Hai ngày sau, đoàn xe của Ninh Vương khởi hành rời kinh.

Trước khi đi, Thời Cửu nhận được chim bồ câu của Huyền Ảnh Vệ, bên trong là thông tin của ám vệ “Thập Cửu” hàng thật.

Tên, tuổi, quê quán, gia đình có mấy người, bạn bè có những ai, năm nào tháng nào đã đi đến đâu, làm những việc gì, tất cả đều được ghi rõ ràng trong thư, không thiếu một chi tiết nhỏ nào.

Tiếc là dù cậu đã biết nhà “Thập Cửu” ở đâu, nhưng lại quá xa kinh thành. Hiện giờ cậu đang có nhiệm vụ, tạm thời không có thời gian giúp hắn ta gửi thư về nhà, đành đợi sau này có dịp vậy.

Thời Cửu cố gắng ghi nhớ hết nội dung trong thư, sau đó đốt lá thư đi. Cậu đổ ra từ ống tre đựng thư một viên thuốc nhỏ màu đen.

Hoàng thượng đa nghi, khó mà tin tưởng bất kỳ ai, đương nhiên cũng khó tin tưởng những ám vệ như họ. Nhưng vì cần ám vệ bảo vệ và làm việc cho mình, nên hắn ta đã nghĩ ra một chiêu độc – dùng độc dược để khống chế họ.

Loại độc này cứ ba tháng lại phát tác một lần, nhưng thuốc giải thì chỉ hoàng thượng mới có. Nếu không uống thuốc giải kịp thời để áp chế, toàn thân sẽ đau đến mức sống không bằng chết, để lâu thì độc phát bỏ mạng.

Khi Thời Cửu mới xuyên đến, cậu không biết mình trúng độc này, nên không kịp đi xin thuốc giải, sau đó vô tình để độc phát tác một lần. Lúc đó cậu cảm thấy mình đau đến chết đi sống lại, khoảnh khắc độc phát đã mất hết khả năng hành động, đến cầu cứu cũng không được.

Sau đó, có nhiệm vụ được giao, đồng nghiệp đến phòng tìm cậu mới phát hiện cậu bị độc phát nằm trên đất, vội vàng gọi Tiết Đình đến cho cậu uống thuốc giải, nhờ vậy nên cậu mới sống sót.

Giờ đây, nghĩ lại chuyện ngày hôm đó, Thời Cửu vẫn còn hoảng sợ. Nhìn thấy viên thuốc giải này, cậu cảm thấy khó chịu khắp người, vội vàng cho vào lọ sứ, đậy kín rồi cất vào bọc hành lý.

Trước đây, Tiết Đình còn nói rằng hoàn thành nhiệm vụ này sẽ trả lại tự do cho cậu, nhưng cậu không tin. Hoàng thượng có thể dùng thủ đoạn này để khống chế ám vệ, thì làm sao có thể yên tâm để họ rời đi? Huyền Ảnh Vệ biết quá nhiều bí mật của triều đình, chỉ có miệng của người chết mới là kín nhất.

Trong sân truyền đến một tiếng ồn ào, chắc là xe ngựa của Ninh Vương chuẩn bị khởi hành. Thời Cửu đeo bọc hành lý lên vai, mở cửa ra khỏi phòng.

Viên thuốc giải này có tác dụng trong ba tháng, còn ba tháng sau thì không thể nói trước. Nếu hoàng thượng cảm thấy công việc làm nội gián của cậu không tốt, có thể sẽ không gửi thuốc giải cho cậu nữa, trực tiếp để cậu chết ở Tấn Dương.

Tuy nhiên, Ninh Vương cũng chưa chắc đã sống lâu hơn cậu.

Thôi thì đi đến đâu hay đến đó vậy.

Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở sân trước. Thời Cửu đến gần xe, cảm thấy nó không còn giống một chiếc xe ngựa nữa, mà giống như một tòa lầu nhỏ có thể di chuyển thì đúng hơn. Kéo xe là hai con thiên lý mã cường tráng, dáng vẻ oai dũng khác thường.

Xe ngựa của Ninh Vương này thật sự rất có bề thế.

Nhưng với chiếc xe lớn như vậy, họ phải đi bao nhiêu ngày mới đến Tấn Dương đây?

Hoàng Nhị đứng trước xe nhìn ngó, lẩm bẩm: “Sao Thập Cửu còn chưa đến vậy? Xe đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mình hắn. Lẽ nào lại để điện hạ phải đợi hắn ư?”

