Thú nhân vốn rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần thay đổi một chút cách chế biến món ăn, bọn họ liền có thể cao hứng suốt cả ngày. Lang Thước đã từng làm không ít nghề làm thêm, chỉ riêng công thức thịt nướng thôi, cậu đã học được cả một hệ thống, huống hồ là những phương pháp nấu nướng khác.
Lang Thước hồi tưởng lại những dụng cụ mà bộ lạc từng sử dụng, đầu tiên nhớ đến chính là các loại dao đá và dao xương với kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Đây là hai loại công cụ thường gặp nhất, cách chế tác cũng tương đối đơn giản, gần như ai trong bộ lạc cũng có một hai cái, kể cả cậu.
Đột nhiên, Lang Thước nhớ tới một chuyện. Cậu nhìn xiên thịt ăn dở trong tay, quay sang hỏi Lang Dụ:
“Ca, đám thịt này là huynh cắt thế nào ra vậy?”
Lúc hoàng hôn, cậu chỉ nhắc Lang Dụ rằng thịt nên được cắt thành từng miếng nhỏ, lại bỏ qua một chi tiết quan trọng. Dao đá và dao xương dù sao cũng không thể sắc bén như dụng cụ cắt hiện đại, nhưng nhìn mấy xiên thịt còn lại, bất kể kích cỡ hay hình dáng, đều vô cùng gọn gàng và đồng đều.
Lang Dụ đáp:
“Dùng dao xương cắt đấy. Mấy miếng ngươi ăn đều do ta cắt, cũng là ta nướng.”
Lang Dụ dĩ nhiên không nói cho đệ đệ biết rằng y đã cắt toàn bộ chân Trường Giác thú để chọn ra phần có hình dáng đẹp nhất, phù hợp mô tả của đệ đệ, sau đó dùng thịt còn lại luyện tập suốt nửa ngày trời. Chỉ đến khi những người khác đã ăn gần no, y mới bắt đầu nướng ra mấy xiên này. Cuối cùng cũng thành công làm ra món thịt nướng ngon nhất trong đêm nay. Lang Nặc vừa nhìn thấy đã thèm thuồng, nhưng y lại thẳng tay đuổi đi.
Lang Thước tuy không rõ phía sau Lang Dụ đã làm những gì, nhưng cũng biết dùng dao đá và dao xương để cắt thịt thành từng khối vuông đồng đều không phải chuyện dễ. Trong lòng cậu chỉ có một ý niệm: ca ca của cậu thật lợi hại. Chỉ dùng dao thông thường mà vẫn có thể cắt đẹp như vậy. Cậu đã xem thường thú nhân rồi, bọn họ thực sự rất mạnh mẽ.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đệ đệ, Lang Dụ lập tức cảm thấy mọi cực khổ cả đêm đều xứng đáng. Y hào hứng hứa hẹn:
“Ngày mai ta lại nướng cho ngươi!”
Lang Dụ đã quyết định từ nay về sau thức ăn của đệ đệ đều sẽ do y làm. Nhìn đệ đệ ăn ngon lành như vậy, trước kia chưa từng có ai khiến y vui vẻ đến thế.
Lang Thước ăn xong xiên thịt, lại uống một bát nước, rồi vừa nói chuyện với Lang Dụ vừa kể lại cách cải tiến thịt nướng, rằng lần sau có thể cắt thịt thành miếng dẹt rồi xiên lên, tốt nhất nên dùng hai cành cây xiên cùng một lúc để giữ thăng bằng, như vậy miếng thịt có thể trải rộng ra, dễ chín và chín đều hơn.
Lang Thước một lòng muốn nhanh chóng cải thiện tình trạng thức ăn trong bộ lạc. Về phần những lời cậu vừa nói có thể khiến người khác nghi ngờ hay không, Lang Thước thật ra không quá để tâm. Cậu đã nghĩ sẵn rồi, nếu ai hỏi, cậu sẽ nói là bị thương mấy ngày nay, nằm mê man liền mơ thấy. Như vậy cũng không tính là nói dối. Mà nếu không ai hỏi thì càng tốt, cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Ngay từ khi tỉnh lại, Lang Thước đã quyết định không giấu giếm gì cả. Cậu biết không ít kỹ năng, nhưng để ngụy trang rằng mấy thứ đó là do tự mình học ở thế giới này thì cậu làm không được.
Một lời nói dối sẽ kéo theo vô số lời nói dối khác để che đậy. Huống chi hiện tại ký ức của cậu vẫn rất hạn chế, trong đầu chỉ có vài đoạn quá khứ mơ hồ. Cả ngày phải lo lắng bị lộ vì diễn không giống, chi bằng ngay từ đầu đã thành thật với nhau.
Lang Thước trong lòng bình tĩnh, còn Lang Dụ với tư cách người nghe lại càng không hề có chút nghi ngờ nào. Về phần tại sao đệ đệ lại nghĩ được nhiều như vậy, Lang Dụ cũng có cách lý giải của riêng y.
Lang Dụ cho rằng đệ đệ một mình sống trước kia, nhất định từng suy nghĩ rất nhiều chuyện quan trọng. Mà thịt nướng chính là kết quả của quá trình trăn trở đó. Trong lòng y, đệ đệ vĩnh viễn hoàn mỹ, chuyện gì cũng có thể làm được. Trước kia lão tư tế cũng từng nói, Lang Thước là thú nhân thông minh nhất mà ông từng gặp.
