Lang Dụ không ngờ đệ đệ tỉnh dậy chỉ nói đến chuyện ăn cơm, nhưng yêu cầu này lại vô cùng đơn giản, y lập tức gật đầu đồng ý:
“Hảo.”
Chậm rãi nướng thì chậm rãi nướng, chỉ cần đệ đệ tỉnh lại, bảo y nướng thịt suốt cả đêm cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ dăm ba câu, cảm giác mỏi mệt quen thuộc lại một lần nữa kéo đến, Lang Thước ngáp dài, lại cố ý nhắc lại lần nữa:
“Sau khi cắt thịt, kích thước phải đều nhau, đại khái rộng như hai ngón tay là được, khi nướng thì chậm rãi xoay nhánh cây, đừng nướng mãi một chỗ, nếu không để lâu sẽ cháy đen.”
Nói xong, cậu lại ngáp thêm cái nữa, đành phải nói với Lang Dụ rằng mình muốn ngủ thêm một lát.
“Hảo.” Lang Dụ dịu giọng đáp, “Ngươi ngủ đi, tỉnh dậy rồi chúng ta ăn cơm.”
Biết ca ca đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, lúc này Lang Thước mới an tâm nhắm mắt.
Xét theo tình hình hiện tại, tuy trên người còn vết thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là thương thế vừa khỏi, thể lực của cậu còn lâu mới bằng các thú nhân khác, cần phải ngủ đủ để tĩnh dưỡng.
Lang Thước không hề làm trái bản năng thân thể, bất kể muốn làm gì, bước đầu tiên đều phải dưỡng thân cho tốt, bằng không với tình trạng suy yếu thế này, chẳng những không giúp được ai mà còn khiến bộ lạc thêm phiền toái.
Cậu vốn là người rất biết lượng sức mình, hiện tại chỉ mạnh hơn ấu tể một chút, mà cũng chỉ mạnh ở sức lực, bởi lẽ ấu tể còn có thể chạy loăng quăng, còn cậu thì không thể.
Dĩ nhiên, trước khi chìm vào giấc ngủ, Lang Thước vẫn có chút tiếc nuối.
Nếu có thể ôm một con ấu tể mềm mại ngủ cùng thì tốt biết bao. Trời lạnh như thế này, trong lòng ôm một đoàn lông mềm mại ngủ, nhất định vô cùng ấm áp.
Lúc Lang Thước lần nữa tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen như mực, chỉ có ánh lửa nơi cửa động le lói chiếu vào, nhưng tộc lang trời sinh dã tính mạnh mẽ, năng lực thích nghi ban đêm rất tốt, dù là trời tối cũng vẫn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, đây là bữa cơm đầu tiên bình an sau loạn lạc, mọi thành viên trong bộ lạc đều vui vẻ ra mặt. Đại đa số thú nhân có tâm tư rất đơn thuần, điều họ mong mỏi không gì khác ngoài việc ăn no mặc ấm. Họ sẽ không chìm đắm trong đau buồn quá lâu, với thú nhân mà nói, được ăn no bụng đã là một chuyện đáng mừng rồi.
Ban đêm tại Thần Thú đại lục thường lạnh hơn ban ngày rất nhiều, cho dù trên người đắp một lớp da thú dày, Lang Thước vẫn cảm thấy rét run, không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Lang Dụ mang cơm vào động cho đệ đệ, vừa bước vào liền thấy cảnh đó, vội quay đầu gọi:
“Vân, nhóm thêm một đống lửa ở bên này.”
Nghe vậy, chưa đợi Lang Vân trả lời, Lang Thước đã lắc đầu từ chối ý tốt của Lang Dụ:
“Không cần, ca, không cần nhóm lửa, ta lạnh là vì chưa ăn gì thôi, ăn xong liền ấm lên ngay.”
Vì an toàn, ban đêm khi nghỉ ngơi mọi người đều sẽ chặn kín cửa động, chỉ chừa một khe hở nhỏ để thông gió. Trước khi ngủ, các đống lửa ngoài cửa đều sẽ bị dập tắt, chỉ giữ lại một đống nhỏ làm mồi lửa, đặt nơi gần cửa động tránh gió, do hai thú nhân thay phiên nhau trông coi.
Đây là phương pháp truyền lại từ đời này sang đời khác của tộc thú, nhiều thú nhân không biết vì sao phải làm thế, nhưng Lang Thước hiểu rõ. Một đống lửa sẽ sinh ra khí độc như carbon monoxit, nếu cửa động không hoàn toàn bịt kín, không khí vẫn có thể lưu thông, khí độc sẽ được mang ra ngoài và không ảnh hưởng đến thú nhân khoẻ mạnh.
Nhưng hiện tại cậu đang nằm ở sườn trong của sơn động, nếu đốt thêm một đống lửa ở bên này, không khí khó lưu thông, khí độc sẽ tích tụ càng ngày càng nhiều.
Buổi tối toàn bộ thành viên đều ngủ trong động, thêm một đống lửa là thêm một phần nguy hiểm. Lạnh như vậy cậu hoàn toàn chịu đựng được, không cần phải vì ấm áp mà mạo hiểm. Huống chi bên cạnh còn có mấy ấu tể yếu ớt, có lúc người lớn chưa thấy gì, nhưng ấu tể đã bị ngạt đến khó chịu rồi.
