Có thể không một tiếng động đổi đi ám vệ bên cạnh hắn, chẳng cần nghĩ cũng biết là ai làm. 

Xem ra, những lời hắn nói với hoàng huynh trong tiệc sinh thần hôm ấy, hoàng huynh chẳng hề để tâm chút nào nhỉ.

Với thân thủ bậc này, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người của Huyền Ảnh Vệ. Phong cách làm việc xưa nay của Huyền Ảnh Vệ là diệt cỏ tận gốc, e là ám vệ "Thập Cửu" hàng thật đã lành ít dữ nhiều.

Vậy kẻ mạo danh Thập Cửu này... nên giữ lại hay là bỏ đi đây?

Nếu không giữ, chỉ sợ hoàng thượng càng thêm nghi kỵ hắn. Đây là đất Yên An, không phải Tấn Dương của hắn. Ở địa bàn của hoàng đế thì vẫn nên làm việc cẩn trọng một chút thì hơn.

Đôi mắt hơi hẹp của Quý Trường Thiên thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã biến mất. Hắn ngồi xuống bên bàn đá, lật chiếc chén trà úp xuống, định rót trà: 

“Hôm ấy gặp nhau vội vã, chưa kịp nói chuyện. Hai hôm nay ta lại uể oải, không để ý đến ngươi. Vẫn chưa biết ngươi tên là gì?”

Thời Cửu vội vàng cầm ấm trà lên trước, sợ trà nóng làm bỏng vị điện hạ cao quý này, đáp: “Thời Cửu.”

“Đương nhiên là ta biết thứ tự của ngươi là Thập Cửu,” Quý Trường Thiên bất lực, “Ta là hỏi, ngươi họ gì tên gì?”

“... Thời Cửu.”

Quý Trường Thiên nhìn cậu, chầm chậm chớp mắt rồi thở dài.

Hắn nâng chén trà đã được rót đầy lên, khẽ lắc lư: “Thôi vậy, nếu ngươi không muốn nói thì ta không hỏi nữa. Các ngươi là ám vệ, nên luôn có những chuyện quá khứ không muốn để người khác biết. Đại Hoàng, Nhị Hoàng đều như vậy, Đại Li cũng vậy, giờ Tiểu Cục Than cũng vậy... Ta hiểu mà.”

Thời Cửu: “...”

Ngài có nghĩ đến một khả năng khác không, tôi thật sự tên là Thời Cửu mà? 

Hơn nữa, không phải cậu không muốn nói, mà là dù cậu có dám nói, thì liệu Ninh Vương có dám tin không? Nếu cậu nói mình không phải người triều Ung, mà đến từ hơn nghìn năm sau, e là hậu quả không chỉ là bại lộ thân phận đâu.

Thời Cửu biết rõ có giải thích cũng vô ích, nên quyết định không nói gì thêm. Dù sao thì phần lớn vấn đề trên đời đều có thể giải quyết bằng cách trốn tránh mà. Mặc dù đáng hổ thẹn, nhưng rất hữu hiệu.

Nói chuyện với Ninh Vương một lúc, hay nói đúng hơn là Ninh Vương tự nói một mình, cuối cùng cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc cho vị điện hạ mệt mỏi này.... Quý Trường Thiên ngáp một cái, mệt mỏi nói: 

“Ta mệt rồi, về phòng ngủ một giấc, ngươi cứ tùy ý.”

Thời Cửu tiễn hắn đến cửa phòng, nhìn hắn vào phòng ngủ rồi mới rời đi.

Khi tiếng người im ắng, là lúc tiếng ve trong sân càng thêm ồn ào. Thời Cửu rảnh rỗi chẳng có việc gì, bèn đi giặt quần áo.

Mùa hạ đã gần tàn nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức, chỉ có nước giếng là mát lạnh. Thời Cửu giặt xong quần áo, lại vào bếp làm chút đồ ăn. Đến chập tối, Hoàng Nhị mới về phủ.

