Thời Cửu: “...”
Câu hỏi này khó trả lời ghê.
Không phải không dám nói, mà là cậu không biết nên dùng từ ngữ nào để khen ngợi một người cổ đại.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cậu ấp úng nặn ra được tám chữ: “Nhan như Tống Ngọc, mạo tỉ Phan An...”
Quý Trường Thiên sững sờ.
Sau đó, hắn bật cười bất lực, cười đến mức ho lên sặc sụa, phải dùng quạt xếp che miệng.
Thời Cửu cảm thấy bối rối, đành nói thêm vế sau: “... Thuộc hạ thấy những lời đó đều không chính xác. Theo ý kiến của thuộc hạ, điện hạ giống như một... con hồ ly biết mê hoặc lòng người.”
“Hồ ly?” Quý Trường Thiên cố nén cơn ho, “Thì ra trong mắt Thập Cửu, ta có vẻ ngoài như vậy à? Thật là ngoài dự đoán của ta.”
Đôi mắt hồ ly hơi xếch lên, dường như sinh ra đã biết cười. hắn phe phẩy chiếc quạt xếp trên tay: “Tiếc thay, hồ ly thuộc loài chó, mà ta lại thích mèo hơn.”
“Điện hạ nói vậy là có ý gì?” Giọng Hoàng Nhị bỗng vang lên ngoài xe, “Vậy là những người đeo mặt nạ chó như bọn ta không được yêu thích bằng những người đeo mặt nạ mèo ư?”
“Làm gì có, làm gì có?” Dường như nhận ra mình đã lỡ lời, Quý Trường Thiên vội vàng phủ nhận, “Tiểu mao tiểu cẩu đều là những con vật ta yêu quý, nên đương nhiên là phải đối xử công bằng rồi.”
Hoàng Nhị khịt mũi khinh thường: “Quỷ mới tin ngài”
Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước. Thời Cửu mân mê chiếc quạt của Quý Trường Thiên, cẩn thận mở ra rồi lại khép vào.
Chiếc quạt này được làm rất tinh xảo, những viên ngọc đỏ trên cán quạt trong suốt lấp lánh, dường như là hồng ngọc, có lẽ là cống phẩm từ Tây Vực.
Nhưng... tại sao cậu cứ cảm thấy chiếc quạt này nặng hơn bình thường nhỉ? Chẳng lẽ là vì cán quạt được làm bằng gỗ đàn hương tím?
“Sắp ra khỏi thành rồi,” Quý Trường Thiên vén rèm xe, “Theo ta đến Tấn Dương, tiểu Thập Cửu có hối hận không?”
Thời Cửu đặt chiếc quạt xuống, ngẩng đầu lên: “Vì sao phải hối hận?”
“Dù sao thì nơi này cũng là thành Yên An, là kinh đô. Bao nhiêu người chen chúc nhau muốn vào. Ngươi vất vả lắm mới tìm được một kế sinh nhai ở đây, ta lại muốn đưa ngươi rời đi.” Quý Trường Thiên nói.
Thời Cửu im lặng một lúc, không biết phải trả lời thế nào. Cậu không phải “Thập Cửu” thật, không biết nội tâm hắn ta nghĩ thế nào. Nhưng vì “Thập Cửu” đã đồng ý đi theo Ninh Vương, thì chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rời Yên An rồi.
Trong lá thư nhà cũng không có chút oán thán nào, chỉ có sự mong đợi về một cuộc sống mới.
Thế là cậu đáp: “Kinh đô cũng chẳng có gì hay.”
Dưới sự cai trị của bạo quân, đô thành có phồn hoa đến mấy thì có ích gì?
Rõ ràng đã xuyên đến một thời thịnh thế, nhưng lại trở thành ám vệ của bạo quân, cậu chỉ mong cao chạy xa bay, càng sớm càng tốt.
Đương nhiên, những lời này cậu không dám nói ra. Tuy cậu không quá tha thiết cuộc sống này, nhưng cũng không muốn chết ngay bây giờ.
Thời Cửu không nói thêm nữa, Quý Trường Thiên cũng không hỏi dồn. Cứ thế, họ bình an vô sự đi qua cổng thành, rời khỏi thành Yên An trong tiếng tiễn biệt “Ninh Vương đi thong thả”.
Đế đô phồn hoa dần bị bỏ lại phía sau. Tiếp theo, họ sẽ đi về phía bắc qua sông Vị Thủy, rồi tiến về phía đông.
