“Lão nô thấy, vẫn là nên đề phòng Ninh Vương thì hơn.” Trong tẩm điện của hoàng cung, một lão thái giám mập mạp đang bóp vai cho hoàng đế.

Trên xà ngang, có một hắc y vệ đang ngồi canh, tập trung tinh thần… để ngủ.

Hôm nay là ca trực của Thời Cửu, cậu đã nghe hoàng đế chó chết và lão thái giám lải nhải cả buổi trưa, nên giờ sớm đã mơ màng.

Hoàng đế hơi nhắm mắt, một tay chống đầu, vẻ mặt rất rầu rĩ: “Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đệ của ta. Tuy không cùng một mẫu thân, nhưng cũng đã bầu bạn với ta nhiều năm. Huynh đệ ruột thịt của ta đã chẳng còn mấy, Trường Thiên từ nhỏ đã yếu ớt, chẳng màng đến quyền thế. Dù thế nào, ta cũng không nỡ lòng.”

“Tấm lòng săn sóc của bệ hạ dành cho Ninh Vương khiến lão nô vô cùng cảm động,” lão thái giám giả vờ lau nước mắt, 

“Nhưng tiết Thiên Thu đã qua, Ninh Vương điện hạ sắp phải rời kinh. E rằng khi về đến đất phong, ngài ấy sẽ lại thoát khỏi sự kiểm soát của ngài.”

“Ý ngươi là sao?”

“Những ám vệ cài vào bên cạnh Ninh Vương, lần nào cũng bị bại lộ rất sớm. Tuy Ninh Vương không có chí lớn, cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng khách trong phủ của y có lẽ có kỳ nhân dị sĩ. Bệ hạ nên phái Huyền Ảnh Vệ đi giám sát. Nếu quả thật có người tài giỏi như vậy, cũng nên…”

Lão thái giám đưa tay làm động tác cắt cổ.

Huyền Ảnh Vệ là tổ chức ám vệ trực thuộc hoàng gia, chỉ nghe lệnh một mình hoàng đế. Họ có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của hoàng đế và giải quyết những việc không thể làm công khai, giống như mặt tối của hoàng quyền, là cái bóng dưới ánh mặt trời.

Huyền Ảnh Vệ ẩn mình trong bóng tối, mặc đồ đen, đeo đao và che mặt nạ — ví dụ như cái tên đang ngủ trên xà nhà này.

Có lẽ vì ngủ quá say, đột nhiên cậu loạng choạng một cái, trượt chân và ngã từ trên xà ngang xuống.

“Thôi vậy,” hoàng đế thở dài, “Trường Thiên à Trường Thiên, đừng trách ta vô tình, ta chỉ không muốn ngươi bị kẻ gian lừa gạt, đi vào con đường sai trái thôi. Người đâu...”

Hắc y vệ khụy gối giảm lực, hạ cánh không tiếng động. Rõ ràng là người vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cơ thể đã phản ứng nhanh hơn cả đầu óc. Chiếc mặt nạ lỏng lẻo tuột xuống. Ngay khoảnh khắc sắp chạm đất, cậu vươn tay chộp lấy, chính xác và không hề gây ra tiếng động nào.

Thời Cửu từ từ mở mắt.

Mặt nạ tuột xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo, với sống mũi cao và đôi môi mỏng. Nhưng lại thiếu đi vẻ sống động, cứ như một nhân viên đã chết trong lòng từ lâu, chỉ còn lại cái xác ở trên bàn làm việc sau kỳ nghỉ dài. Đến cả quầng thâm mờ nhạt dưới mắt cũng thật hợp cảnh, đúng chuẩn “soái ca chết trong lòng”.

Đúng vậy, ba tháng trước, cậu vẫn là một nhân viên văn phòng của thế kỷ 21. Vì thức đêm tăng ca, sau đó đứng dậy thấy chóng mặt, rồi khi mở mắt ra thì đã ở đây.

Mọi người đều nói nghề của họ nguy hiểm, dễ đi vào nhưng không ai nói là còn dễ xuyên không nữa.

Cậu mất ba tháng mới hiểu rõ mọi thứ ở đây. Đây là một triều đại không có trong lịch sử, tên là “Ung”. Ung triều mới được thành lập không lâu, và vị hoàng đế đang tại vị là đời thứ hai. Theo quan sát của Thời Cửu, vị hoàng đế này có một sở thích đơn giản nhưng rất “kích thích” đó là: chém đầu cho vui.

Đại thần nói không vừa tai, chém. Phi tần hầu hạ không hài lòng, chém. Đầu bếp nấu ăn không ngon, chém… Tóm lại, ai đáng chém là chém hết, đúng chuẩn một bạo quân.

