---
Cổng trường hôm nay náo nhiệt khác hẳn thường ngày. Những dải ruy băng nhiều màu tung bay trong gió, tiếng nhạc rộn ràng vang vọng khắp sân. Học sinh ríu rít chạy qua chạy lại, tay cầm bóng bay, mặt nạ hoặc kẹo bông, mùi đồ ăn vặt ngọt lịm lan khắp không khí.
An Nhiên đứng bên cạnh, đôi mắt sáng long lanh:
“Anh tới lần đầu đúng không? Ở đây đông lắm, đừng để lạc em nha.”
Thẩm Mặc im lặng, nhưng khi nhìn sang thấy cậu mặc áo len màu kem nhạt, mái tóc mềm khẽ rung trong gió, anh bất giác đưa tay nắm lấy cổ tay cậu. Lý do đưa ra trong đầu chỉ đơn giản: đông người, dễ lạc.
“Đi.” – Anh nói ngắn gọn.
An Nhiên ngoái đầu cười tươi, bàn tay trong tay anh hơi nóng lên.
Đi ngang dãy quầy đồ ăn , mùi bỏng ngô thơm ngậy bay tới.
“Anh ăn bỏng ngô không?” – Cậu hỏi.
“Không.”
“Vậy em mua một túi, lát anh ăn một ít cũng được.” – Cậu vừa nói vừa chen vào hàng, vẫn để anh giữ tay. “Anh nắm tay em hoài, mỏi không?”
“Không.” – Anh đáp bình thản, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước cậu.
Vừa quay ra, một nhóm bạn học của An Nhiên xuất hiện.
“An Nhiên! Cậu cũng tới hả?” – Một cậu tóc vàng gọi.
Thẩm Mặc lặng lẽ nhìn họ, không nói gì, chỉ giữ tay cậu chặt hơn một chút.
“Đây là bạn mới quen của mình, tên Thẩm Mặc.” – An Nhiên giới thiệu, giọng vui vẻ.
Nhóm bạn rủ cùng đi chơi, nhưng An Nhiên lắc đầu:
“Hôm nay mình hẹn dẫn anh ấy đi xem mấy chỗ, hôm khác nha.”
Họ rời đi, An Nhiên mới quay sang hỏi:
“Sao lúc nãy anh nắm tay em chặt vậy?”
“Đông người. Không muốn em lạc.” – Anh trả lời nhanh, rồi quay đi.
Họ ghé khu bắn súng nước. An Nhiên hăng hái kéo anh thử trò chơi, nhưng trong một khoảnh khắc nghiêng người quá đà, cậu suýt ngã. Anh lập tức vòng tay đỡ ngang eo, kéo cậu lại.
Khoảng cách quá gần khiến An Nhiên chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ.
“Cảm ơn anh.” – Cậu lí nhí.
Thẩm Mặc buông ra, bước tiếp như không có gì, nhưng bàn tay vừa chạm qua vẫn còn cảm giác ấm áp.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cam nhạt trải một lớp mỏng lên sân trường đang vơi dần người. Tiếng cười, tiếng nhạc, mùi đồ ăn vẫn còn, nhưng không còn ồn ào như lúc mới tới.
An Nhiên ngồi trên băng ghế gỗ gần cổng, tay cầm ly soda đã tan gần hết đá, chân đung đưa nhịp nhàng.
“Hôm nay vui không, anh?” – Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Mặc.
Anh đứng dựa vào thân cây phía sau, mắt lặng lẽ nhìn ra khoảng sân loang loáng ánh đèn trang trí.
“Ừ.” – Một chữ ngắn gọn, nhưng giọng nói đã nhẹ hơn thường ngày.
An Nhiên mỉm cười, quay lại nhìn những quầy trò chơi đang thu dọn.
“Hồi nãy em thắng trò bắn súng đó, được cái gấu bông… nhưng ôm suốt hơi mỏi tay.” – Cậu ôm con gấu vào ngực, như thể không muốn buông.
Thẩm Mặc liếc sang, im lặng một lúc, rồi cúi đầu nhìn cậu:
“Mỏi thì đưa đây, anh cầm hộ.”
An Nhiên hơi chần chừ, nhưng rồi đưa con gấu sang cho anh:
“Thôi em tặng anh luôn vậy, đây là chiến lợi phẩm của em đó.” – Giọng cậu vừa đùa vừa thật.
Anh nhận lấy, tay dài dễ dàng ôm trọn con gấu. Ánh mắt vẫn hướng về phía trước, nhưng khóe môi gần như không thấy khẽ cong lên.
Tiếng loa thông báo vang lên, báo hiệu lễ hội kết thúc. Hai người cùng rời khỏi trường. Ra đến cổng, dòng người thưa dần, gió tối mang theo chút se lạnh.
Bất ngờ, Thẩm Mặc đưa tay nắm cổ tay cậu.
“Ơ… anh?” – An Nhiên ngẩng đầu nhìn, có chút bất ngờ.
Không có lời giải thích nào, chỉ là bàn tay ấy giữ chặt mà không hề thô bạo, bước đi chậm lại để cậu theo kịp.
An Nhiên khẽ cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
Tối hôm đó, về tới nhà, An Nhiên vẫn còn ôm nguyên niềm vui suốt cả buổi tối.
Bên kia, Thẩm Mặc ngồi trong phòng tối, con gấu bông nằm yên trên bàn. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống, bóng con gấu đổ dài lên vách.
Ngón tay anh vô thức trượt dọc theo lớp lông mềm, chạm vào chiếc nơ nhỏ dưới cổ nó. Mùi hương thoang thoảng còn vương lại, không rõ là của lễ hội hay của An Nhiên.
Cậu nhóc ấy… nói nhiều, cười nhiều, lại cứ thích đến gần người khác. Thẩm Mặc nhíu mày. Nghĩ đến cảnh An Nhiên ríu rít chào hỏi mấy đứa bạn trong lớp lúc sáng, trong lòng bỗng dấy lên một thứ cảm giác khó gọi tên.
Không thích.
Không muốn cậu ấy cười với người khác nhiều như vậy.
Thẩm Mặc khẽ siết con gấu bông trong tay.
Ngày mai… An Nhiên sẽ lại qua đây thôi. Khi đó, anh sẽ là người đầu tiên mà cậu ấy tìm.
Ý nghĩ đó khiến ánh mắt anh dịu lại, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt con gấu trong đầu hiện lên hình ảnh An Nhiên cuời tít mắt hiện ra rõ mồn một…khiến khoé môi anh bất giác công lên.
---