Đoàn người tiếp tục đi về phía bắc, qua cầu, đến trạm dịch gần nhất thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Xuống khỏi lưng ngựa, Thời Cửu mới nhớ ra hình như mình đã quên nhảy sông.
Bị Hoàng Nhị ngắt lời, quả thật cậu cũng không còn muốn chết nữa. Ninh Vương thảm như vậy mà còn sống được, cậu chỉ mới giết hai người đồng nghiệp, cũng chưa đến mức phải tìm đến cái chết.
Dù sao thì cơ hội giết đồng nghiệp sau này còn nhiều.
Lính trạm dịch nhanh chóng ra đón, nhiệt tình giúp họ dắt ngựa: “Hoan nghênh Ninh Vương Điện hạ, chúng thần đã đợi ở đây từ lâu.”
Quý Trường Thiên bước xuống xe ngựa, dùng quạt che miệng ngáp một cái, ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Hắn vươn vai, nhìn trời rồi nói với lính trạm dịch: “Ta hơi đói, có cơm nước gì không?”
“Có, có chứ ạ! Biết Điện hạ đến, nên chúng thần đã chuẩn bị sẵn rượu ngon thức ăn ngon, chỉ đợi mỗi người thôi!”
“Ừm, được lắm.” Quý Trường Thiên cười, liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Nhị. Hoàng Nhị lập tức lấy ra vài thỏi bạc vụn, đặt vào tay lính trạm dịch.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play