Đúng lúc này, từ đằng xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa.

Hoàng Nhị vừa mới thả lỏng lại trở nên cảnh giác, Thời Cửu cũng đứng lên, nhìn về phía hướng có tiếng động.

Một đội người đang tiến đến gần, người dẫn đầu lớn tiếng hỏi: “Phía trước có phải là xe ngựa của Ninh Vương không?!”

Thời Cửu nhận ra trang phục của họ, nên biết ngay là ai, đó là Kim Ưng Vệ, một nhánh của cấm quân, chuyên phụ trách tuần tra trong và ngoài kinh thành. Nói theo một nghĩa nào đó, họ cũng là "đồng nghiệp" của Huyền Ảnh Vệ, chỉ ở khác bộ phận và không can thiệp vào công việc của nhau thôi.

Hầu hết thời gian hoạt động của Huyền Ảnh Vệ là trong bóng tối, rất ít khi chạm mặt với cấm quân bên ngoài.

Vị tiểu tướng cấm quân nhảy xuống ngựa, quỳ một gối trước xe ngựa của Quý Trường Thiên, chắp tay hành lễ: “Vừa nãy có thuộc hạ báo lại, nói ngoài thành có đánh nhau, hình như xe ngựa của Ninh Vương bị tấn công. Thuộc hạ đến muộn, mong điện hạ thứ tội!"

"Ta nói này, cấm quân các ngươi làm cái gì vậy?" Hoàng Nhị giận dữ, “Bọn ta mới ra khỏi thành chưa được bao lâu, nơi này cách cổng thành mới mười dặm thôi, mà đã có kẻ giữa ban ngày giữa ban mặt chặn giết Ninh Vương! Nếu bọn cướp to gan hơn nữa, có phải là sẽ hành hung ngay trong thành Yên An luôn không?!”

Tiểu tướng cấm quân cúi đầu thật thấp: “Xin điện hạ thứ tội!”

Trong xe ngựa vọng ra một tiếng thở dài, Quý Trường Thiên mệt mỏi nói: “Thôi, Hoàng Nhị, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”

Tiểu tướng cấm quân đứng dậy, bước lên một bước: “Điện hạ có bị thương không?”

“Ta không sao.”

“Vậy các vị có thấy bọn cướp chạy về hướng nào không? Để điện hạ lâm vào nguy hiểm, thuộc hạ tội đáng chết! Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức để bắt bọn cướp về quy án, trừng phạt nghiêm khắc!”

"Bọn chúng chạy nhanh quá, không thấy rõ là đi đâu cả," Hoàng Nhị ném tấm lệnh bài thân vệ của Trang Vương cho hắn ta, 

“Nhưng bọn ta tìm thấy cái này trên thi thể, có lẽ sẽ hữu ích, ngươi cầm lấy đi.”

"Đa tạ!" Tiểu tướng cấm quân cất kỹ lệnh bài, rồi nói tiếp, “Điện hạ gặp chuyện, có cần về thành tĩnh dưỡng vài ngày không ạ? Đi muộn một chút cũng không sao, lần này hãy để chúng thần hộ tống, đảm bảo điện hạ bình an vô sự.”

Quý Trường Thiên không trả lời, trong xe chỉ có tiếng ho khan vọng ra.

Thời Cửu liền lên tiếng: “Không cần đâu, điện hạ vốn yếu ớt, không nên thấy đao kiếm, máu tanh. Nếu bọn cướp đã chạy, thì bọn ta cũng nên rời đi sớm thì hơn.”

"Nếu đã vậy, thuộc hạ sẽ đi bắt hung thủ ngay. Xin thứ lỗi vì không tiễn được," tiểu tướng cấm quân chắp tay nói, “Chúc điện hạ thượng lộ bình an.”

Nói rồi hắn ta vẫy tay ra hiệu cho đội cấm quân: “Đưa mấy cái xác này về thành!”

Đội người ngựa nhanh chóng rời đi, hiện trường cũng được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ vài vết tích đánh nhau ra, còn lại thì như chưa chuyện gì xảy ra.

Khi họ đã đi xa, Hoàng Nhị mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Mọi người đều không sao chứ? Có ai bị thương không?”

Thời Cửu lắc đầu.

Thập Lục che cánh tay đang chảy máu lại, mặt có chút tái: “Vừa rồi không cẩn thận bị chém một nhát, nhưng may là vết thương không sâu.”

