhưng bị bảo rằng đối phương còn cao tay hơn nhiều.
Cậu vốn chỉ là pháo hôi nhỏ bé, đảm nhận vài vai để thúc đẩy tình tiết, cuối cùng bị vai chính trả thù rồi kết thúc.
Không ngờ lại gặp phải biến thái ngoài ý liệu, thậm chí ảnh hưởng tới cả đời sống và nhiệm vụ.
Có lần, một nam đồng nghiệp hay quấy rầy cậu chặn cậu ở cầu thang, định giở trò.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy kẻ biến thái này.
Người đàn ông mặc áo khoác đen rộng, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ đôi mắt, đứng chắn trước cậu.
Cậu không thấy mặt người đó, nhưng lại thấy được ánh mắt: nóng rực, mê luyến, và phẫn nộ.
Sau đó, ngày hôm sau đồng nghiệp kia bị sa thải, trên đường về còn bị cướp đánh gãy tay.
Lục Tân An bị cậu hôn một cái, ánh mắt lập tức tối lại, vòng tay siết chặt eo cậu.
Anh nghiến răng, uy hiếp bên tai:
“Ôn Tinh Lan, đây là em chủ động trêu chọc tôi, đừng hối hận.”
“Trêu chọc thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Từ nay tôi sẽ là chỗ dựa của em.”
Trong ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh sâu thẳm, điên cuồng mà nguy hiểm.
“Ôn Tinh Lan, lặp lại lời vừa nãy.”