---

Thành phố Cambridge mùa này không quá lạnh, ánh nắng nhẹ phủ một lớp vàng mỏng manh lên ô cửa kính mờ bụi. Trong căn biệt thự nằm cuối con phố yên tĩnh, Lâm An Nhiên ngồi thu người trên chiếc sofa đơn sắc, hai tay ôm gối ôm, mắt lặng lẽ nhìn những vệt sáng đổ xuống sàn nhà.

Căn nhà quá lớn, quá yên tĩnh. Và quá lạnh.

Cha cậu là Lâm Cảnh Dương – làm việc tại đại sứ Trung Quốc tại Anh. Một người đàn ông nghiêm túc, bận rộn với những buổi họp ngoại giao, tiệc chiêu đãi và những cuộc điện thoại kéo dài không hồi kết. Mẹ cậu – Phó Tịnh Nhi – là giảng viên chuyên ngành văn học tại Đại học Cambridge, thường xuyên lên lớp từ sáng đến chiều muộn. Cả hai đều yêu thương cậu, nhưng thời gian dành cho cậu luôn là điều xa xỉ.

12 tuổi, An Nhiên đã học lớp 7. Cậu học giỏi, nghe lời, lễ phép, là mẫu con trai ai cũng khen ngợi. Nhưng cậu lại không có bạn.

Ngôi trường tư thục mà cậu theo học toàn là những đứa trẻ da trắng tóc vàng, nói tiếng Anh lưu loát như nuốt đài BBC. Dù tiếng Anh của An Nhiên không tệ, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông ấy. Cậu từng cố bắt chuyện, từng mỉm cười, từng chìa tay làm quen… nhưng rồi chẳng ai thật sự muốn thân thiết. Cậu không giống họ.

Bữa sáng, cậu ăn cùng quản gia. Bữa trưa, ăn một mình ở trường. Bữa tối, nếu may mắn thì mẹ về kịp, còn không thì chỉ có tiếng muỗng chạm đĩa lách cách trong gian bếp trống.

An Nhiên không ghét sự yên tĩnh, nhưng cậu ghét cảm giác một mình.

Ngoài cửa sổ, cây sồi trước sân vừa rụng thêm một chiếc lá. Gió thổi, mang theo hương cỏ nhè nhẹ, nhưng trong lòng An Nhiên vẫn chỉ có một khoảng trống.

Cậu đưa tay lên xoa xoa cổ, nơi có một vết bớt mờ hình giọt nước. Từ nhỏ đã có. Mẹ từng nói: "Chắc là kiếp trước con từng là một giọt sương nhỏ, nên giờ còn vương dấu tích." Cậu từng cười phá lên, nói mẹ thật ngốc. Nhưng bây giờ nghĩ lại… cậu lại mong điều đó là thật. Ít ra, kiếp trước cậu từng có một chốn quay về.

Lúc đó, cánh cửa căn biệt thự kế bên bất ngờ bật mở. Một ông lão tóc hoa râm bước ra, chậm rãi đẩy xe rác ra trước cổng. Theo sau là một thiếu niên cao gầy, khoác áo hoodie đen trùm kín đầu, gương mặt phần lớn bị che khuất bởi cái bóng đổ của chiếc mũ.

Lâm An Nhiên tò mò, nhón chân nhìn sang. Cậu thấy ông lão lặng lẽ thu dọn rác, không nói một lời nào, trong khi thiếu niên kia chỉ đứng im bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh liếc qua cậu một cái rồi dời đi như chẳng hề quan tâm.

An Nhiên thoáng sững người. Không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu bỗng khẽ rung lên một nhịp rất nhẹ.

Cậu do dự vài giây, rồi cầm thanh socola chạy đến gần cổng sắt.

"Ông ơi , ông mới chuyển tới hả , cháu tên là An Nhiên ạ!" – Cậu lên tiếng lễ phép, nụ cười ngọt ngào như ánh nắng.

Ông lão chỉ liếc mắt nhìn cậu, gật đầu hờ hững.

Thiếu niên kia cũng không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ quay người vào nhà. Nhưng ngay khoảnh khắc xoay lưng, An Nhiên nhìn thấy một bên mắt cậu ta - lạnh lẽo như màn đêm, ẩn chứa điều gì đó rất khó gọi tên.

Tim An Nhiên đập nhanh một nhịp nữa.

Cậu đưa thanh socola qua khe cổng, đặt nhẹ lên bệ đá rồi lí nhí nói: “Tặng anh trai bên trong đó... coi như quà gặp mặt.”

Dứt lời, cậu quay về nhà, vẫn còn tò mò về người bạn hàng xóm lạnh lùng ấy.

Cánh cổng sắt khép lại sau lưng An Nhiên.

Phía sau cửa kính tầng hai của căn biệt thự nọ, Thẩm Mặc đứng im trong bóng tối, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia, khẽ nhíu mày.

Cuối tuần, căn nhà cuối cùng cũng ấm hơn thường ngày. Mẹ An Nhiên về sớm, cha cũng tắt điện thoại công việc để dành trọn buổi chiều cho gia đình. Trong lúc cả nhà ngồi ăn tối, An Nhiên rụt rè gắp miếng cá, rồi lên tiếng:

“Ba mẹ ơi, con muốn qua nhà hàng xóm chơi được không?”

Phó Tịnh Nhi ngạc nhiên:

“Hàng xóm nào?”

“Là nhà đối diện đó mẹ. Có ông lão và một bạn trai lớn hơn con một tuổi. Con thấy bạn ấy hay ở nhà giống con. Con nghĩ... nếu có thể làm bạn thì tốt.”

Cha cậu ngước lên khỏi chén cơm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không khó chịu:

“Con từng gặp họ rồi?”

An Nhiên gật đầu: “Dạ, con chỉ chào hỏi thôi, chưa vào nhà. Con có mang socola sang tặng nữa.”

Phó Tịnh Nhi mỉm cười, nhìn chồng một cái rồi nói:

“Được chứ. Nhưng lần sau qua thì nhớ xin phép trước. Và đừng làm phiền người ta quá. Nếu họ không thích, con phải tôn trọng, nghe không?”

"Dạ!" – An Nhiên cười tươi rói, lòng như có một đốm lửa nhỏ được thắp lên.

Cuối bữa cơm, cậu tự giác rửa chén, lau bàn, sau đó ngồi hí hoáy gấp hạc giấy, viết thêm dòng chữ nhỏ: “Tớ tên là Lâm An Nhiên – chúng ta làm bạn với nhau nhé?”

Hôm sau, cậu lại đứng trước cổng nhà bên cạnh, lần này không ngần ngại nữa. Gõ nhẹ ba tiếng rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Cánh cửa mở ra…

 


 ---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play