"Trên xe có thuốc, lại đây, ta giúp ngươi xử lý," Hoàng Nhị lấy rượu và thuốc trong xe ra, rửa sạch vết thương cho Thập Lục rồi băng bó.

Cả đoàn nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, Hoàng Nhị quay người lên ngựa: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, phải nhanh chóng qua sông, tìm trạm dịch nghỉ chân. Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi thì xuất phát thôi.”

Thời Cửu: “Thập Lục bị thương, để hắn ngồi xe với điện hạ, ta sẽ cưỡi ngựa.”

Nói rồi cậu nhìn về phía Quý Trường Thiên, hắn cũng gật đầu.

"Không được đâu," Sau khi được băng bó vết thương, sắc mặt của Thập Lục cũng đã khá hơn, “Ta ngồi sau xe là được, tiện quan sát phía sau.”

"Vậy cũng được," Hoàng Nhị nói.

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, Quý Trường Thiên ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về sau, vẻ mặt không thể đoán được.

Yên An thành này, sắp có biến rồi.

Hắn từ từ buông rèm xe: “Ta hơi mệt rồi, ngủ một lát, các ngươi cứ tiếp tục đi.”

“Vâng.”

Thập Ngũ phụ trách đánh xe, Thời Cửu cưỡi ngựa đi cạnh xe. Ai cũng im lặng, không nói thêm lời nào.

Cậu vốn không thích cưỡi ngựa, cảm giác bị xóc nảy rất khó chịu, nhưng giờ phút này cậu cũng không muốn ngồi xe. Cậu chỉ muốn ở một mình cho rảnh nợ.

Muốn nghỉ việc quá.

Ba tháng rồi, cậu tưởng mình đã quen với công việc ám vệ, cũng có thể giết người không ghê tay. Nhưng sau sự việc hôm nay, xem ra cậu vẫn chưa quen được.

Ít nhất là không thể ra tay với đồng nghiệp mà không hề hối hận.

Hay là chết quách đi cho xong nhỉ?

Đi thêm hai mươi dặm nữa là đến Vị Hà. Cậu sẽ nhảy xuống sông lúc qua cầu.

Nhưng hình như cậu biết bơi.

Chết đuối cũng đau khổ lắm. Hay là dùng đao cắt cổ đi.

Nhưng cắt cổ sẽ bị đứt khí quản và động mạch, vừa nghẹt thở lại vừa bị máu của chính mình làm sặc, nghe cũng khá là đau đớn.

Không có cách chết nào hoàn toàn không đau sao? Thời xưa có thuốc ngủ không nhỉ?

Đang suy tính thì Hoàng Nhị cưỡi ngựa đến bên cạnh cậu, hạ giọng nói: “Thập Cửu, ngươi không sao chứ?”

Thời Cửu nhìn hắn ta, không đáp.

"Đây là lần đầu tiên ngươi giết người à?" Hoàng Nhị lại hỏi.

Hắn ta đi song song với cậu, ra vẻ cậu không trả lời thì hắn ta không đi, bất đắc dĩ, Thời Cửu đành lên tiếng: “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Ta thấy trạng thái của ngươi không ổn, cứ im lặng mãi. Trước đây ngươi chỉ làm hộ vệ, chắc là chưa từng giết người. Lần đầu ra tay, sau đó tâm trạng không tốt cũng là bình thường. Lần đầu Thập Ngũ và Thập Lục làm nhiệm vụ cũng có phản ứng y như ngươi.”

Thời Cửu: “...”

Đây không phải lần đầu cậu giết người, nhưng là lần đầu giết đồng nghiệp.

Ám vệ của Ninh Vương ai cũng nhiệt tình thế ư, còn kiêm luôn cả công tác tư vấn tâm lý cho đàn em à?

Hoàng Nhị vỗ vai cậu, an ủi: “Làm ám vệ thì ai cũng phải trải qua bước này. Ngươi cứ nghĩ thế này đi, dù sao thì thứ chúng ta giết đều là chó săn của hoàng đế, đâu phải người tốt đẹp gì, như vậy trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều, đúng không?”

Thời Cửu: “...”

Không hề, ngược lại còn thấy buồn hơn.

Cậu bỗng dừng lại, rồi nhận ra điều gì đó: “Ngươi nói... chó săn của hoàng đế? Họ không phải là thân vệ của Trang Vương sao?”