Việc đầu tiên hắn làm khi quay về là tìm Thập Cửu, nhưng tìm mãi không thấy. Hắn lẩm bẩm đầy nghi hoặc: 

“Người đâu rồi... Ta đã bảo người mới không đáng ti...”

Còn chưa nói hết câu, vừa quay người lại đã thấy một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng, gần như mặt đối mặt với hắn. Hắn giật mình lùi lại nửa bước, kêu lên: 

“Dọa chết ta rồi, ngươi từ đâu chui ra vậy!”

“...” Giọng Thời Cửu bình thản, có chút vô tội nói, “Ta vẫn luôn ở đây.”

“Vẫn luôn ở đây?” Hoàng Nhị không tin, đánh giá cậu từ đầu đến chân, “Vậy mà ta lại không hề cảm nhận được khí tức của ngươi. Ngươi luyện võ công gì vậy? Hay thật, đúng là thâm tàng bất lộ.”

Thời Cửu: “Không phải thâm tàng.”

“... Không phải ta bảo ngươi đi theo điện hạ sao, điện hạ đâu?”

“?” Thời Cửu tỏ vẻ không hiểu, “Ngài ấy đi ngủ mà ta cũng phải theo sao?”

“Đương nhiên rồi!” Hoàng Nhị khoác vai cậu, kéo cậu về phía phòng Quý Trường Thiên.

“Chúng ta là ám vệ thân cận của điện hạ, phải bảo vệ an toàn cho ngài ấy. Khi ngươi làm nhiệm vụ, trong vòng ba trượng xung quanh điện hạ là nơi ngươi hoạt động. Đừng nói là ngủ, ngay cả lúc tắm ngươi cũng phải canh chừng bên cạnh.”

Thời Cửu bị ép đi theo hắn: “Các ngươi làm vậy, điện hạ không thấy bị mạo phạm sao?”

“Mạo phạm? So với tính mạng của điện hạ, mạo phạm có là gì?” Hoàng Nhị dừng lại trước cửa, cúi người lén lút, nhìn qua khe cửa vào bên trong.

Thời Cửu bỗng cảm thấy dáng vẻ này của hắn khá giống kẻ trộm, liền không kìm được khẽ nói: “Không có ai vào đâu, ta vẫn luôn canh chừng.”

“Không thể lơ là được. Ngươi không biết từ nhỏ đến lớn điện hạ đã bị ám sát bao nhiêu lần đâu. Lần nào cũng là cao thủ, cũng có nhiều kẻ có thể thoát khỏi sự giám sát của chúng ta. Nếu không phải điện hạ là cát nhân thiên tướng, luôn có thể hóa hiểm thành an, thì cái đầu này đã mất từ lâu rồi.”

Thời Cửu lắc đầu, dứt khoát đẩy cửa bước vào: “Vậy ta vào xem là được chứ gì.”

Hoàng Nhị kinh hãi, vội ra hiệu bằng khẩu hình: “Ngươi nhẹ một chút! Đừng đánh thức điện hạ!”

Thời Cửu đã rẽ vào phòng ngủ.

Hoàng Nhị đứng ở cửa, nhìn về phía cậu biến mất, sau đó sờ cằm đầy suy tư.

Thân pháp của tên tiểu Thập Cửu này thật sự rất quỷ dị, khoảnh khắc rời khỏi tầm mắt hắn, khí tức cũng biến mất theo. Không nghe thấy tiếng bước chân nào, cũng không bắt được nhịp thở, như thể chưa từng tồn tại vậy.

Một hộ vệ tình cờ cứu được lại có thân thủ như vậy…

Đúng là nhặt được của quý rồi!

Chủ cũ của Thập Cửu, tên quan họ Tiền kia đúng là có mắt không tròng, lại chỉ để cậu ta làm việc vặt trong phủ, đúng là phí của trời.