Thời Cửu im lặng một lát mới đành lên tiếng: “Ta đã đến rồi.”

“... Ngươi lại từ đâu chui ra thế!” Hoàng Nhị giật mình, “Ta nói này Thập Cửu, lần sau đến nơi thì chủ động lên tiếng một cái có được không, đừng có lần nào cũng phải để ta đi tìm ngươi?”

Thời Cửu nhìn hắn ta một lát, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Chiiii.” (Tức là tiếng kêu "kẽo kẹt" của cửa)

Hoàng Nhị: “...”

Đang nói chuyện, thì hai ám vệ khác hộ tống Quý Trường Thiên đi về phía này.

Thời Cửu quay đầu nhìn, thấy hôm nay Ninh Vương dường như còn kiêu sa hơn trước. Hắn mặc một chiếc áo bào màu đỏ vàng, khiến sắc mặt thêm phần hồng hào. Tóc được búi gọn bằng một chiếc ngọc quan, đến cả chiếc quạt cầm tay cũng đã thay. Cán quạt làm bằng gỗ đỏ, đến gần còn có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, chắc là gỗ đàn hương tím.

Trên đầu cán quạt có ba viên ngọc đỏ xếp đều nhau, nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không thể nhận ra viên ở giữa là đinh quạt. Khi quạt mở ra, trên đó viết bốn chữ lớn “Phong hoa tuyệt đại”, nét mực bay bổng như rồng bay phượng múa, hẳn là tác phẩm của một thư pháp gia nổi tiếng nào đó.

Thời Cửu không kìm được cứ nhìn chằm chằm vào chiếc quạt, bỗng chiếc quạt gấp lại, đuôi quạt khẽ gõ vào vai cậu. Quý Trường Thiên cười nói:

“Tiểu Thập Cửu nhìn ta say mê đến vậy, hay là lên xe cùng ta, ngắm cho kỹ có được không?”

Thời Cửu vội vàng thu ánh mắt lại: “Chuyện này... không hay lắm đâu.”

Cậu chỉ là một ám vệ thôi mà.

“Có gì mà không hay? Chiếc xe này rộng rãi như vậy, chỉ mình ta ngồi thì phí lắm. Huống hồ tiểu Thập Cửu mới đến vương phủ, vốn nên có thêm vài ngày để thích nghi, nhưng vì thiếu người nên buộc phải nhận việc sớm. Ngồi cùng xe với ta, coi như là bù đắp cho ngươi vậy.” Quý Trường Thiên nói.

Hoàng Nhị thấy vậy thì vội hạ giọng, nói nhỏ vào tai Thời Cửu: “Mau đồng ý đi.”

Ninh Vương điện hạ đã nói đến nước này rồi, nếu mà từ chối nữa thì thật là không nể mặt người khác. Thế là Thời Cửu gật đầu: “Được.”

Quý Trường Thiên bước lên xe, Thời Cửu ngồi đối diện hắn, kéo rèm che lại.

Bên trong xe thật sự rất rộng, cảm giác nằm ngủ luôn cũng chẳng thành vấn đề.

Hôm nay trời nóng nực, lại đúng vào lúc giữa trưa, thời điểm oi bức nhất trong ngày, nhưng bên trong xe lại rất mát mẻ. Thời Cửu cúi đầu nhìn, mới phát hiện trong xe đặt một cái bình băng, hơi mát tỏa ra từ đó.

Quý Trường Thiên dịch nắp ra, lấy ra hai chiếc đĩa nhỏ, đưa cho Thời Cửu một phần: “Tiểu Thập Cửu đã ăn tô sơn bao giờ chưa? Ăn thử xem.”

Thời Cửu nhận lấy chiếc đĩa nhỏ, vì để trong bình băng nên chạm vào rất mát lạnh. Trong đĩa là một khối màu trắng được làm từ băng và sữa, hình dáng giống như một ngọn núi nhỏ, còn cắm thêm một bông hoa nhỏ để trang trí, trông rất đẹp mắt.

Thời Cửu cầm thìa múc một miếng, ăn vào vừa mát vừa ngọt, gần giống như kem ở thời hiện đại.

Thế mà cậu lại được ăn kem ở thời cổ đại…

Quý Trường Thiên phe phẩy quạt, chờ đợi câu trả lời của cậu: “Thế nào?”

