--

Cánh cổng sắt khép lại, bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm An Nhiên khuất dần sau cánh cửa.

Trong căn biệt thự, phòng khách chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Thẩm Mặc ngồi yên trên ghế sofa, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài như thể muốn níu giữ hình ảnh kia thêm chút nữa.

“Con để ý đến cậu bé đó?”

Giọng nói trầm ấm, hơi khàn của một người lớn tuổi vang lên từ phía cầu thang. Thẩm Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy ông nội – Thẩm Chí Viễn – đang chậm rãi bước xuống. Ông mặc áo khoác len màu đậm, trên tay cầm một cuốn sách cũ, từng sợi tóc bạc phản chiếu ánh đèn vàng.

“Không.” – Thẩm Mặc đáp ngắn gọn, mắt cụp xuống.

Ông chỉ cười khẽ, nụ cười pha chút mệt mỏi nhưng lại như nhìn thấu tất cả. Ông đặt cuốn sách lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế đối diện cháu trai.

“Con vẫn nhớ lời ông dặn từ trước chứ?” – Ông nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén hẳn lên.

“…Không được để người ngoài biết.” – Thẩm Mặc nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn.

“Ừ.” – Ông gật đầu, chậm rãi rót trà. “Con mang họ Thẩm, nhưng không giống những người bình thường. Cái này, con không thể để lộ. Ở đây, chúng ta chỉ là ông cháu bình thường sống ẩn mình. Mọi chuyện khác… tạm thời gác lại.”

Thẩm Mặc im lặng, bàn tay vô thức siết chặt ly trà nóng. Trong mắt cậu thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó gọi tên, nhưng rồi lại biến mất nhanh chóng.

Ông nhìn cháu, giọng trầm xuống:

“Con phải tập trung học. Việc chuyển từ Trung Quốc sang đây không chỉ để tránh mấy chuyện kia, mà còn để con chuẩn bị cho tương lai. Trường mới… ông biết con không thích ồn ào, nhưng dù sao cũng phải hòa nhập. Đừng chỉ đóng cửa ở nhà mãi.”

Thẩm Mặc khẽ gật. “Con biết.”

Ông thở dài, ánh mắt dịu hơn:

“Còn cậu bé hàng xóm kia… nếu con thật sự muốn chơi cùng, thì cứ chơi. Nhưng nhớ giữ khoảng cách.”

Lời dặn ấy rơi vào khoảng không, nhẹ mà nặng.

Thẩm Mặc không trả lời, chỉ siết nhẹ ngón tay quanh ly trà. Trong đầu cậu chợt hiện lại nụ cười cong cong của An Nhiên khi nói “Mai học xong em qua chơi với anh được không?”.

Sáng thứ Bảy, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, vẽ những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ. Mùi bánh nướng lan khắp gian bếp, kéo Lâm An Nhiên từ phòng ngủ xuống.

Mẹ cậu, Phó Tịnh Nhi, đang bận rộn bên quầy bếp, mái tóc dài buộc gọn, tạp dề màu be vương chút bột mì. Thấy con trai bước vào, bà mỉm cười:

“Ngủ dậy rồi à? Ăn sáng đi, hôm nay mẹ làm bánh quế.”

An Nhiên kéo ghế ngồi xuống, vừa rót sữa vừa nói:

“Mẹ ơi, chiều nay trường con có lễ hội hóa trang đó. Học sinh với phụ huynh đều có thể tham dự… Mẹ có muốn đi không?”

Phó Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu:

“Chiều nay mẹ phải lên trường họp với nhóm nghiên cứu, chắc ba con cũng bận. Nhưng nếu con muốn đi thì cứ đi. Có bạn đi cùng sẽ vui hơn.”

An Nhiên chống cằm, nghĩ ngợi một lát, rồi ánh mắt bỗng sáng lên.

“Vậy… con qua rủ cậu hàng xóm bên kia được không?”

Mẹ cậu bật cười:

“Cậu bé hôm trước con nhắc tới à? Được chứ, nhưng nhớ lễ phép nhé.”

An Nhiên gật đầu cái rụp, uống hết ly sữa rồi chạy lên thay quần áo. Cậu chọn một chiếc áo sweater màu kem, quần jeans đơn giản, trên vai đeo chiếc balo nhỏ đựng vài món đồ lặt vặt.

Ngoài trời gió nhẹ, lá sồi rơi lả tả. Cậu bước sang nhà bên cạnh, nhấn chuông. Một lúc sau, cánh cửa mở, Thẩm Mặc xuất hiện – vẫn là áo hoodie tối màu, gương mặt lạnh lùng quen thuộc.

“Có chuyện gì?” – Giọng cậu hơi trầm, không cao không thấp.

An Nhiên mỉm cười, chìa ra tờ poster nhỏ:

“Hôm qua có nói với anh rồi á ,nên nay anh đi chơi với em không?”

Thẩm Mặc nhìn tờ giấy một lúc, ánh mắt như cân nhắc điều gì đó. An Nhiên đứng im, chờ đợi, không thúc giục.

Cuối cùng, Thẩm Mặc khẽ gật đầu: “Được.”

Nụ cười trên môi An Nhiên càng rộng hơn:

“Vậy chờ em tí, em dẫn đường. Ở đó vui lắm.”

Hai người cùng bước ra phố, tiếng nói cười của trẻ con ở đâu đó vọng lại. An Nhiên bước nhanh hơn nửa nhịp, thỉnh thoảng quay sang nói vài câu, còn Thẩm Mặc im lặng lắng nghe.

Trường học dần hiện ra ở cuối con đường. Từ xa đã thấy cổng trường treo đầy dải ruy băng màu sắc, những chiếc đèn lồng giấy và hình mặt nạ. Không khí rộn ràng khác hẳn ngày thường.

An Nhiên quay sang:

“Thấy chưa, em nói rồi mà. Hôm nay chắc sẽ vui lắm đây.”

Thẩm Mặc không đáp, nhưng khóe môi cậu khẽ nhích lên một chút – rất nhẹ, gần như không nhận ra.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play