Từ Yên An đến Tấn Dương xa đến ngàn dặm, với tốc độ này, phải mất một hai tháng mới đến nơi.
Thời Cửu ước chừng một chút, bắt đầu nghi ngờ liệu Tiết Đình cho cậu có một viên thuốc giải này thì có đủ dùng không.
Cậu chưa kịp nghĩ ra điều gì, chiếc xe ngựa đang đi đều bỗng dưng dừng lại.
Quý Trường Thiên ghé sát cửa sổ, hỏi: “Sao lại dừng rồi?”
“Điện hạ, không ổn rồi,” Hoàng Nhị nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tay đã đặt lên chuôi đao, “Gần đây có người.”
Thời Cửu ngẩng đầu lên.
Cậu cũng cảm nhận được, có tiếng bước chân đang tiến đến gần họ, vây quanh từ bốn phía. Tiếng bước chân quá hỗn loạn, tạm thời không thể phân biệt số người cụ thể, nhưng ít nhất cũng phải mười mấy người.
Kẻ đến không có ý tốt.
Hoàng Nhị rút đao ra khỏi vỏ, lớn tiếng hét: “Các ngươi là ai?! Xe ngựa của Ninh Vương xuất kinh mà cũng dám cản, muốn chết sao?!”
Đối phương không lên tiếng. Mười mấy người vây kín chiếc xe ngựa, một trận chiến sắp sửa xảy ra.
“Thập Cửu, ngươi bảo vệ điện hạ, đừng xuống xe!” Hoàng Nhị ra lệnh nhỏ giọng, rồi quay sang hai ám vệ khác, “Thập Ngũ, Thập Lục, theo ta lên!”
Vừa dứt lời, bên ngoài xe đã vang lên tiếng đánh nhau. Lưỡi đao chạm vào nhau, kim loại ong ong vang.
Thời Cửu nhíu mày.
Hoàng Nhị nói trúng phóc, lẽ nào hoàng thượng thật sự muốn giết Ninh Vương? Nhưng nếu muốn giết hắn, thì tại sao lại phải rảnh rỗi đến mức phái cậu đi làm nội gián bên cạnh hắn?
Hai ngày này Tiết Đình không giao nhiệm vụ mới cho cậu, điều đó có nghĩa là trận vây giết này không cần cậu phối hợp. Vậy bây giờ cậu nên ra tay, hay không nên ra tay đây?
Huyền Ảnh Vệ chỉ hoàn thành nhiệm vụ do hoàng thượng giao, không làm những việc thừa thãi. Hiện tại nhiệm vụ của cậu là làm nội gián bên cạnh Ninh Vương, vậy hẳn là cũng phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Ninh Vương nhỉ.
Dù sao thì, người chết rồi thì nội gián cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Huống hồ, vừa nãy cậu còn ăn của người ta hai phần tô sơn.
Đang nghĩ đến đó, phía sau bỗng có tiếng xé gió. Thời Cửu theo bản năng nghiêng đầu, một mũi tên bắn xuyên qua rèm xe, sượt qua tai cậu.
Cùng lúc né tránh, cậu đưa tay ra chụp lấy, mũi tên đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Mũi tên sắc nhọn cách Quý Trường Thiên chưa đầy một thước.
Thời Cửu quay người lại, vén mạnh rèm xe, ném mũi tên trong tay ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt” nặng nề vang lên, tên cung thủ đang mai phục trong bóng tối phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Có tổng cộng mười lăm kẻ vây hãm. Cậu và Hoàng Nhị mỗi người giết một tên, còn lại mười ba tên.
Địch đông ta ít, tình thế bất lợi.
“Điện hạ ở yên trong xe đừng động, ta ra ngoài giúp.”
Nói rồi, Thời Cửu rút thanh đao đeo bên hông ra, nhảy xuống xe.
Quý Trường Thiên vội nói: “Cẩn thận đấy!”
Bên Hoàng Nhị còn có thể chống đỡ, ba ám vệ đều có võ công không yếu, cận chiến tạm thời chưa rơi vào thế hạ phong. Nhưng những tên cung thủ chuyên đánh lén kia lại rất phiền phức.
Thời Cửu lặng lẽ vòng ra phía sau kẻ địch, thân ảnh lóe lên đã xuất hiện sau lưng một cung thủ. Tên đó hoàn toàn không nhận ra có người đến gần, vẫn đang giương cung nhắm vào xe ngựa của Ninh Vương.
