---

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần. Lâm An Nhiên chẳng thèm suy nghĩ nhiều, ôm hộp bánh quy mẹ mới làm rồi chạy thẳng sang nhà Thẩm Mặc.

Sau lưng căn nhà kiểu Anh cổ kính, sân sau mở rộng ra với một khoảng thảm cỏ xanh rì, bên cạnh là hồ nước trong veo, ánh mặt trời buổi sáng nghiêng xuống lấp loáng. Không khí mát lành khiến An Nhiên càng thêm phấn khích, cứ như một chú nai nhỏ được thả ra khỏi chuồng.

“Thẩm Mặc, nhìn kìa! Sóc kìa!” – Cậu reo lên, chỉ về phía một con sóc nhỏ vừa leo lên cây táo trong vườn.

Không chờ Thẩm Mặc đáp lại, An Nhiên đã chạy ào về phía đó. Cậu cười hớn hở, giang hai tay định vỗ tay gọi con vật kia xuống. Nhưng trong lúc mải mê, bước chân lại vấp phải rễ cây nhô lên từ mặt đất.

“Á—”

Cơ thể cậu ngã nhào về phía trước, bàn tay chống xuống thảm cỏ, cổ tay bị trầy sướt một đường màu đỏ nhạt.

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Mặc đã lao tới. Hắn ôm trọn lấy An Nhiên vào ngực, đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm lập tức co rút lại.

“An Nhiên!” – Giọng hắn trầm thấp, mang theo run rẩy nhỏ khó nhận ra.

Nhưng ngay khi cúi xuống đỡ tay cậu, mùi máu thoảng qua chóp mũi. Thẩm Mặc thoáng sững lại. Hắn khựng người, đồng tử co rút. Hương vị ấy... ngọt ngào đến khó tin.

Trong lồng ngực hắn, trái tim đập dồn dập. Một cơn khát nguyên thủy từ sâu trong máu thịt trỗi dậy, thôi thúc hắn chỉ cần cúi xuống thêm một chút thôi…

“Thẩm Mặc… đau quá.” – Giọng An Nhiên kéo hắn trở lại.

Thẩm Mặc nghiến răng, cố kìm thứ bản năng nguy hiểm kia. Hắn bế thẳng cậu lên, mặc kệ cậu giãy giụa nói “chỉ trầy xíu thôi mà”.

“Ngoan. Đừng nhúc nhích.”

Về đến phòng, hắn đặt An Nhiên ngồi xuống ghế. Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Mặc cẩn thận cầm bông gòn thấm cồn, chạm vào vết thương nơi cổ tay trắng nõn.

“Sẽ hơi đau, em ráng chịu một chút.” – Hắn trầm giọng nói, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia tăm tối khi nhìn máu cậu dần loãng đi dưới làn cồn trong suốt.

Ánh mắt như có lửa thiêu, Thẩm Mặc đưa miếng bông lại gần mũi. Mùi máu tươi lập tức lan tràn, ngọt ngào, quyến rũ đến mức trái tim cậu khẽ run lên.

An Nhiên ngẩn ra, tròn mắt nhìn động tác ấy, chẳng hiểu tại sao Thẩm Mặc lại làm vậy.

Thẩm Mặc lập tức nghiêng mặt đi, giọng khàn khàn:

“Chỉ… kiểm tra xem có nhiễm trùng không.”

Cậu nhanh chóng chấm cồn lên vết thương, động tác dịu dàng đến lạ. Nhưng trong mắt, ánh đỏ vừa lóe qua rồi lại tắt, để lại một sự căng thẳng mơ hồ mà An Nhiên chưa thể hiểu.

Thấy cậu im nhìn mình im thin thít. Cậu đứng dậy, từ tủ lạnh lấy ra vài chiếc bánh nhỏ đặt trước mặt An Nhiên.

“Ăn đi, mới mua sáng nay.” Giọng nói trầm thấp vang lên, không cho đối phương từ chối.

An Nhiên chớp mắt, hơi bất ngờ nhưng rồi cũng cầm lấy. Vị ngọt mềm của bánh hòa cùng sự im lặng giữa hai người, chỉ nghe thấy tiếng gió luồn qua khe cửa sổ.

Cậu vừa ăn vừa ríu rít kể vài chuyện lặt vặt ở lớp, thỉnh thoảng liếc sang nhìn Thẩm Mặc. Đôi khi An Nhiên cảm thấy ánh mắt kia giống như đang quan sát một món đồ quý giá, khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường.

Ngồi thêm một lát, An Nhiên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. “Em phải về rồi, mai còn đi học.”

Thẩm Mặc không giữ lại, chỉ đứng dậy tiễn ra tận cửa. Bóng dáng An Nhiên khuất dần nơi cuối con đường, căn nhà lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn thiếu niên ngồi trên ghế, ngón tay vô thức siết chặt như đang kìm nén điều gì đó.

Sáng hôm sau, An Nhiên khoác cặp đi học, vẫn theo thói quen ra trạm xe buýt gần nhà. Không ngờ, khi quay đầu lại, cậu bắt gặp bóng dáng quen thuộc – Thẩm Mặc, cũng đang bước chậm rãi về phía đó.

“Anh… cũng đi học sao?” An Nhiên ngạc nhiên.

Thiếu niên chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không rời cậu: “Ừ. Vừa chuyển trường, đi chung.”

An Nhiên cười tươi, cảm giác có thêm một người bạn đồng hành khiến buổi sáng bất ngờ dễ chịu hơn. Hai người sóng vai bước lên xe buýt, dưới ánh nắng nhàn nhạt đầu ngày, chuyến xe buýt đầu tiên chậm rãi di chuyển.

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play