"Thân vệ của Trang Vương gì chứ, chỉ có ngươi mới tin," Hoàng Nhị cười khẩy, “Ta theo điện hạ hai mươi mốt năm, chuyện gì mà chưa từng thấy qua? Tưởng cái trò vặt này lừa được mắt ta chắc?”

Thời Cửu: “.”

Thế mà không nhận ra cậu là nội gián do bệ hạ phái đến.

Hoàng Nhị: “Trang Vương đang ở kinh đô, tự lo thân mình còn chưa xong, làm sao có thể phái người đi chặn giết Ninh Vương? Tấm lệnh bài kia, chẳng qua chỉ là gài bẫy để đổ tội mà thôi.”

Thời Cửu nhíu mày: “Vậy sao ngươi lại...”

“Nếu ta không phối hợp, thì làm sao chúng ta có thể an toàn rời đi? Cấm quân không sớm không muộn, lại cố tình đến đúng lúc này, rõ ràng là mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước.”

Thời Cửu nhìn về phía trước.

Thế mà Hoàng Nhị lại biết. Người này trông thì có vẻ tùy tiện nhưng lại cẩn trọng hơn ai hết.

Xem ra Tiết Đình nói không sai, bên cạnh Ninh Vương quả thực có người tài giỏi giúp hắn bày mưu tính kế.

"Vậy chúng ta có nên báo việc này cho điện hạ không?" cậu hỏi.

Hoàng Nhị lắc đầu: “Không cần, điện hạ yếu, không nên suy nghĩ nhiều. Hôm nay biết Trang Vương muốn giết mình đã đủ đau lòng rồi, nếu lại biết là bệ hạ bày mưu, chắc chắn sẽ ốm nặng một trận mất, thôi vậy.”

Thời Cửu liếc nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh: “Nhưng chúng ta đi gần thế này, ngươi chắc là điện hạ không nghe thấy?”

“Yên tâm đi, điện hạ ngủ rất say, một khi đã ngủ thì khó mà tỉnh, không nghe thấy đâu.”

Thời Cửu: “...”

Nấu xói người ta ngay trước mặt, thật sự không ổn chút nào.

“Tuy lần này chúng ta rời kinh thuận lợi, nhưng bệ hạ sẽ không để yên đâu. Thập Cửu, ngươi phải nhớ, bất cứ lúc nào, ở đâu, cũng không được lơ là cảnh giác.”

“Ta có một điều không hiểu.”

“Ngươi nói đi.”

“Vì sao bệ hạ lại đề phòng điện hạ đến vậy? Dường như ngài ấy không có lòng tranh giành ngôi vị, lại bị bệnh tật quấn thân, nhìn thế nào cũng không giống mối đe dọa đối với ngai vàng mà.”

Hoàng Nhị nhìn cậu một lúc, thở dài, nghiêm mặt lại nói: “Thập Cửu, hôm nay nhờ có ngươi, nếu không có ngươi, chỉ bằng ba bọn ta thì thật sự không chắc bảo vệ được điện hạ. Lần này Hoàng Nhị ta thực sự tin tưởng ngươi, có một số chuyện, ngươi cũng nên biết.”

“Chuyện gì?”

Hoàng Nhị nhìn xung quanh, xác nhận không có ai gần đó mới hạ giọng: “Đừng nhìn điện hạ bây giờ thế này, ngày xưa, hắn chính là hoàng tử có hy vọng tranh giành ngôi thái tử nhất đấy.”

Thời Cửu: “...?”

Hoàng Nhị hướng ánh mắt về phía xa: “Dù điện hạ là con thứ, nhưng tiên đế lại cực kỳ yêu thương mẫu thân hắn là Hiền phi. Ngày điện hạ chào đời, đúng vào tiết hạ chí. Tiên đế đích thân đặt cho hắn cái tên 'Trường Thiên', mong hắn có tiền đồ rộng lớn như bầu trời, thọ mệnh dài lâu.”

“Điện hạ cũng rất xuất sắc, từ nhỏ đã thông minh hơn người. Sách đọc một lần là thuộc lòng. Cãi lý với phu tử đến mức phu tử phải câm nín. Tiên đế thấy vậy thì càng vui mừng, đi đâu cũng mang điện hạ theo bên người.”