Đúng lúc mũi tên sắp bắn ra, hắn bỗng cảm thấy vai mình bị ai đó vỗ nhẹ. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn, thấy một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đang đặt trên vai mình, có thể thấy rõ những gân máu xanh trên mu bàn tay của người kia.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, một cơn đau buốt tận tim đã ập đến. Hắn kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy thanh hoành đao sắc bén như sắt thép xuyên qua ngực, máu tươi nhỏ xuống từng giọt theo lưỡi đao.
Thi thể của tên cung thủ đổ xuống. Thời Cửu rút đao của mình ra, nhanh chóng khóa mục tiêu tiếp theo.
Động tĩnh của họ đã thu hút sự chú ý của một tên khác. Nhìn thấy ám vệ với lưỡi đao nhuốm máu đang lao về phía mình, tên cung thủ hoảng hốt, trong lúc nguy cấp đành đổi chiến thuật, từ bắn người sang bắn ngựa. Hắn vội vàng bắn một mũi tên, hô lớn: “Rút!”
Mũi tên bay về phía con ngựa kéo xe. Thời Cửu thầm nghĩ không hay rồi.
Một khi ngựa bị kinh sợ mất kiểm soát thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Quý Trường Thiên vẫn còn ở trong xe, sơ suất một chút là mất mạng như chơi.
Hoàng Nhị và những người khác không thể phân thân, không kịp chặn tên. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Thời Cửu dứt khoát ném thanh hoành đao trong tay ra, đồng thời không ngừng bước, phóng người lên không, quỳ gối đè lên vai kẻ địch, buộc tên cung thủ đang định bỏ chạy phải quỳ xuống đất.
Cậu rút con dao găm buộc ở chân ra, đặt lưỡi dao lên cổ tên cung thủ. Ngay lập tức hắn ta không dám động đậy.
Những tên thích khách còn lại nhận được tín hiệu thì lần lượt rút lui. Hoàng Nhị lau một vệt máu trên mặt, tức giận nói: “Chạy đi đâu?!”
“Đừng đuổi theo!” Thời Cửu hét lớn ngăn lại, “Người không đủ, cẩn thận bọn chúng điệu hổ ly sơn.”
Hoàng Nhị dừng bước, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thở hắt ra: “Ngươi vẫn nhanh trí hơn ta – khoan đã, ngươi là ai?”
Thời Cửu: “...”
Cậu lặng lẽ lấy mặt nạ ra đeo vào.
Hoàng Nhị nghi hoặc đánh giá cậu: “Thập Cửu? Sao ta nhớ ngươi trông khác mà nhỉ?”
Thời Cửu: “.”
Tiêu rồi, có khi nào bị lộ không?
Trách cậu nhất thời vội vàng, xuống xe quên đeo mặt nạ.
Trong lòng cậu không khỏi căng thẳng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản: “Ta vẫn luôn trông như vậy, ngươi nhớ nhầm rồi.”
“... Ồ, có lẽ là ta nhớ nhầm thật.”
Trước mắt có chuyện quan trọng hơn, Hoàng Nhị cũng không truy cứu nữa. Hắn xách tên thích khách bị Thời Cửu khống chế lên, ném trước xe ngựa của Ninh Vương, đá vào khuỷu chân, ép hắn ta quỳ xuống, quát mắng:
“Ai sai ngươi đến? Nói! Thành thật khai ra, điện hạ sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Tên đó ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi đột nhiên cong người.
Thời Cửu có một dự cảm không lành, liền giật mạnh tấm vải che mặt của hắn ta xuống, chỉ thấy hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể co giật kịch liệt vài cái, rồi ngã xuống đất, không động đậy nữa.
“Uống thuốc độc tự sát?!” Hoàng Nhị kinh ngạc, “Thà chết cũng không nói, các ngươi trung thành với chủ tử thật đấy!”
Mười lăm tên đã bị họ giết bốn, những tên còn lại đã chạy thoát. Bây giờ, kẻ sống sót duy nhất cũng đã tự sát. Muốn moi ra kẻ chủ mưu từ miệng bọn chúng là điều không thể.
Nhưng Hoàng Nhị không bỏ cuộc, lại bắt đầu lục soát trên các thi thể. Hắn lật đi lật lại năm cái xác, cuối cùng cũng tìm thấy một thứ có giá trị trên một trong số đó.