Thời Cửu cúi đầu ăn ngấu nghiến: “Ngon.”

“Thích là được,” Quý Trường Thiên lại lấy ba phần tô sơn còn lại từ bình băng ra, đưa cho ba ám vệ bên ngoài, “Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta khởi hành.”

Hoàng Nhị nhận lấy đĩa, tươi cười rạng rỡ: “Đa tạ điện hạ!”

Thời tiết nóng nực như thế này mà được ăn đồ lạnh thì cả người lẫn tinh thần đều sảng khoái. Thời Cửu nhanh chóng ăn hết phần của mình, nhưng cậu vẫn còn thấy thèm, suýt chút nữa thì nhai luôn cả bông hoa nhỏ kia.

Ngon thì ngon thật, tiếc là ít quá, chưa ăn đủ đã hết rồi.

Lúc này, cậu bỗng để ý đến phần tô sơn của Quý Trường Thiên vẫn còn đặt bên cạnh, chưa hề động đến.

Như thể đoán được cậu đang nghĩ gì, Quý Trường Thiên đưa phần tô sơn chưa ăn đó sang.

Thời Cửu ngạc nhiên: “Điện hạ không ăn sao?”

Quý Trường Thiên cười nói: “Sức khỏe ta không tốt, không ăn được những thứ lạnh như thế này. Vừa lạnh vừa ngọt, ăn hết phần tô sơn này, e là phải ho nửa tháng mất. Tiểu Thập Cửu thay ta hưởng thụ đi.”

Thời Cửu do dự một lúc mới nhận lấy, không nhịn được hỏi: “Vậy... nếu điện hạ không ăn, thì sao lại chuẩn bị nhiều như vậy?”

“Ta không ăn, đương nhiên sẽ có người ăn...”

Chưa nói hết câu, Hoàng Nhị đột nhiên thò đầu vào cửa sổ xe: “Không ăn thì để phần cho ta, ta ăn hai phần!”

Quý Trường Thiên lấy quạt che miệng, khẽ cười: “Chính là vậy đó.”

Thời Cửu lập tức bảo vệ phần tô sơn duy nhất còn lại, tuyệt đối không để con chó này cướp mất. Đồng thời, tâm trạng cậu cũng trở nên phức tạp.

Vị Ninh Vương điện hạ này, dường như không giống với lời đồn đại.

Mọi người đều nói Ninh Vương chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ. Dù vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng lại tài hèn học mọn, không có chí tiến thủ, là một công tử bột ốm yếu thực thụ.

Hôm nay xem ra, hắn lại tốt với cấp dưới một cách bất ngờ. Trong thời đại không có công nghệ làm lạnh, tô sơn chắc chắn là món độc quyền của hoàng tộc, quý tộc. Ngay cả ở nhà ăn của Huyền Ảnh Vệ Thời Cửu cũng chưa từng được ăn, vậy mà Ninh Vương lại tùy tiện mang ra ban thưởng cho các ám vệ bên cạnh.

“Không ăn nhanh là tan mất đấy.” Quý Trường Thiên nói.

Lúc này Thời Cửu mới cầm thìa lên, lần này cậu ăn chậm lại, chuẩn bị thưởng thức thật kỹ.

Xe ngựa khẽ rung động, bắt đầu lăn bánh. Thời Cửu cắm đầu ăn tô sơn, Quý Trường Thiên ngồi đối diện nhìn cậu ăn, tay khẽ phe phẩy quạt, ánh mắt rơi vào chiếc bọc hành lý đặt trên ghế của cậu.

Khi Thập Cửu lên xe đã tháo bọc hành lý xuống. Có thể thấy đồ bên trong khá nặng, nhưng bọc lại không lớn, rất có thể là đựng bạc, thậm chí là vàng.

Một ám vệ Huyền Ảnh Vệ, tại sao lại có nhiều tiền trên người như vậy? Theo những gì hắn biết, lương bổng của Huyền Ảnh Vệ không cao. Ngay cả đại thống lĩnh Tiết Đình, dù tích góp bao nhiêu năm e là cũng chỉ có bấy nhiêu tiền.

Lẽ nào đây là tiền thưởng cho nhiệm vụ lần này? Nhưng Huyền Ảnh Vệ phải thanh toán tiền công sau khi nhiệm vụ hoàn thành, đâu có lý nào lại đưa tiền trước.

Xem ra, vị tiểu ám vệ này còn cất giấu không ít bí mật.

