Đợi đến khi đứng dậy rời đi, Tiết Đình mới nhận ra có gì đó không ổn.

Lạ thật, rõ ràng ta là thủ lĩnh Huyền Ảnh Vệ mà, tại sao lại phải bàn bạc với một tên cấp dưới chứ?

“Này ngươi…” Hắn quay đầu lại, muốn lấy lại cái uy vừa mất nhưng giọng nói bỗng nghẹn lại.

Hắn chỉ thấy một cái mâm đã được ăn sạch đặt ở chỗ thu gom, chứ không thấy bóng dáng Thập Cửu đâu cả.

---

Đêm hôm đó, một trăm lạng vàng được đưa đến ký túc xá của Thời Cửu, sáng hôm sau, cậu đã được Tiết Đình gọi đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài.

Thời Cửu theo hắn đến ngoại ô thành, thấy vài đồng liêu đang đào hố trên mặt đất.

Nhìn kích cỡ và hình dạng cái hố thì vừa đủ để chôn một người.

Đúng là không sai, cậu liếc mắt sang bên cạnh, thấy một thi thể nằm trong bụi cỏ, trên cổ có một vết thương rất sâu, rõ ràng là do thanh đao của Huyền Ảnh Vệ gây ra, một nhát là chết tươi.

Tiết Đình cúi xuống, lột quần áo trên người thi thể, tháo mặt nạ trên mặt hắn, rồi đưa cho Thời Cửu: 

“Người này là ám vệ của Ninh Vương, trùng hợp thay, hắn cũng tên là ‘Thập Cửu’ – Này, thay vào đi. Từ nay về sau, ngươi sẽ lấy thân phận của hắn để nằm vùng bên cạnh Ninh Vương.”

Thời Cửu: “…”

Cái xã hội phong kiến chết tiệt này, tên bạo chúa khốn nạn này!

Tuy đã xuyên không được ba tháng, cậu cũng được giao không ít nhiệm vụ, đã quen với việc giết người và xử lý thi thể, nhưng những kẻ cậu giết đều là quan lại tham nhũng, dù là diệt trừ phe cánh cho tên hoàng đế chó chết đó, thì cậu cũng có thể an ủi bản thân rằng tôi không giết người tốt nhé!

Thế nhưng, người chết này hoàn toàn là một nhóc vô tội.

Chỉ vì có cùng số với mình mà phải chết một cách oan uổng?

Trong lòng Thời Cửu cảm thấy ghê tởm, nhưng vẻ mặt không hề gợn sóng, chỉ nhận lấy quần áo và mặt nạ, nhìn thi thể trên mặt đất: 

“Nhưng ta và hắn không giống nhau, có cần phải hóa trang không?”

“Không cần, ngươi chỉ cần đeo chiếc mặt nạ này là được, Ninh Vương không nhận ra ngươi là ai đâu.”

Thời Cửu nhìn chiếc mặt nạ trong tay, mặt nạ màu đen chỉ có nửa mặt, không nặng, tạo hình rất đặc biệt, có hai cái tai nhọn nhỏ nhỏ, được vẽ màu vàng kim, là một khuôn mặt mèo.

Lại là mặt nạ, thứ này là “sở thích” chung của các thành viên trong hoàng tộc à?

Nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Cậu khó hiểu hỏi: “Ý gì?”

“Có vẻ như ngươi không hiểu Ninh Vương lắm,” Tiết Đình đi đến bên cạnh cậu, hạ giọng nói: 

“Hồi nhỏ, Ninh Vương từng mắc một trận bệnh nặng. Sau khi khỏi, ngài ấy lại mắc một chứng bệnh không nhận ra người khác, không thể phân biệt được đối phương là ai qua khuôn mặt, chỉ có thể dựa vào trang phục thôi.”

Không phân biệt được khuôn mặt? Vậy chẳng phải là “mù mặt” sao?

Người xưa mà cũng mắc bệnh này à?

Tiết Đình: “Ngài ấy phân biệt các ám vệ bên cạnh dựa vào chiếc mặt nạ này. Chỉ cần ngươi đeo chiếc mặt nạ này, ngươi chính là ‘Thập Cửu’ dưới trướng ngài ấy.”

Thời Cửu im lặng một lát, cảm thấy thế này có vẻ quá đáng: “Nhưng dù ngài ấy không nhận ra ta, thì bên cạnh ngài ấy vẫn có những ám vệ khác.”

“Cái này thì ngươi yên tâm, ‘Thập Cửu’ này là người mới, mới làm việc dưới trướng Ninh Vương được vài ngày, chưa quen thân với các ám vệ khác. Vóc dáng ngươi và ‘Thập Cửu’ tương tự, chỉ cần ngươi đừng tùy tiện tháo mặt nạ, bọn họ sẽ không thể phân biệt được ngươi và hắn đâu.”