“Nhưng một hoàng tử được sủng ái như vậy, làm sao có thể được các huynh đệ khác dung thứ? Niềm vui ngắn chẳng kéo dài được lâu, lúc điện hạ lên năm, mẫu thân ruột của hắn bị đầu độc chết. Tiên đế nổi trận lôi đình, ra lệnh điều tra, nhưng cuối cùng chỉ có một cung nữ ra nhận tội. Tuy nhiên, dù tra thế nào thì nàng ta cũng không chịu khai ra kẻ chủ mưu phía sau.”

“Nỗi đau mất mẹ khiến điện hạ buồn bã, tinh thần hoảng loạn. Vào một ngày, hắn đi dạo một mình bên hồ để giải khuây, thế mà bị người ta đẩy xuống. Lúc ấy, cả cung đều đang lo tang lễ cho Hiền phi, bỏ quên điện hạ. Mãi đến khi cung nữ thân cận của Hiền phi là người đầu tiên phát hiện ra điện hạ mất tích, vội vã đi tìm, mới thấy hắn gần như đã chết đuối.”

“Khi đó trời đông giá rét, hồ nước đóng băng một nửa. Nước đá lạnh thấu xương. Điện hạ ngã xuống còn bị đập đầu vào đá, chảy rất nhiều máu. Sau đó, các thái y trong cung cùng hợp lực chẩn trị, dốc hết sở học mới kéo hắn từ tay Diêm Vương trở về.”

“Điện hạ hôn mê ròng rã một tháng mới tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại không nhận ra ai cả. Mặc dù không mất trí nhớ, nhưng hắn không thể nhận biết được khuôn mặt người khác.”

Thời Cửu: “...”

Sự thật lại là như vậy sao?

Cậu cứ tưởng Ninh Vương chỉ là bất hạnh mắc bệnh hiểm nghèo, không ngờ căn nguyên của bệnh lại là bị người ta ám hại suýt chết.

“Các thái y cũng chưa từng gặp chứng bệnh này nên đều bó tay. Điện hạ ngay cả phụ thân mình cũng không nhận ra, càng không thể chỉ ra ai là người đã đẩy hắn xuống hồ. Chuyện này cũng vì thế mà chìm vào quên lãng. Thậm chí mọi người đều đồn rằng, chẳng có ai đẩy hắn cả, là hắn tự trượt chân ngã xuống thôi.”

Hoàng Nhị thở dài thườn thượt: “Bệnh tình của điện hạ mãi không khá hơn, dần dần, tiên đế cũng mất kiên nhẫn với hắn. Một hoàng tử ngay cả mặt người khác cũng không nhận ra, thì làm sao có thể trở thành thái tử, kế thừa đại nghiệp?”

“Cũng chính vào lúc đó, ta và đại ca được tiên đế phái đến bên cạnh điện hạ, âm thầm bảo vệ hắn. Có lẽ đây là chút lòng thương cuối cùng của tiên đế dành cho hắn. Ta lớn hơn điện hạ mười tuổi, luôn coi hắn như đệ đệ mà đối xử. Nhìn hắn từ chỗ được vạn người sủng ái đến không ai đoái hoài. Khoảng cách này, có mấy ai chịu đựng nổi?”

Thời Cửu nắm chặt dây cương.

“Thập Cửu, ta hỏi ngươi này, nếu hoàng đế đã quyết tâm điều tra, thì dù có lật tung hoàng thành lên, thì chắc chắn cũng sẽ tra được gì đó. Rốt cuộc là không tra ra, hay là không được phép tra? Sau cái chết của Hiền phi, sau khi điện hạ thất sủng, ai là người hưởng lợi lớn nhất? Là hoàng hậu, là thái tử.”

"Một bên là chính thê, là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận. Một bên là phi tần, là con thứ. Cán cân trong lòng tiên đế nghiêng về bên nào? Hoàng Nhị cười lạnh, “Ân sủng ư? Chỉ là chớp nhoáng mà thôi, như mây thoáng qua vậy.”

Thời Cửu im lặng.

Đúng vậy, vì một phi tần và một hoàng tử con thứ mà đối đầu với Hoàng hậu và đích trưởng tử, quả thực không đáng. Hoàng đế có biết bao nhiêu con trai, không có người này thì có người khác, chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian vào một hoàng tử đã bị bỏ rơi.

