Thần Thú đại lục, tuyết lang bộ lạc.
Vào buổi sớm tinh mơ, ánh mặt trời xuyên qua những cành cây khô khốc, chiếu xuống khu đất tụ họp trong bộ lạc, mang đến một tia ấm áp hiếm hoi giữa trời đông giá lạnh.
Đội săn gồm những thú nhân cường tráng nhất trong bộ lạc đã sớm lên đường từ đêm qua, còn nhóm thú nhân yếu sức, chỉ có thể đi hái quả dại và đào rễ cây trên nền tuyết, cũng đã rời khỏi sơn động từ lúc trời còn chưa sáng. Trong hang động giờ đây chỉ còn lại những lão thú nhân tuổi cao sức yếu, cùng với một vài thú nhân trẻ do thể trạng gầy yếu, mắc bệnh nặng, hoặc đang chăm sóc ấu tể nên tạm thời không thể ra ngoài, cùng với số lượng ít ỏi các ấu tể còn quá nhỏ để rời khỏi hang.
Vài thú nhân trưởng thành đang ngồi quanh đống lửa bên cửa hang, không khí bao trùm sự nặng nề lặng lẽ.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi bọn họ di chuyển đến vùng đất này. Nửa tháng trước, tuyết lang bộ lạc bị ép rời khỏi nơi đã sinh sống từ lâu, bắt đầu hành trình tìm kiếm lãnh địa mới. Thế nhưng, những vùng đất thích hợp để sinh sống đã sớm bị các bộ lạc khác chiếm giữ, bọn họ lại nhiều lần gặp nguy hiểm khi đi ngang qua lãnh địa của những bộ lạc bên cạnh, hành trình gian nan vô cùng.
May mắn là trước khi lương thực cạn kiệt, họ đã tìm được một chỗ có thể dừng chân. Nhưng trên đường di chuyển, đã nhiều lần bị thú nguyên thủy và thú nhân lang thang tập kích, khiến tộc nhân thương vong gần một nửa. Trong số những người bị thương, nặng nhất là Lang Thước – đệ đệ của thủ lĩnh Lang Dụ, cả người trọng thương hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Thảo dược do cố lão tư tế để lại cũng đã dùng hết, thương thế của Lang Thước quá nghiêm trọng, ai cũng không dám chắc cậu có thể sống sót được hay không.
Trong hang động tối tăm, một thiếu niên tóc bạc vóc người gầy mảnh đang nằm im lặng ở sát tường. Trên người cậu đắp một tấm da thú màu đen, sắc mặt nhợt nhạt gần như trong suốt, tương phản hoàn toàn với màu da thú phía trên. Cậu không có chút huyết sắc nào, chỉ còn lồng ngực phập phồng nhẹ chứng minh rằng người này vẫn còn sống.
Bỗng nhiên, thiếu niên cau mày, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn, như thể đang mơ thấy điều gì đó đáng sợ.
Không xa đó, một đám tuyết lang ấu tể lông trắng xếp thành một hàng, chen chúc ngủ cạnh nhau. Trong cơn mơ, có kẻ đá phải kẻ khác, tỉnh lại rồi lắc lư cái đầu nhỏ, sau đó lại chui lên lưng đồng bạn mà tiếp tục ngủ say.
Một con ấu tể bị đánh thức, vươn hai chân trước cố gắng che tai che mắt, nhưng đáng tiếc móng vuốt của nó quá ngắn, đầu lại to, nên chẳng che được gì. Cuối cùng, ấu tể đó mở mắt, nhìn ra cửa động nơi các thú nhân trưởng thành đang ngồi, rồi lại nhìn về phía thiếu niên đang nằm, sau một hồi do dự liền bò về phía ấy.
Bò đến bên cạnh thiếu niên, ánh mắt của ấu tể liền bị một đám lông trắng nhô ra từ dưới lớp da thú hấp dẫn. Nó nằm rạp xuống mặt đất, vươn móng vuốt, tập trung tinh thần gãi gãi khối lông trắng mềm mịn kia.
Một lúc lâu sau, lông mi của thiếu niên khẽ run lên, rồi cậu chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy từ trong mê man. Ánh mắt còn đượm vẻ mơ hồ của cậu dừng lại nơi trần đá gồ ghề phía trên đỉnh đầu, ánh mắt khựng lại.
Cậu không phải đang ở trong bệnh viện sao?
Tần Thước còn nhớ rõ mình đang trong ca trực khuya, đang thẩm tra sổ sách thì bất ngờ bị đau tim dữ dội, sau đó liền chìm vào hắc ám vô tận.
Trước khi mất đi ý thức, Tần Thước như cưỡi ngựa xem hoa mà hồi tưởng lại những chuyện đã qua trong đời, điều hối hận nhất chính là cậu chưa từng thực sự hưởng thụ cuộc sống.
Cậu sống một đời bận rộn vội vàng, chưa từng có cơ hội dừng lại, cái gì cũng chưa kịp làm.
