---

Mùi thịt hầm thơm ngào ngạt tràn khắp phòng ăn tầng trệt khi An Nhiên mở cửa bước vào. Quản gia Lâm cung kính đứng cạnh bàn ăn, khẽ cúi đầu chào cậu, sau đó nhanh chóng rời đi để lại không gian cho gia đình nhỏ.

Ba mẹ cậu hôm nay đều đã về sớm.

Lâm Cảnh Dương vẫn mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi nhăn vì suốt ngày bị thắt cà vạt, đang gắp cá vào chén vợ. Phó Tịnh Nhi ngồi cạnh, tóc vấn cao gọn gàng, tay cầm đũa mà mắt còn nhìn tài liệu giảng dạy để trong máy tính bảng kế bên.

“Con về rồi à, An Nhiên.” – Mẹ cậu lên tiếng đầu tiên, ánh mắt dịu dàng rời khỏi màn hình. “Hôm nay ở trường thế nào?”

An Nhiên đặt cặp xuống ghế, khẽ cười, giọng nhỏ nhẹ:

“Dạ… vẫn vậy thôi mẹ, không có gì mới mẻ lắm.”

Cậu kéo ghế ngồi xuống, đưa tay đón lấy bát canh nóng từ tay ba, nói thêm như thể thuận miệng:

“À, hôm nay con qua nhà bên cạnh chơi một chút. Có gia đình mới dọn đến ấy.”

Lâm Cảnh Dương ngẩng đầu, nhíu mày:

“Bên đó à? Người Trung sao?”

“Con không chắc…” – An Nhiên chống cằm suy nghĩ – “Ông cụ lớn tuổi, tóc bạc hết rồi, còn người con trai thì chắc khoảng hơn con một tuổi, hình như tên Thẩm Mặc. Không nói nhiều lắm, nhưng cũng đẹp trai lắm mẹ! ”

Phó Tịnh Nhi mỉm cười:

“Có bạn là tốt rồi. Con ở đây bao lâu nay không có ai chơi cùng, mẹ cũng thấy áy náy lắm.”

Lâm Cảnh Dương lên tiếng:

“Nhưng cũng không nên quá thân với người lạ, nhất là chưa rõ lai lịch.”

An Nhiên ngừng đũa một chút, cúi đầu nhỏ giọng:

“Dạ, con biết. Nhưng con thấy họ cũng… không có gì đáng ngại cả. Con sẽ cẩn thận.”

Ông Lâm không nói thêm gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục ăn. Dù sao con trai mình cũng không phải đứa bốc đồng, ông tin vào sự chừng mực của An Nhiên.

Sau bữa tối, mẹ cậu dọn chén đĩa còn cậu lên phòng. An Nhiên nằm dài trên giường, đầu gác lên gối, mắt nhìn lên trần nhà trắng mờ.

Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh buổi chiều – ánh mắt kia, dáng người kia, và cả tiếng gật đầu rất khẽ. Không hiểu sao, dù không nói nhiều, nhưng bên cạnh Thẩm Mặc, cậu lại thấy yên tâm.

---

Hôm sau, sau giờ tan học, An Nhiên không về thẳng nhà.

Cậu vòng sang nhà bên cạnh, đứng trước cánh cổng sắt đã quen thuộc, đưa tay lên gõ hai cái.

“Cộc cộc…”

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, vẫn là bóng dáng cao gầy kia – đôi mắt đen ánh lên chút lạnh nhạt, tay còn cầm cuốn sách dang dở.

An Nhiên cười rạng rỡ:

“Thẩm Mặc, hôm nay tớ lại tới đây nè. Cậu… có phiền không?”

Thẩm Mặc không trả lời. Nhưng sau một thoáng nhìn nhau, cậu nghiêng người, nhường đường cho An Nhiên bước vào.

An Nhiên đã quen với cách biểu đạt cảm xúc tiết kiệm đến mức tối giản của Thẩm Mặc. Không có cái gật đầu hay câu "vào đi", nhưng chỉ cần cậu ấy nhường đường, nghĩa là luôn hoan nghênh mình.

Ngôi nhà của Thẩm Mặc vẫn yên tĩnh như thường. Trong không khí là mùi gỗ cũ trộn lẫn hương trà nhàn nhạt – một thứ mùi mà An Nhiên cảm thấy rất yên tâm.

Cậu thay giày, bước vào phòng khách quen thuộc. Thẩm Mặc đã đi vào bếp, rót cho cậu ly sữa nóng.

“Tay lạnh vậy.” – Thẩm Mặc khẽ nói khi đặt ly sữa vào tay An Nhiên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua da cậu.

An Nhiên ngẩn ra, bất giác rút tay lại, nhưng ly sữa ấm làm trái tim cũng mềm theo. Cậu ngồi xuống ghế sofa, nhìn Thẩm Mặc từ phía sau.

“Ở trường có vui không?” – Thẩm Mặc vừa ngồi xuống cạnh cậu, vừa hỏi, giọng nói mang theo một chút giọng điệu của trưởng bối.

An Nhiên lắc đầu, miệng vẫn còn dính sữa. “ Cũng được, Ở trường bạn bè tốt cũng tốt lắm nhưng mà cũng ít ai thân với tớ.”

Cậu liếc nhìn Thẩm Mặc không nhịn được liền hỏi :" Mà cậu bao nhiêu tuổi á ,có đi học không?"

Nghe thấy câu hỏi cậu im lặng vài giây rồi nói: “ 13 tuổi,mới chuyển tới có lẽ sau 1 khoảng thời gian sẽ tới trường.”

“Ra vậy ,vậy là anh lớn hơn em một tuổi rồi” 

Thẩm Mặc khẽ liếc nhìn khóe môi cậu, vươn tay định lau giúp, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa chừng, đổi thành đưa khăn giấy.

An Nhiên nhún vai, không để tâm. “Mà anh nè, tuần sau có lễ hội trường á. Bọn em sẽ tổ chức thi vẽ và hóa trang, anh có muốn đi xem không?”

Thẩm Mặc không trả lời ngay. Mắt cậu khẽ cụp xuống, như đang suy tính điều gì. Lúc sau mới chậm rãi đáp:

“Nếu em tham gia, thì anh sẽ đến.”

An Nhiên bật cười, hai mắt cong cong như trăng non. “Không ngờ em quan trọng vậy luôn á.”

Thẩm Mặc không phản ứng gì, chỉ nhìn cậu, ánh mắt sâu đến mức An Nhiên bất giác thu lại nụ cười.

Giây phút đó, tim cậu đập có chút nhanh.

Cậu không hiểu cảm giác này là gì. Chỉ là… mỗi khi bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cậu lại có cảm giác bản thân đang được giữ chặt, không thể rời khỏi.

“Anh nhìn gì dữ vậy…?” – An Nhiên lúng túng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

“Không gì,chỉ thấy em thuận mắt hơn hôm qua.” – Thẩm Mặc đáp, miệng hơi nhếch nhẹ.

“Ý anh là chê em hôm qua xấu hả!” – An Nhiên lập tức phản bác,đôi má phồng lên trông có vẻ tức giận.

Thẩm Mặc không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại nhu hòa hơn trước rất nhiều.

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play