Vì thế, khi Lang Thước nói xong, quay sang nhìn phản ứng của ca ca, cậu chỉ thấy đối phương ánh mắt cổ vũ, chẳng nói lời nào mà ra hiệu muốn nghe tiếp. Trong mắt y chỉ có niềm kiêu ngạo, tuyệt nhiên không có lấy một tia nghi ngờ.
Lang Thước lập tức cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết. Đời này, cậu thật sự có một người thân ở bên cạnh. Cảm giác này, lần đầu tiên cậu có được.
Hai huynh đệ tuy không biết được suy nghĩ của đối phương, nhưng có lẽ bởi vì huyết thống, mà trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm thấy mình và ca ca hoặc đệ đệ thân thiết hơn bao giờ hết.
Nói xong những điều đó, Lang Thước chợt nhớ đến vết thương trên người, liền nhờ Lang Dụ giúp cậu vén tấm da thú lên, muốn kiểm tra một chút. Sáng nay chỉ có Lang Vân và Lang Nặc là người cậu quen thân, nhưng người trước là nữ, người sau tính tình lại khiến cậu không yên tâm. Huống hồ một số vết thương cậu vẫn chưa kiểm tra kỹ.
Trên người cậu bị thương khắp nơi: đầu, đùi phải, cánh tay trái và phần eo.
Đầu bị va mạnh, tuy đã cầm máu nhưng đôi khi vẫn thấy choáng váng. Không biết là do ký ức hồi phục gây ảnh hưởng hay là di chứng của chấn động não. Hiện tại, việc cậu có thể làm là cố gắng giảm suy nghĩ phức tạp, chỉ nghĩ vài chuyện đơn giản. Không nhớ lại quá khứ thì cơn đau sẽ giảm bớt phần nào.
Vết thương ở chân là do té ngã, bên ngoài chỉ bầm tím nhẹ nhưng Lang Thước cảm thấy cơn đau không bình thường, giống như đã bị gãy xương. So với chân thì vết cắn ở tay trái và vết thương ở eo có thể tạm bỏ qua.
Thú nhân hồi phục nhanh, ngoại thương không cần quá lâu là có thể khỏi. Hiện tại cần chú ý nhất là đầu và chân.
Lang Thước đưa tay phải còn lành lên ấn vài chỗ trên cẳng chân, lập tức đau đến mức mắt như nổ đom đóm.
“Thước!” Lang Dụ hoảng hốt kêu lên. Chỉ vừa cúi đầu một lát, đệ đệ đã tự tay nhấn lên miệng vết thương. Thú nhân chỉ khi đau đến không thể chịu nổi mới làm như vậy. Kích thích vết thương đến mức ngất đi chỉ để có được một chút nhẹ nhõm, nhưng hậu quả thường là thương thế càng thêm nghiêm trọng, thậm chí không thể hồi phục.
Lang Dụ không ngờ rằng đệ đệ vừa rồi còn nói cười vui vẻ, cùng y bàn luận về món thịt nướng, vậy mà chớp mắt đã nhấn lên vết thương.
Hiểu được Lang Dụ đang lo lắng điều gì, Lang Thước hít sâu một hơi rồi xua tay trấn an, nói rằng bản thân không sao. Cậu tính toán sơ qua tình trạng gãy xương, rồi nói:
“Ca, huynh giúp ta tìm ít nhánh cây, loại càng thẳng càng tốt.”
Lang Dụ vẫn cảnh giác nhìn cậu, sợ bản thân vừa xoay người thì đệ đệ lại tiếp tục động vào vết thương.
Lang Dụ tuy không nói ra, nhưng Lang Thước đã hiểu ý trong mắt y, biết nếu không giải thích rõ ràng thì y sẽ không chịu rời đi. Cậu liền mở miệng giải thích:
“Chân ta có khả năng là gãy xương. Nếu không cố định sớm, sau này xương sẽ lệch khỏi vị trí. Dù có lành lại thì cũng bị vẹo, cho nên phải dùng cành cây và da thú cố định lại, giữ cho xương không lệch, đợi khi lành hẳn sẽ tháo ra.”
Lang Thước vừa rồi đã phán đoán thương thế của mình là gãy xương. Nếu không được cố định, cho dù nằm im cũng có thể khiến xương bị lệch. Một khi lệch rồi thì chỉ có cách đập gãy lại để dưỡng lại từ đầu, nếu không thì sẽ vĩnh viễn bị tật.
Cậu nói rõ ràng từng điều, Lang Dụ lập tức hiểu ra. Trong bộ lạc trước kia cũng từng có người trong lúc săn bắn hoặc giao chiến với bộ lạc khác mà bị thương ở chân. Những vết thương có máu chảy thường dễ lành hơn, còn những ai luôn kêu đau nhưng không có vết máu thì sau một thời gian thường sẽ thành tàn phế, đi đứng bất thường, tốc độ giảm sút, không còn đủ khả năng đi săn.
Nghe rõ lời đệ đệ, Lang Dụ lập tức gật đầu đồng ý:
“Hảo, ta đi lấy cành cây và da thú. Ngươi ngồi yên đấy, không được động đậy.”
Lang Thước tức thì dở khóc dở cười. Dù cậu có muốn động đậy thì cũng phải xem có điều kiện cho phép hay không. Với thân thể hiện tại, chỉ có một tay và một chân lành lặn, muốn lộn xộn cũng khó.