Và không hiểu xui xẻo làm sao mà cậu lại xuyên thành ám vệ của tên bạo quân này, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho hắn.

Không biết so với công việc ban đầu của cậu, cái nào nguy hiểm hơn.

May mắn là ông trời đã đóng một cánh cửa lại thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác. Tuy mất cuộc sống an ổn, nhưng cậu lại có được một thân võ nghệ xuất thần nhập hóa. Dựa vào võ nghệ này, cậu có thể đường đường chính chính mà… sờ cá (trốn việc).

Nghĩ sao mà đã hầu hạ bạo quân rồi còn phải đầu rơi máu chảy chứ? Làm gì có ai trả thêm tiền cho cậu đâu.

Thời Cửu từ từ đeo mặt nạ trở lại.

Sao còn chưa hết giờ làm việc vậy…

Không biết ai đã phát minh ra việc ám vệ nhất định phải đeo mặt nạ. Cái thứ kim loại vừa nặng, lại không thoáng khí này. Đeo mỗi ngày, thì da trắng cũng sẽ thành da đen mất.

Thời Cửu ngước đầu, xuyên qua mặt nạ nhìn lên xà nhà, vận khinh công, lại im lặng trở về vị trí cũ.

Mặc dù cậu nhảy lên nhảy xuống như vậy, nhưng lại không ai trong đại điện để ý đến cả.

Một ám vệ khác quỳ một gối trước mặt hoàng đế, ôm quyền hành lễ: “Có thuộc hạ.”

“Tiết Đình, ta ra lệnh cho ngươi chọn một người trong Huyền Ảnh Vệ, phải có thân thủ mạnh mẽ và đầu óc linh hoạt, để cài vào bên cạnh Ninh Vương. Quan trọng nhất là phải đảm bảo không bị Ninh Vương phát hiện.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Tiết Đình…

Thời Cửu liếc nhìn người đó. Nhớ không nhầm thì đó là thống lĩnh Huyền Ảnh Vệ, cấp trên của cậu.

Gọi thẳng Tiết Đình luôn, xem ra đây là một phi vụ lớn.

Không ổn rồi.

Nhân viên thì chẳng bao giờ chủ động nhận việc cả. Trời mà sập thì có người cao hơn lo. Có chuyện gì thì tìm lãnh đạo. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sẩm tối. Chắc bữa cơm trong nhà ăn đã sẵn sàng rồi nhỉ?

Nán lại thêm một giây là thiếu tôn trọng với bà thím đầu bếp..

Tan làm.

Không ai chú ý đến một ám vệ đã lén lút bay ra khỏi cửa sổ. Tiết Đình vẫn quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, hai gián điệp bị bại lộ lúc Ninh Vương về kinh, nên xử lý thế nào?”

“Xử lý thế nào? Người vô dụng thì giết đi,” hoàng đế thiếu kiên nhẫn vẫy tay, “Sau này không được hỏi những câu thừa thãi như vậy nữa.”

“Vâng.”

----

Thời Cửu quen đường quen nẻo đi vào nhà ăn.

Đến thời cổ đại ba tháng, nếu hỏi cậu quen thuộc nơi nào nhất trong cung, thì ngoài xà nhà đại điện ra chính là nhà ăn của Huyền Ảnh Vệ.

Lúc này vẫn còn sớm, nhà ăn chưa có mấy người. Cậu liền đi đến quầy lấy đồ ăn, nói với bà thím đầu bếp… không, là thái giám: “Lấy cơm.”

Vị thái giám ngẩng đầu lên, nhìn mặt cậu sau khi đã tháo mặt nạ một lúc lâu, giọng the thé: “Trông ngươi lạ quá, mới tới à?”

Thời Cửu: “Hôm qua ngươi cũng hỏi ta câu này.”

Cũng như hai ngày trước, ba ngày trước, và cả ngày đầu tiên cậu xuyên không nữa.

“Thế à? Sao ta cứ có cảm giác chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ.” Thái giám xới cơm cho cậu, lại còn cố ý xới thêm nửa muỗng, “Người mới, ăn nhiều một chút.”

Thời Cửu: “…”

Đã bảo không phải người mới mà.

Cậu bưng khay cơm tìm một góc khuất, ngồi xuống ăn một cách ủ dột.

Điều duy nhất đáng mừng kể từ khi xuyên không đến nay là thức ăn ở nhà ăn Huyền Ảnh Vệ không tệ, ít nhất là ngon hơn cơm công ty cũ của cậu. Đủ gà vịt thịt cá, ngày nào cũng đổi món.