Điện hạ thường chê những ám vệ như họ lo lắng thái quá, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh làm phiền ngài ấy, nhưng nếu là Thập Cửu... chẳng phải là có thể bảo vệ điện hạ mà không để ngài ấy phát hiện ra sao?

Hay lắm.

Không biết Hoàng Nhị đang tính toán trò gì, Thời Cửu đã đến bên cạnh Quý Trường Thiên.

Người trên giường không hề hay biết sự xuất hiện của cậu, hơi thở đều đều, vẻ mặt thư thái.

Đã hai canh giờ rồi, vậy mà vẫn chưa tỉnh nữa.

Thật ghen tị với những người có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Thời Cửu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia chừng nửa phút, cuối cùng cũng chua chát rời đi, quay lại báo cáo với Hoàng Nhị: “Điện hạ vẫn đang ngủ.”

“Không sao là được,” Hoàng Nhị khoác vai cậu, kéo cậu sang một bên, tò mò hỏi, “Vừa nãy để ngươi trò chuyện với điện hạ, thế nào rồi?”

“Không thế nào cả,” Thời Cửu đáp thật, “Người nói, ta nghe.”

“Ngài ấy có ý kiến nào không tốt về ngươi không?”

Thời Cửu nghiêm túc suy nghĩ về phản ứng của Quý Trường Thiên: “Chắc... không đâu.”

“Vậy là rất hài lòng à?”

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

“Chuyện là thế này, hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành rời kinh, trở về Tấn Dương. Thực ra lần này vào kinh dự sinh thần của hoàng thượng là bất đắc dĩ thôi. Chúng ta không muốn điện hạ đi, nhưng lại không thể ngăn được việc ngài ấy phải đến.”

Hoàng Nhị nói xong thì nét mặt nghiêm lại, hạ giọng xuống thấp nhất: “Có lẽ ngươi cũng đã nghe, những năm gần đây hoàng thượng càng lúc càng đa nghi bạo ngược, đặc biệt là với các huynh đệ ruột thịt. Dù điện hạ và người có mối quan hệ khá tốt, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng người sẽ không gây khó dễ cho điện hạ.”

Thời Cửu đã làm Huyền Ảnh Vệ được ba tháng, nên đương nhiên biết rõ chuyện này. Nghe nói tính cách hoàng đế như vậy là do những trải nghiệm thời thơ ấu. Hoàng đế là trưởng tử, lẽ ra phải thuận lý thành chương mà kế thừa ngôi vị, nhưng tài năng của người lại bình thường, các huynh đệ thì ai nấy đều là rồng phượng trong loài người, ở trong cung đấu đá nhau cả vị trí thái tử cũng suýt không giữ được .

Tuy rằng cuối cùng cũng thuận lợi lên ngôi, nhưng lại mắc phải chứng nghi thần nghi quỷ, nhìn ai cũng thấy là phản tặc. Cơn đa nghi nổi lên là không ăn không ngủ được, chỉ có giết người mới cảm thấy yên tâm.

Hoàng Nhị: “Tiệc sinh thần của hoàng thượng này, viết thì là tiệc sinh thần, nhưng lại đọc là Hồng Môn Yến. Tất cả các thân vương đang ở ngoài đều bị triệu về kinh. Nếu không đến, sẽ bị coi là có ý đồ khác. Nhưng nếu đến, một khi đã vào thành Yên An, sẽ trở thành cá nằm trên thớt mặc người xẻ thịt. Liệu còn có bao nhiêu người có thể sống sót rời đi?”

Thời Cửu im lặng một lúc: “Điện hạ có biết chuyện này không?”

“Ôi,” Hoàng Nhị thở dài sâu sắc, “Điện hạ bản tính thuần lương, dù biết hoàng thượng đa nghi, nhưng vẫn coi người như huynh trưởng. Hoàng thượng nhiều lần cài cắm tai mắt vào bên cạnh điện hạ, nhưng ngài ấy cũng không giận, chỉ cho bạc rồi đuổi họ đi. Lần này về kinh, ngài ấy còn tốt bụng đưa người về, còn dặn hoàng thượng sau này có cài người thì cứ quang minh chính đại mà cài, ngài ấy sẽ vô điều kiện hợp tác.”