Tần Thước đã từng tưởng tượng qua nhiều khả năng, nhưng không ngờ, lần mở mắt tiếp theo lại là cảnh tượng thế này – nằm trong một nơi hoàn toàn xa lạ, trong đầu còn nhiều thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Tin tốt là: cậu còn sống.
Tin xấu là: cậu đang mang trọng thương, chỉ có hai con mắt là còn có thể cử động, hơn nữa nơi đây rõ ràng không phải là địa cầu.
À đúng rồi, đời này cậu tên là Lang Thước.
Cậu vừa mới nhớ lại ký ức trước khi xuyên qua, hai đoạn trí nhớ va vào nhau, khiến ký ức kiếp trước giữ lại được nhiều hơn, còn ký ức kiếp này thì lại hết sức mơ hồ, cần phải từ từ hồi tưởng. Hiện tại, cậu chỉ có thể nhớ lại những chuyện đơn giản nhất.
Đây là một đại lục tên Thần Thú, thời đại tương đương với thời kỳ viễn cổ của địa cầu, nhưng nơi này không phải do loài người thuần túy thống trị. Động vật ăn thịt chia làm hai loại lớn: nguyên thủy và tiến hóa. Khác biệt nằm ở chỗ có thể hay không biến thành người. Chủng tiến hóa lại được chia ra làm Thú tộc, Vũ tộc và Giao tộc, dựa theo hình thái mà phân biệt, mà cậu hiện tại chính là một thú nhân lang tộc.
Trong đầu cậu về thế giới này chỉ có ít ỏi mảnh vụn thông tin, Lang Thước cố gắng muốn nhớ lại, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một trận đau đầu dữ dội, cả người đau nhức từ đầu đến tay, eo, chân, thậm chí chỗ nào đó không rõ còn hơi ngứa, tất cả đều xa lạ và khó chịu vô cùng.
Thôi được rồi, cứ để hủy diệt đi.
Lang Thước nhắm mắt lại, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
“Ô uông ——”
Một tiếng nức nở ngắn ngủi vang lên bên cạnh.
Lang Thước lập tức mở mắt: cái gì vậy?
Tiếng động phát ra từ ngay bên người, cậu khó khăn quay đầu, liền nhìn thấy một quả cầu tuyết trắng như bàn tay nhỏ đang ngồi đó.
Quả cầu lông trắng kia toàn thân tuyết trắng, không biết là do quá béo hay lông quá dài, nhìn qua chẳng khác gì một cục bông tròn vo. Lang Thước nhìn hồi lâu mới nhận ra đầu đâu là đuôi.
Tiểu cầu lông rõ ràng không biết có người đang nhìn mình, đang cố gắng gặm thứ gì đó. Có điều thể hình và sức lực của nó đều quá nhỏ, gặm nửa ngày cũng chỉ dính lên được chút nước miếng. Lang Thước cảm thấy có điều gì đó không đúng, rồi mới mơ hồ nhận ra, cái vật nó đang gặm kia, hình như là đuôi của cậu?
Ừm, cậu là người sói, có đuôi cũng là chuyện bình thường.
Lang Thước miễn cưỡng tiếp nhận sự thật ấy, tiếp tục quan sát tiểu cầu lông, trong đầu dần dần hiện lên vài thông tin liên quan.
Thú nhân là giống loài sống theo quần thể, đồng thời giữ lại đặc tính riêng của Thú tộc, thường sẽ sinh con cùng một thời điểm trong bộ lạc. Khi phụ mẫu của ấu tể ra ngoài tìm thức ăn, bọn nhỏ thường được để lại cùng nhau trong hang để tiện chăm sóc.
Nơi này có một ấu tể, vậy có nghĩa là…
Lang Thước chậm rãi quay đầu, trong lòng đã đoán được phần nào, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng phía xa, cậu vẫn ngây người.
Chỉ cách cậu vài bước, một đám tiểu cầu lông giống hệt nhau đang chen chúc nằm ngủ!
Lang Thước từ nhỏ đã không thể cưỡng lại được sức hút của những sinh vật lông xù xù, mỗi lần đi học gặp phải mèo chó hoang trong trường đều phải dừng lại chơi một lúc, cuối cùng đành vội vã chạy đến lớp cho kịp. Khi còn kiêm chức làm quản lý ký túc xá, chỉ cần ngồi vuốt ve đám mèo hoang trong bồn hoa trước ký túc là bao mỏi mệt trong ngày đều tan biến. Cho đến khi thực tập, nơi làm việc cách trường quá xa, cậu không còn cơ hội ấy nữa.
Lang Thước cảm thấy, việc cậu tăng ca đến mức đột tử, ngoài chuyện lão bản không có tính người bắt một thực tập sinh làm việc của ba người, tăng ca đến ba giờ sáng rồi năm giờ phải trực ban, thì còn có một lý do quan trọng nhất: suốt một tháng trời không được chạm vào sinh vật lông xù xù.