Dù sao đây cũng là đội bảo vệ hoàng đế, nên hoàng đế cũng không tàn ác đến mức keo kiệt với họ trong chuyện này. Hơn nữa, đối với những ám vệ như họ, rất có thể là hôm nay đi làm nhiệm vụ, ngày mai đã xanh cỏ. Mỗi bữa cơm đều có thể là bữa cuối cùng. Cơm nước no đủ trước khi bị chém đầu cũng là điều cần thiết.

Thời Cửu ăn rất chậm, mỗi ngày đều cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho việc ăn, để giảm bớt thời gian làm việc còn lại.

Không thể làm khổ ai được, thì chỉ có thể làm khổ chính mình. Không thể làm đói ai được, thì chỉ có thể đói bụng mình.

Ăn được nửa bữa, các đồng nghiệp khác mới lục đục tan ca. Nhà ăn dần đông hơn.

Thời Cửu ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, người đó vỗ tay hai cái: “Mọi người lại đây, có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi.”

Tiết Đình…

Sao còn đuổi đến tận đây thế?

Trời đánh tránh miếng ăn, đang ăn thì đừng nói chuyện công việc, không hiểu sao? Ghét nhất là mấy tên lãnh đạo không có ranh giới.

Các ám vệ đang ăn cơm vội dừng đũa, tụ lại gần Tiết Đình, ôm quyền hành lễ: “Tiết đại nhân.”

“Tiết đại nhân.”

Tiết Đình gật đầu, nhìn quanh bốn phía. Những khuôn mặt quen thuộc cơ bản đều có mặt. Hắn hắng giọng: 

“Hoàng thượng có ý chỉ, muốn Huyền Ảnh Vệ chúng ta phái một người đi nằm vùng bên cạnh Ninh Vương, làm nội gián để báo cáo mọi hành tung của ngài ấy về kinh thành.”

“Ninh Vương?” Các ám vệ nhìn nhau. Một người hỏi, “Không phải bên cạnh Ninh Vương đã có nội gián của triều đình rồi sao? Sao còn phải…”

Một ám vệ khác lên tiếng: “Ngươi mới làm nhiệm vụ bên ngoài về phải không? Sau tiệc Thiên Thu , Ninh Vương đã đuổi hết những nội gián đó về. Hắn còn nói với bệ hạ là: ‘Nếu hoàng huynh không yên tâm về ta thì cứ quang minh chính đại mà phái người giám sát, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ luôn mang người đó theo bên mình, hà cớ gì phải quanh co lòng vòng thế này’.”

“Ninh Vương này cũng có gan thật, dám không nể mặt bệ hạ như vậy.”

“Ninh Vương và bệ hạ xưa nay thân thiết, đương nhiên là tình huynh đệ thắm thiết hơn người thường. Huống hồ thể trạng của Ninh Vương cũng chẳng biết ngày nào sẽ… Thật ra cũng không cần phải nể mặt ai đâu.”

“Đại nhân,” một ám vệ nhìn về phía Tiết Đình, “Thuộc hạ muốn biết, hai nội gián kia thế nào rồi?”

“Giết ngay chứ sao,” Tiết Đình từ từ lau một giọt máu dính trên lòng bàn tay, “Ta tự tay giết.”

Các ám vệ im lặng.

Thân phận bị bại lộ là sẽ bị giết, hầu như nhiệm vụ nằm vùng nào cũng vậy. Nếu có thể, chắc chắn là không ai trong số họ muốn nhận nhiệm vụ này.

“Trước đây, đa phần các nội gián nằm vùng bên cạnh Ninh Vương đều lấy thân phận môn khách để tiếp cận, tiện bề khai thác tin tức. Nhưng lần này chúng ta sẽ đổi cách,” Tiết Đình nói, “Lần này Ninh Vương vào kinh dự tiệc sinh thần của bệ hạ, cũng mang theo ám vệ riêng. Ta tính toán chọn một người trong số chúng ta để thay thế.”

“Thay thế ám vệ? Ninh Vương tay trói gà không chặt, hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ của ám vệ. Nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, chứng tỏ thực lực ám vệ bên cạnh ngài ấy cũng không kém. Với thân thủ của đại nhân thì chắc chắn có thể đảm nhiệm, nhưng bọn ta thì…”

Tiết Đình vẫy tay: “Võ lực chỉ là thứ yếu, mấu chốt là người này phải có khinh công xuất sắc, đi không để lại dấu vết, phải đủ khiêm tốn, đủ không gây chú ý — các ngươi có muốn đề cử ai không?”

Các ám vệ nhìn nhau.

Đủ khiêm tốn? Đủ không gây chú ý?