“Thời tiết hôm nay nóng nực như vậy, nếu tiểu Thập Cửu cảm thấy khó chịu, chi bằng tháo mặt nạ xuống đi. Dù sao ở đây cũng chỉ có ta và ngươi, ta cũng sẽ không nhầm người đâu.” Quý Trường Thiên nói.

Lời này vừa đúng ý Thời Cửu, đeo mặt nạ khi ăn rất khó chịu, dù chỉ là nửa chiếc, nhưng vẫn khá vướng.

Cậu dứt khoát tháo mặt nạ ra để sang một bên, rồi múc thêm vài miếng tô sơn. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy ánh mắt của đối phương cứ dừng lại trên mặt mình.

Không ổn rồi... Chẳng lẽ bị phát hiện không phải “Thập Cửu” hàng thật rồi? Tiết Đình dặn cậu không được tháo mặt nạ trước mặt người khác, nhưng trong xe không có ai, hẳn là Ninh Vương không nhận ra cậu mới phải.

Thời Cửu không tỏ vẻ gì, chỉ ngước mắt lên, sờ sờ khóe miệng mình: “Sao ngài cứ nhìn thuộc hạ mãi vậy? Trên mặt ta dính cái gì à?”

“Ừm? Không có,” Quý Trường Thiên cười lên, “Chỉ là thấy dung mạo ngươi có chút đặc biệt, nên không kìm được muốn nhìn thêm vài lần.”

“... Đặc biệt?”

Quý Trường Thiên thở dài: “Hẳn là Hoàng Nhị đã nói với ngươi rồi, từ nhỏ ta đã mắc phải một căn bệnh lạ, không thể phân biệt được dung mạo người khác. Tất cả nam tử trong mắt ta đều có cùng một khuôn mặt, còn nữ tử thì lại là một khuôn mặt khác. Hoàng Đại, Hoàng Nhị đã ở bên ta hai mươi năm, nhưng nếu họ không đeo mặt nạ, không lên tiếng, thì ta cũng không thể nhận ra họ là ai.”

Hắn vừa nói vừa phe phẩy quạt: “Thế nhưng, tiểu Thập Cửu lại cho ta cảm giác khác biệt. Dung mạo của ngươi trong mắt ta có chút đặc biệt, tuy ta không thể miêu tả nó đặc biệt ở chỗ nào... có lẽ là một loại khí chất chăng? Nhưng nếu ta có thể quan sát thêm một chút thời gian, có lẽ một ngày nào đó, dù ngươi không đeo mặt nạ ta cũng có thể phân biệt được.”

Thời Cửu nghi ngờ nghiêng đầu.

Dung mạo của cậu rất đặc biệt sao? Bản thân cậu thì không thấy vậy... Chẳng lẽ vì cậu là người hiện đại, nên khác biệt với những người cổ đại này?

Nhưng khi ở Huyền Ảnh Vệ, cũng không có ai đề cập đến chuyện này mà, chắc là không có gì khác biệt lắm.

Thời Cửu ăn miếng tô sơn cuối cùng, đặt đĩa xuống: “Thuộc hạ có thể mạo muội hỏi một câu không?”

“Ngươi cứ nói.”

“Điện hạ không nhận ra mặt người khác, vậy có nhận ra mặt mình không?”

Quý Trường Thiên cười: “Nói thật cũng chẳng sao – ta không thể.”

Thời Cửu: “...”

Thậm chí ngay cả mặt mình cũng không nhận ra?

“Ký ức của ta về bản thân vẫn còn dừng lại ở trước khi mắc bệnh, tiếc là khi đó còn quá nhỏ, ấn tượng đã rất mơ hồ. Người duy nhất ta có thể nhớ là mẫu phi, nhưng người cũng đã qua đời nhiều năm. Lúc nhỏ ta luôn nghe người ta nói ta rất giống mẫu phi, nên ta dựa vào dung mạo của người để tưởng tượng ra mình, nhưng không biết nó giống với vẻ ngoài thật sự của ta được bao nhiêu.”

“Mọi người đều nói ta có vẻ đẹp như Tống Ngọc, dung mạo hơn Phan An, nhưng ta lại không biết, rốt cuộc ta trông như thế nào,” 

Quý Trường Thiên nói, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút. Hắn ngước mắt nhìn người đối diện, “Trong mắt tiểu Thập Cửu, ta có dung mạo thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play