“Mất mẹ lại mắc bệnh kỳ lạ, khiến tính cách điện hạ thay đổi lớn, trở nên suy sụp, trầm mặc ít nói, không muốn giao tiếp với ai. Ta và đại ca thấy hắn đáng thương, không đành lòng, bèn tìm hai con chó con bầu bạn với hắn. Hắn còn tỏ ra hứng thú với mấy con vật nhỏ này, có lẽ vì chúng không phải người, nên hắn có thể nhớ được.”

“Cứ thế mười năm trôi qua. Năm điện hạ mười sáu tuổi, tiên đế ốm nặng, biết mình không sống được lâu nữa, bèn phong điện hạ làm Tấn Dương Vương, cho hắn rời khỏi kinh đô. Ta đoán, ông ấy biết sau khi mình qua đời, chắc chắn thái tử sẽ ra tay với điện hạ nên mới làm vậy.”

Bỗng dưng Thời Cửu nhớ đến câu nói kia: ‘Lời của người sắp chết thường là lời thật lòng.’

Lúc hấp hối, lại chợt nghĩ đến đứa con từng bị mình phụ bạc này.

“Có thể là rời được thâm cung, nên sau khi đến Tấn Dương, tình trạng của điện hạ đã khá hơn nhiều. Dù bệnh cũ từ nhỏ vẫn không khỏi, cơ thể vẫn yếu ớt, nhưng tính cách đã cởi mở hơn rất nhiều, còn kết giao được ba năm bằng hữu tốt, biết hưởng thụ cuộc sống.”

"Thế rồi biến thành cái bộ dáng chơi bời lêu lổng như vậy à?" Thời Cửu không nhịn được mà hỏi.

Hoàng Nhị cười ha ha: “Hắn đâu biết khi nào mình sẽ chết, ngươi còn tính toán mấy chuyện đó với hắn làm gì? Sống được đã khó lắm rồi, cứ để hắn thoải mái đi.”

... Cũng không có gì đáng trách.

"Nhưng," Hoàng Nhị lại đổi giọng, nghiêm túc nói, “Những chuyện này ngươi biết là được, tuyệt đối đừng nói cho điện hạ.”

“Tại sao?”

“Điện hạ không biết người đã ám hại hắn và mẫu thân hắn là ai. Bọn ta cũng không có bằng chứng chứng minh chuyện này liên quan đến bệ hạ. Sau này bệ hạ vẫn luôn chăm sóc hắn, những năm tháng bị ghẻ lạnh, tất cả đều nhờ vào sự quan tâm của 'Thái Tử Ca Ca' mà hắn mới có thể sống sót trong cung. Dù là giả vờ, nhưng điện hạ đã sớm coi đó là thật lòng.”

“Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nói cho điện hạ sự thật cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vả lại cơ thể hắn cũng không chịu nổi những cảm xúc quá mạnh. Chỉ cần bệ hạ không làm gì quá đáng, không động đến tính mạng của điện hạ, những chuyện khác cứ nhịn đi.”

Tâm trạng Thời Cửu rất phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi: 

“Nếu đã như vậy, tại sao các ngươi lại phải đưa hai tên nội gián của bệ hạ trở về, giả vờ không phát hiện có phải tốt hơn không?”

"Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi. Lòng dạ đế vương là khó lường nhất. Hắn biết bên cạnh điện hạ có ám vệ bảo vệ, có khách hiến kế. Nếu chúng ta đều giả vờ như không thấy, chẳng phải là hắn lại nghĩ chúng ta án binh bất động là đang ấp ủ ý đồ xấu sao? Cứ giả vờ gần gũi như thế này, ngươi đến ta đi, hắn mới cảm thấy mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Thập Cửu, ngươi còn phải học hỏi nhiều đấy." Hoàng Nhị đắc ý nói.

Thời Cửu: “...”

Những người này sống mệt mỏi thật đấy, cậu không học được.

“Nhưng mà, đưa hai người đó trở về cũng không phải ý của ta. Là điện hạ nhất quyết phải thả họ đi. Theo ta thì chó săn của bệ hạ phải giết, đến một tên giết một tên, đến hai tên giết cả đôi.”

Thời Cửu, chú chó săn của bệ hạ, rơi vào im lặng.

Thật ra thì đến cuối cùng, hai người kia cũng không sống sót, không cần Ninh Vương ra tay, ngay từ đầu hoàng đế đã không tha cho họ rồi.

Đương nhiên, những lời này cậu không thể nói cho Hoàng Nhị.

Thế là cậu chỉ đành nói: “Ta biết rồi, ta sẽ giữ bí mật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play