Lang Dụ hành động rất nhanh, chưa bao lâu đã gom được một đống cành cây.
Lang Thước chọn ra mấy cành chất lượng tương đối ổn, đưa cho Lang Dụ:
“Ca, mấy nhánh này bóc hết vỏ, cắt đều chiều dài, như vậy là được rồi. Ta sẽ lót một lớp da thú lên đùi, sau đó đặt mấy nhánh cây xung quanh chân, bên ngoài lại phủ thêm một lớp da thú nữa, cuối cùng dùng dây da thú thật chắc để cố định lại.”
Trong bộ lạc trước giờ chưa từng có tiền lệ bó cố định vết thương kiểu này, may mắn Lang Dụ lại rất thông minh, Lang Thước chỉ cần vừa nói vừa làm mẫu vài động tác là y liền hiểu rõ cách làm.
Lang Thước dặn dò hết các bước, sau khi Lang Dụ xử lý xong đống cành cây, cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, rồi nói:
“Ca, ngươi bắt đầu đi.”
Nói xong liền cắn lấy một đoạn gậy gỗ đặt vào miệng.
Lang Dụ sửng sốt một chút, nhớ lại câu nói của đệ đệ “Không bó lại xương cốt sẽ bị lệch”, trong lòng hung hăng hạ quyết tâm, lập tức ra tay. Những người khác trong sơn động đều bị Lang Dụ đuổi ra ngoài, y sợ có người nói chuyện bên cạnh khiến mình phân tâm, làm đệ đệ phải chịu thêm đau đớn.
Thú nhân vốn đã có sức lực mạnh mẽ, Lang Dụ làm theo lời dặn của Lang Thước, trói chân cậu thật chắc. Đợi đến khi băng bó xong, giữa tiết trời tuyết lạnh, Lang Thước lại mồ hôi nhễ nhại đầy người.
Lang Dụ đau lòng nhìn, vừa định lau mồ hôi giúp cậu, Lang Thước đã nhả ra cây gậy trong miệng, cắn mạnh đến mức nó gãy làm hai đoạn.
“Phì phì phì ——” Lang Thước nhổ vụn gỗ trong miệng ra, vừa rồi cậu chỉ lo không cắn phải đầu lưỡi nên mới chọn gậy gỗ thay thế, nào ngờ lại quên mất răng nanh của thân thể này lợi hại đến mức nào, cắn một chút là gãy vụn ra liền, lần sau nhất định phải đổi dụng cụ khác.
Tuy nhiên cậu cũng hy vọng sẽ không có “lần sau” nào cả, quá đau đớn, cậu thật sự không muốn chịu thêm một lần nữa.
Lang Thước phun hết mảnh gỗ trong miệng, lúc này mới cúi đầu nhìn chân bị thương, đã được bọc kỹ lưỡng, không nhìn thấy gì, chỉ còn cảm nhận được một trận đau đớn truyền tới.
Đau là bình thường, không đau mới có vấn đề. Sau một ngày, Lang Thước đã thích nghi được, liền chỉ vào chân mình nói với Lang Dụ:
“Ca, về sau nếu có ai giống ta, bị gãy chân hay bị thương thế này, đều có thể xử lý như vậy. Trước khi băng da thú, nhất định phải cố định lại xương, là đẩy cho nó về đúng chỗ ban đầu.”
Nói đến đây, Lang Thước thấy có chút may mắn, chân cậu chỉ là gãy xương, không bị sai khớp. Nếu không thì chuyện sẽ rắc rối hơn nhiều, bởi vì cậu không phải đại phu chuyên nghiệp, chỉ từng giúp việc tại một hiệu thuốc nhỏ, đọc vài quyển sách, biết một chút kiến thức trị liệu đơn giản, chứ gặp khó hơn thì bó tay.
Lang Dụ nghe xong, liền ấn vài cái lên đùi mình như đang xác định vị trí xương, sau đó lại sờ sờ cánh tay, ngẩng đầu nhìn Lang Thước:
“Cánh tay trật khớp, có bó lại được không?”
Lang Dụ không thể vô cớ hỏi như vậy, Lang Thước lập tức đoán được trong bộ lạc có người bị thương tay, vội vàng hỏi:
“Ai bị trật tay?”
Đối với thú nhân mà nói, gãy tay còn nghiêm trọng hơn gãy chân, bởi vì nếu gãy chân thì phải nằm nghỉ ngơi, không vận động được, còn gãy tay thì vẫn có thể đi lại, dễ dẫn đến tình trạng sai khớp, không được xử lý kịp thời sẽ để lại hậu hoạ rất lớn.
Nhất là với sức chịu đau vốn mạnh của thú nhân, thường thì bị thương họ cũng chẳng để tâm, không chịu dưỡng thương đàng hoàng, đến khi phát sinh di chứng mới vội tìm cách chữa trị thì đã quá muộn.
Lang Dụ hướng ra ngoài gọi một tiếng:
“Thạch, vào đây.”
Một thiếu niên vóc người cao lớn lập tức chạy vào từ bên ngoài.
Lang Dụ giải thích với đệ đệ:
“Khi ngươi bị thương rồi hôn mê, nguyên thủy thú vẫn còn muốn tấn công đám ấu tể. Mọi người đều lo lắng, Thạch khi đó liều mạng tấn công một con nguyên thủy thú từ phía sau, nhưng chẳng may lúc đánh trúng đầu nó, chân trước y liền không thể cử động, động một chút là đau.”