“Đây là...” Hắn lau vết máu trên tấm thẻ đeo ở thắt lưng, nhìn rõ những chữ được khắc trên đó, “Trang Vương? Những người này... là thân vệ của Trang Vương?!”
“Ngươi nói gì?” Quý Trường Thiên vén rèm xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Ta với Tam ca cũng không có thù oán gì, sao hắn lại vô duyên v cớ phái người đến ám sát ta?”
Hoàng Nhị tiến lên một bước: “Nhưng tấm thẻ này đúng là của phủ Trang Vương, ngài xem.”
Thời Cửu tìm thấy thanh đao của mình bên cạnh xe ngựa. Thanh hoành đao sau khi đánh rớt mũi tên đã cắm chéo xuống đất. Cậu nhổ đao ra, tra vào vỏ.
Sau đó hơi nhíu mày, không hề có chút vui mừng nào vì đã đánh lui được kẻ địch.
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng…
Chưa nói đến việc Trang Vương và Ninh Vương có thật sự có thù oán hay không, nhóm người này thà tự sát chứ không chịu khai ra ai đã sai khiến họ, vậy tại sao lại mang theo một tấm thẻ đeo có thể chứng minh thân phận trên người?
Để lại một sai sót lớn như vậy, trừ khi là kẻ ngốc.
Thời Cửu nhìn thi thể nằm dưới chân.
Hơn nữa, cậu cứ thấy người này có chút quen mặt, chiêu thức mà họ sử dụng cũng quen thuộc.
Khoan đã, lẽ nào là…
Huyền Ảnh Vệ?!
Nhớ ra rồi, hôm đó ở nhà ăn, người này ngồi ăn ở gần chỗ cậu!
Những người này... không phải người của Trang Vương, mà là người của bệ hạ.
Vu oan giá họa.
Xem ra người bệ hạ muốn giết không phải Ninh Vương, mà là Trang Vương.
Bề ngoài, Ninh Vương điện hạ và bệ hạ có mối quan hệ tốt, là người đệ đệ được bệ hạ yêu quý nhất. Nếu Trang Vương phái người đến ám sát Ninh Vương, bệ hạ chắc chắn sẽ long nhan đại nộ, như vậy sẽ có lý do chính đáng để ra tay với Trang Vương.
Bây giờ Trang Vương đang ở kinh thành, coi như có mọc thêm cánh cũng khó thoát. Một tấm thẻ đeo là bằng chứng có chối cũng không được, đã muốn gán tội, thì thiếu gì lý do?
Thế nhưng…
Trong cuộc chiến quyền lực hoàng gia, người bị hi sinh lại là Huyền Ảnh Vệ.
Thời Cửu nắm chặt thanh đao trong tay.
Cậu giết đâu phải thích khách, rõ ràng đó là đồng nghiệp của mình.
Mặc dù xuyên không đến nay đã ba tháng, cậu cũng chưa từng gặp gỡ hay nói chuyện với họ, nhưng dù sao cũng từng làm việc cùng nhau.
Hèn gì lần hành động này không thông báo cho cậu. Nếu cậu biết trước, quả thật là không thể phối hợp được.
Thời Cửu ngồi xổm xuống, lặng lẽ giúp thi thể còn mở mắt kia khép lại.
Quý Trường Thiên chăm chú nhìn tấm thẻ của phủ Trang Vương.
Ánh mắt hắn lướt qua tấm thẻ, nhìn Thời Cửu đang ngồi xổm trên mặt đất.
Vị tiểu ám vệ này... dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Vừa nãy rút đao giết người vô cùng dứt khoát, nhưng bây giờ lại run rẩy, còn lén lút giúp một thi thể khép mắt.
Người bị giết không phải thân vệ của Trang Vương mà là Huyền Ảnh Vệ, dường như điều này khiến cậu ta khó mà chấp nhận?
Xem ra, lần hành động này của Huyền Ảnh Vệ, không hề báo trước cho tiểu Thập Cửu.
Hắn còn tưởng rằng, bọn vừa vu oan cho Trang Vương, vừa khiến tiểu Thập Cửu ra tay bảo vệ để lấy được sự tin tưởng của hắn, một mũi tên trúng hai đích.
Chẳng lẽ, hắn đã hiểu lầm rồi?