Thời Cửu: “...”

Sao có cảm giác bản này khác với bản nghe từ Tiết Đình thế nhỉ?

“Ngươi nhìn phủ Trang Vương kia mà xem, những ngày này canh phòng nghiêm ngặt, hộ vệ bao vây vương phủ như một thùng sắt, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được. Chẳng phải là đang đề phòng hoàng thượng đấy sao?”

“Còn nhìn sang bên điện hạ chúng ta, cũng không biết ngài ấy nghĩ gì. Trước khi rời Tấn Dương, ngài ấy đã phái hết ám vệ dưới trướng đi tìm... con mèo đến từ Tây Vực gì đó. Ta khuyên là để sau này hẵng tính, chuyến này vào kinh có thể rất nguy hiểm, nên mang theo nhiều người hơn, nhưng ngài ấy lại nói cơ hội khó gặp, thêm vài ngày nữa là thương đoàn đi rồi.”

“Thế là ám vệ theo điện hạ vào kinh chỉ còn lại ba người, cộng thêm ngươi được nhặt trên đường, mới có người thứ tư.”

“Bây giờ đã qua sinh thần hoàng thượng, trông kinh đô có vẻ yên ổn, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã qua. Ra khỏi thành là cơ hội cuối cùng, nếu hoàng thượng muốn gây khó dễ, chắc chắn sẽ chọn thời điểm này.”

Hoàng Nhị nhìn chàng trai trẻ trước mặt, nói với vẻ đầy tâm huyết: “Nếu chúng ta hộ tống điện hạ rời kinh an toàn, chắc chắn sẽ được điện hạ ban thưởng. Thập Cửu, ngươi phải thể hiện thật tốt đấy nhé.”

Nghe hắn nói một tràng dài như vậy, nào là đấu đá quyền lực, lừa gạt lẫn nhau, nghe mà nhức hết cả đầu. Hơn nữa, những người cổ đại này nói chuyện lúc nào cũng văn hoa chữ nghĩa, cảm giác giống như sáng thứ Hai bị sếp gọi đi họp, chỉ thấy miệng sếp cử động, còn cụ thể sếp nói gì thì chẳng nghe lọt chữ nào.

Ánh mắt Thời Cửu đã sớm mông lung, hồn bay phách lạc, khi bỗng nhiên bên tai yên tĩnh, cậu mới giật mình hoàn hồn, nhưng chỉ nghe rõ câu cuối cùng, theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

“Cái gì mà tại sao? Thân là ám vệ, đương nhiên phải xông pha vào sinh ra tử vì điện hạ. Ngươi là người mới, lại có thân thủ phi thường, có cơ hội tốt để thể hiện trước mặt điện hạ đương nhiên là phải nắm lấy rồi.”

Thời Cửu chẳng có chút hứng thú nào.

Haiz, đúng là cậu vẫn không thể thích ứng được với công việc này mà. Vào sinh ra tử vì chủ nhân gì gì đó, đối với cậu thật sự quá xa vời.

Cậu cũng không giống những kẻ tham công tiếc việc, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thành tích. Cậu chỉ mong khi họ làm việc hết mình thì đừng ảnh hưởng đến cậu. Nếu có thể gánh vác luôn phần việc của cậu mà không bị trừ tiền công, thì càng tốt hơn nữa.

Hơn nữa, hôm nay cậu đã làm xong khối lượng công việc của ba ngày trước rồi, giờ đang rất cần được nghỉ ngơi đây.

Thế là cậu lịch sự và khiêm tốn từ chối đề nghị của Hoàng Nhị: “Ta không làm được, ngươi tìm người khác đi thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play