Bất kể là thú nhân tiến hóa hay nguyên thủy thú, xương sọ đều vô cùng cứng rắn. Bình thường khi giao đấu, thú nhân thường nhắm vào cổ hoặc ngực – những chỗ yếu hại – để công kích. Nhưng khi ấy tình thế khẩn cấp, nguyên thủy thú đang lao thẳng đến chỗ đám nhỏ, Lang Thạch vì quá nôn nóng nên không kiểm soát tốt lực tay, dẫn tới chính mình bị thương.
Lang Thước ngẩng đầu nhìn, từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ, trong số những người ra vào sơn động, Lang Thạch là kẻ vạm vỡ nhất. Chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh ẩn sau những cú đấm. Nếu biến hình thú, một vuốt vung xuống… nguyên thủy thú chắc cũng không chịu nổi.
Ánh mắt Lang Thước chuyển đến cánh tay của y. Khác với vết thương do bị cắn ở tay trái của cậu, cánh tay Lang Thạch không có vết rách, chỉ mềm nhũn buông thõng bên người.
Lang Thước “ừm” một tiếng, trông không giống gãy xương, liền bảo Lang Thạch lại gần. Cậu nắm lấy cổ tay y kiểm tra một chút, xác định là trật khớp chứ không phải gãy.
Trật khớp thì dễ xử lý hơn gãy xương nhiều. Lang Thước liền chỉ đạo Lang Dụ hỗ trợ, còn mình nắm chặt cổ tay Lang Thạch, trước xoa bóp làm giãn cơ, xoay vài vòng, chờ khi Lang Thạch thả lỏng hoàn toàn, cậu tìm đúng góc độ, đột ngột đẩy một cái.
Chỉ nghe “cụp” một tiếng giòn vang.
Lang Thạch thử hoạt động cánh tay, phát hiện thật sự không còn đau, kinh ngạc đến trừng to hai mắt:
“Hảo? Không còn đau nữa!”
“Hảo.” Lang Thước gật đầu, dặn dò thêm:
“Mấy ngày tới tuyệt đối không được dùng lực ở tay này, nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy đi săn.”
Mới vừa chỉnh lại khớp, cần chú ý tĩnh dưỡng, nếu không sẽ dễ để lại thói quen trật khớp.
“Hảo hảo hảo.” Lang Thạch liên tục gật đầu đáp ứng, lắc lắc cổ tay, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ.
Là một trong những chiến sĩ đứng đầu bộ lạc, y chỉ thua thủ lĩnh một chút về đầu óc chứ về sức chiến đấu thì không kém bao nhiêu. Thân hình to lớn của y chiếm ưu thế tuyệt đối trong tộc, mỗi khi đi săn đều là người lao lên khống chế con mồi đầu tiên. Nhưng từ sau khi bị thương, Lang Thạch hay quên tay mình không được động, cứ mỗi lần lỡ dùng lực thì đau đến không chịu nổi. Hai ngày gần đây, Lang Vân dứt khoát không cho y làm việc gì nữa. Thế nhưng dù nghỉ ngơi, tay vẫn không đỡ hơn, thậm chí còn tệ hơn.
Trong bộ lạc từng có người gặp tình huống tương tự, dù nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục được, nhưng tay thường xuyên đột ngột mất lực, cuối cùng buộc phải rời khỏi đội săn. Lang Thạch từng cho rằng mình cũng sẽ như vậy, suốt mấy ngày nay cả người đều vô cùng ủ rũ. Không ngờ Lang Thước chỉ nói vài câu, thêm mấy động tác đơn giản, tay y đã khỏi!
Sau khi cảm tạ hai huynh đệ xong, Lang Thạch liền chạy ra ngoài báo tin vui cho các tộc nhân khác – tay y đã khỏi rồi! Vài ngày nữa là có thể tiếp tục tham gia đội săn!
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một trận reo hò.
Thân hình Lang Thạch to lớn, mỗi khi nhảy bổ lên người con mồi hoặc đè lên lưng nó, tốc độ của con mồi sẽ giảm đáng kể, tạo điều kiện cho các thành viên khác tấn công điểm yếu. Nếu y không thể tham gia, đội săn buộc phải rút ra hai người mới có thể thay y đảm nhận công việc đó. Mà như vậy thì vị trí của hai người ấy lại trống, dễ khiến con mồi phá vòng vây mà chạy thoát.
Số lượng thành viên trong đội săn càng nhiều, khả năng thành công khi đi săn càng cao, cũng càng an toàn. Bộ lạc hiện tại đã mất một nửa nhân lực, thực sự không thể chịu thêm thương vong nào nữa. Vì thế việc Lang Thạch quay lại đội săn khiến mọi người đều rất vui mừng.
Lang Thước nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trong lòng lại chỉ nghĩ một chuyện – nhu cầu của thú nhân thật sự rất thấp. Chỉ cần có một chỗ trú chân, một cái sơn động tránh mưa, có thể no bụng, phần lớn tộc nhân đã cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng theo Lang Thước, như vậy vẫn còn cách xa cái gọi là “ổn định”.
Trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều điều có thể cải thiện. Ví dụ như khu vực ngủ của các ấu tể, thật sự quá đơn sơ, cần tìm chỗ thích hợp để chỉnh lý lại, bọn nhỏ mới có thể ngủ ngon hơn.
Bãi đất trống bên cạnh chỗ cậu đang nằm, xem ra là một lựa chọn không tồi.