“Nếu nói về khinh công thì phải là các vị tiền bối. Ta nhớ Thập Nhất tiền bối đi không có bóng, đến không có dấu.” Một ám vệ nói.

Mọi người quay sang nhìn Thập Nhất. Thập Nhất lên tiếng: “Khinh công của ta không bằng Thập Bát.”

Thập Bát đột nhiên bị gọi tên thì chớp chớp mắt: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Khinh công của ta không tồi, nhưng có người còn giỏi hơn. Thập Cửu vào Huyền Ảnh Vệ cùng lúc với ta, hai ta cùng nhau huấn luyện từ nhỏ, nhưng ta chưa thắng được hắn lần nào.”

“Thập Cửu?” Các ám vệ đồng loạt ngạc nhiên, “Thập Cửu là ai?”

“?” Thập Bát cũng sững sờ, “Thập Cửu là Thập Cửu chứ ai? Ca trực Kim Loan Điện hôm nay là của hắn đó… Kỳ lạ thật, người đâu rồi?”

Các ám vệ càng ngơ hơn: “Hôm nay ca trực ở Kim Loan Điện chẳng phải là mấy người bọn ta sao? Còn có người khác nữa à?”

Mọi người không hẹn mà cùng vây lại bảng phân công. Họ thấy ở cột Kim Loan Điện, tên của “Thập Cửu” đúng là có ở đó.

Các ám vệ kinh ngạc: “Thật sự có Thập Cửu à? Hắn còn điểm danh nữa này?”

“Vậy rốt cuộc Thập Cửu là ai…”

Tiết Đình trầm ngâm một lát.

Nếu Thập Cửu thật sự có tên trong ca trực, vậy hôm nay, thì có lẽ hắn phải luôn có mặt trong tẩm điện. Nhưng Tiết Đình lại hoàn toàn không nhận ra hơi thở của Thập Cửu.

Người này không đơn giản.

Tiết Đình ngẩng đầu: “Tìm Thập Cửu cho ta, nhanh lên.”

Đám ám vệ bắt đầu đi tìm Thập Cửu, trong khi nhà ăn thì ồn ào và lộn xộn cả lên.

Nhưng chẳng ai để ý, ở một góc khuất nào đó, Thập Cửu đang cúi đầu ăn cơm.

Cậu từ tốn nhả chiếc xương gà đã gặm sạch ra, dùng đũa gắp sang một bên. “Ồn ào chết đi được.”

Một đồng nghiệp đi ngang qua, hỏi mọi người: “Có thấy Thập Cửu không?”

Thời Cửu cứ làm như không nghe thấy, tiếp tục ăn ăn.

“Hình như là hắn chưa xuống ăn thì phải, hay là chúng ta tìm chỗ khác đi?”

Thời Cửu vẫn mặc kệ, tiếp tục ăn ăn.

Thập Bát gãi đầu khó hiểu: “Không phải đâu, ta nhớ Thập Cửu là người tích cực ăn uống nhất mà… Công công ơi, có thấy Thập Cửu đến lấy cơm không?”

“Thập Cửu nào? Ta không thấy. Nhưng hôm nay có một người mới đến, hình như đi về phía đằng kia.”

Tiết Đình nghe vậy thì nhìn theo hướng chỉ và cuối cùng cũng thấy được bóng dáng lẻ loi của Thời Cửu ở một góc ít người chú ý.

"Thập Cửu!" Hắn nhanh chóng tiến tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu. “Bọn ta tìm ngươi nãy giờ, sao chẳng nói năng gì thế?”

Thời Cửu vẫn im lặng. Mở miệng để làm gì? Mở miệng ra là lại phải nhận việc, cậu đâu có ngốc. Kẻ làm nhiều việc thì sẽ càng phải làm nhiều hơn.

"Ngươi trầm ổn thật đấy," đôi lông mày đang cau lại của Tiết Đình bỗng giãn ra. Nhiều người tìm suốt mà không thấy, cuối cùng lại phát hiện ra Thập Cửu đang ngồi ăn cơm ở đây. Người như thế này chẳng phải là ứng cử viên hoàn hảo nhất mà bệ hạ cần sao?

Dù cấp dưới có vẻ bướng bỉnh, nhưng trong mắt hắn giờ lại trở nên đặc biệt thuận mắt. Tiết Đình hạ giọng: 

“Chuyện lúc nãy chắc ngươi cũng nghe rồi. Thập Cửu, ý ngươi thế nào?”

Thời Cửu chăm chú nhìn vào phần cơm còn lại trên đĩa.