Lang Vân vừa chạy đến liền nhìn sang Lang Dụ, rồi lại nhìn Lang Thước, dùng ánh mắt dò hỏi xem rốt cuộc nên nghe ai.
“Vậy thì không nhóm.” Lang Dụ nhẹ giọng nói. Trong hoàn cảnh bình thường, y luôn ưu tiên suy nghĩ của đệ đệ, dù sao đệ đệ còn nhỏ, cần được dỗ dành.
Lang Thước nhẹ nhàng thở ra, may mà ca ca dễ nói chuyện, sau đó liền nhìn về phía chuỗi thịt nướng trong tay Lang Dụ.
Lang Dụ quả thật là ca ca tốt, nghe lời cậu mà xâu từng miếng thịt nướng lên que.
Tộc tuyết lang có năng lực lĩnh hội rất cao, đặc biệt là Lang Dụ, làm thủ lĩnh nên lại càng nhanh nhạy. Cậu chỉ nói sơ sơ vài câu, y đã hiểu rõ rồi làm theo, còn hướng dẫn tộc nhân cùng làm. Tuy kỹ thuật chưa thuần thục, có vài chỗ thịt bị cháy, dĩ nhiên không thể so với khi cậu còn làm thêm ở quán thịt nướng đời trước, nhưng nhìn qua vẫn rất ngon miệng, ít nhất so với thịt khô cháy đen của lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Lang Thước vốn chỉ hơi đói, nhưng vừa ngửi thấy mùi thịt liền cảm thấy bụng réo lên từng hồi.
Lang Dụ đỡ cậu ngồi dậy, lấy một xâu thịt đưa vào tay.
Lang Thước cắn một miếng, đúng như dự đoán, hương vị ngon hơn thịt khô rất nhiều. Bên ngoài thịt có rắc muối, vị hơi mặn nhẹ, không biết từ lúc nào cậu đã ăn hết một xâu.
Thấy cậu ăn ngon như vậy, Lang Dụ cũng tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nướng thịt vừa bắt chuyện:
“Thịt nướng kiểu này mọi người đều thích, hôm nay ăn còn nhiều hơn cả lúc trước.”
Ngay cả y cũng không nhịn được mà ăn thêm mấy xâu.
Đối với Lang Dụ mà nói, hôm nay là một ngày đặc biệt. Đệ đệ đã tỉnh lại, còn chịu mở miệng nói chuyện với mọi người, tuy lời không nhiều, phần lớn chỉ là nghe y nói, nhưng như vậy đã khác hoàn toàn trước kia rồi. Đây là một khởi đầu tốt.
Trước hôm nay, nhiều người trong bộ lạc đều cho rằng Lang Thước là một kẻ ngốc, chỉ có Lang Dụ trước sau như một tin tưởng, chỉ cần chịu khó trò chuyện với đệ đệ, một ngày nào đó sẽ được hồi đáp. Hôm nay, rốt cuộc ngày đó đã đến.
Lang Thước nghe ca ca nói, không khỏi nghĩ ngợi một chút. Hiện tại trong bộ lạc bọn họ, thậm chí nói là đại đa số bộ lạc thú nhân, phương thức nấu ăn chỉ có hai loại.
Loại thứ nhất, cũng là phổ biến nhất, chính là đem thịt đặt thẳng lên lửa hoặc bên cạnh lửa nướng, sau khi chín thì dùng dao đá cạo lớp cháy bên ngoài rồi ăn. Có lúc đồ ăn không đủ, ngay cả bước cạo cháy cũng bỏ qua. Ưu điểm là nhanh, tiện, chỉ cần có lửa và thịt là nướng được, nhưng nhược điểm là hương vị kém, ấu tể chưa thay răng không thể cắn được, dù là ấu tể đã mọc răng cũng phải gắng sức, chỉ có thú nhân trưởng thành mới có thể bình thản ăn xong.
Loại thứ hai là nấu. Trong bộ lạc, chiếc nồi đá duy nhất thường chỉ dùng để sắc thuốc, không ai dùng nấu đồ ăn. Thú nhân có cách nấu rất đặc biệt, trước tiên chọn một chỗ đất, đào một cái hố, lót một lớp da thú dưới đáy để ngăn đất với đồ ăn. Da thú được đặt vào cùng nước và thịt, sau đó ném đá nung nóng vào nước để làm sôi và nấu chín thịt.
Đồ ăn nấu chín mềm hơn thịt nướng, thích hợp cho ấu tể ăn. Để tiện lợi, người chăm sóc ấu tể sẽ nghiền nát thịt rồi đút cho các bé ăn, thành phẩm chính là loại cháo cậu thấy buổi sáng.
Dù là cách nào, theo Lang Thước thì đều quá thô sơ. Thịt nướng hao nguyên liệu, vị lại tệ. Còn cách nấu thì dù nhiệt độ cao có thể diệt khuẩn, nhưng lẫn lộn đất cát, thỉnh thoảng lại cắn trúng đá nhỏ, mỗi miếng ăn vào đều là một lần “kinh hỉ”.
Càng nghĩ Lang Thước càng không yên lòng. Những chuyện khác có thể tạm gác lại, nhưng chuyện ăn uống thì nhất định phải giải quyết. Cậu không thể nhìn đồ ăn bị lãng phí như vậy được.