"Phiền thật," cậu nghĩ thầm. Trốn kỹ thế này rồi mà vẫn không thoát. Đến nước này rồi thì chi bằng cứ ăn nốt bữa cơm đã.

Thấy cậu không trả lời, Tiết Đình thở dài, định dùng lời lẽ để thuyết phục: “Ta biết nhiệm vụ này rất khó khăn, nhưng đây là bệ hạ đích thân giao phó. Thân là Huyền Ảnh Vệ, chúng ta không thể từ chối. Nghĩ theo hướng tốt, nếu ngươi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bệ hạ sẽ thưởng lớn. Có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ được ngồi ăn chung với ta.”

Đây chính là một trong những tuyệt chiêu của cấp trên: vẽ bánh.

Thời Cửu vẫn không có chút biểu cảm nào: “Thống lĩnh ám vệ cũng chỉ là ám vệ thôi, dù Tiết đại nhân tài giỏi đến mấy thì cũng phải cùng ta rình mò trên xà nhà đợi bệ hạ sai bảo thôi.”

Tiết Đình nghẹn lời: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Cửu lại im lặng.

Tiết Đình không đoán ra ý cậu. Những ám vệ khác hắn đều nắm rõ, chỉ riêng Thập Cửu này, sự tồn tại mờ nhạt đến mức khiến hắn chẳng nhớ nổi.

Một lúc lâu sau, hắn lại lên tiếng: “Ninh Vương sức khỏe không tốt, có lẽ nhiệm vụ nằm vùng của ngươi sẽ không kéo dài lâu đâu. Khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta sẽ cầu xin bệ hạ cho ngươi rời khỏi Huyền Ảnh Vệ, từ nay về sau ngươi sẽ được tự do. Ngươi thấy sao?"

"Cái bánh này, nó vừa lớn lại vừa tròn đấy." Ai mà chẳng biết Huyền Ảnh Vệ chỉ có vào chứ không có ra? Trừ khi chết, nếu không thì chẳng ai thoát được. Nếu có chút khả năng đào tẩu thì cậu đã chạy từ lâu rồi. Thả cậu tự do? Giết cậu cũng là một cách giải thoát đấy.

Thấy chiêu này cũng không hiệu quả, Tiết Đình lộ vẻ đau khổ. Hắn hạ thấp giọng, trầm trọng nói: 

“Thập Cửu à, mười bốn năm trước, khi ta nhặt được ngươi bên đường, ngươi đã thoi thóp, bệnh nặng sắp chết rồi. Ta đã đưa ngươi về Huyền Ảnh Vệ, cho người chữa trị rồi truyền thụ võ công cho ngươi. Ta tự nhận mười bốn năm qua chưa từng bạc đãi ngươi, vậy mà đến giờ phút nguy nan, ngươi thật sự không muốn ra tay giúp đỡ sao?”

"Đến rồi, chiêu thứ hai của cấp trên: chơi bài 'tình cảm'." Lại dùng ân cứu mạng để gây áp lực.

À, hóa ra là cậu đã làm ám vệ được mười bốn năm rồi ư? Chính cậu cũng không biết cơ đấy. Mới mười tuổi đã phải làm việc, thật thảm. Cậu tự thấy thương cho chính mình luôn.

Cậu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống và ngẩng đầu lên: “Ta giúp ngươi, thù lao tính thế nào?”

"Cái gì?" Tiết Đình ngạc nhiên tột độ. Nói nãy giờ, hóa ra tên nhóc này chỉ muốn tiền? Hắn đã chuẩn bị sẵn nếu cậu vẫn không đồng ý thì sẽ... Quỳ xuống cầu xin.

Làm hết cả hồn, hắn bình tâm trở lại, vỗ ngực nói: “Thế này nhé, bất kể bệ hạ thưởng bao nhiêu, ta, Tiết Đình sẽ tự bỏ tiền túi ra thưởng cho ngươi 50... không, một trăm lạng vàng! Ngươi thấy sao?”

"Được," Thời Cửu gật đầu, đưa tay ra, “Nhưng phải đưa ngay bây giờ.”

Tiết Đình: “...”

Mới mở miệng đã đòi nhiều thế, đúng là gan thật!

Một trăm lạng vàng, tức là một ngàn lạng bạc trắng. Mấy năm tích cóp của hắn cũng chỉ được có chừng đó thôi! Chẳng bằng quỳ xuống cầu xin còn hơn.

Tiết Đình mặt mày méo mó, nghiến răng nói: “... Được, nhưng ta phải về gom tiền đã. Tối nay trước giờ Tý, nhất định sẽ đưa đến cho ngươi.”

Thời Cửu bưng đĩa thức ăn đứng dậy: “Thành giao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play