Thời Cửu: “…”

Mới làm ám vệ được vài ngày đã bị giết, mạng sống của người thường đúng là không đáng một xu.

Cậu thay quần áo của ám vệ “Thập Cửu”, đeo mặt nạ của hắn, đeo đao của hắn. Trên cổ áo vẫn còn dính chút máu, nhưng là áo đen nên không nhìn kỹ thì không thấy được.

“Hiện tại Ninh Vương đang tạm trú tại vương phủ trong thành, không lâu nữa sẽ lên đường rời kinh. Ngươi đi nhanh đi, nhớ hành động kín đáo, đừng để Ninh Vương nghi ngờ.” Tiết Đình dặn dò.

“Biết rồi, giao cho ta, ngươi cứ yên tâm chết đi.” Thời Cửu đáp.

“Giao cho ngươi ta đương nhiên yên… Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì.” Thời Cửu không nói nữa, quay lưng rời đi.

Tiết Đình nghi ngờ nhìn bóng lưng cậu, chỉ huy các ám vệ còn lại ném thi thể “Thập Cửu” vào cái hố đã đào sẵn, lấp đất lại, rồi dọn sạch máu trên mặt đất.

Nhìn từ bên ngoài thì không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, không ai có thể phát hiện ra có một nhóc đáng thương đã được chôn ở đây.

Thời Cửu thu dọn hành trang, vội vã đến phủ Ninh Vương.

Thực ra cậu chẳng có gì để dọn, chỉ có vài bộ quần áo lót, và một trăm lạng vàng vừa thương lượng được từ chỗ Tiết Đình.

Trong phim truyền hình, người ta hay diễn cảnh người xuyên không mang theo đồ vật hiện đại, bao gồm cả điện thoại, nhưng tự mình trải qua mới biết, tất cả đều là lừa đảo hết.

Lúc cậu mới đến, trên người còn đang mặc quần áo của ám vệ, đeo đao của ám vệ, tóc cũng tự động biến thành tóc dài. Không có một chút dấu vết nào liên quan đến thế giới hiện đại. Nếu không phải ký ức của hai mươi năm trước còn rõ ràng, thì cậu đã nghi ngờ rằng mọi thứ ở hiện đại chỉ là một giấc mơ.

Thời Cửu không đi cửa chính, mà lặng lẽ trèo tường vào vương phủ. Cậu thu liễm hơi thở, đi dạo quanh phủ trước, làm quen với môi trường, sau đó tìm đến chỗ ở của ám vệ “Thập Cửu”.

Quần áo trên người còn dính máu, mùi tanh nhàn nhạt khiến cậu rất khó chịu, cậu phải thay một bộ khác ngay.

Lần này Ninh Vương về kinh chỉ là tạm trú, nên những ám vệ đi theo cũng vậy. Vì thế, trong phòng của “Thập Cửu” không có gì để chứng minh thân phận. 

Cậu chỉ tìm thấy một cái bọc ở đầu giường, bên trong có một bộ đồng phục ám vệ giống hệt bộ cậu đang mặc, và một thanh đao, trên vỏ đao có khắc hai chữ “Thập Cửu”. Có lẽ là một cặp với thanh đao đang đeo bên hông.

Ninh Vương quả không hổ danh là thân vương, đao của ám vệ cũng là loại hoàng gia, kiểu dáng và trọng lượng không khác mấy so với thanh đao cậu dùng ở Huyền Ảnh Vệ, vung lên rất thuận tay.

Thử đao xong, Thời Cửu thay quần áo, mùi máu tanh đã bay đi, đôi mày hơi nhíu cuối cùng cũng giãn ra.

Hình như trong phòng của “Thập Cửu” chỉ có một bộ quần áo để thay, bộ này… mang đi giặt vậy.

Cậu vo tròn quần áo lại, chuẩn bị mang ra ngoài giặt thì tay bỗng bị một thứ gì đó châm vào. Mở ra xem, thì thấy trong túi áo có một phong thư, bị cậu làm nhăn mất một góc.

Phong thư chưa được dán, không có chữ gì trên bìa. Thời Cửu hơi do dự, nhưng vẫn lấy bức thư bên trong ra xem.

Bức thư viết cho “A nương”, có vẻ là một bức thư nhà chưa kịp gửi đi.

Chữ viết không đẹp tí nào, có vài chỗ còn sai chính tả, lại là chữ phồn thể, cậu đọc một lúc mới hiểu. Trong thư cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là hỏi thăm mẫu thân và kể về tình hình gần đây.

Hóa ra “Thập Cửu” này mới trở thành ám vệ của Ninh Vương được ba ngày. Trong thư có nói, hắn vốn là gia đinh trong nhà của một vị quan ở kinh thành. Chỉ vì vị quan đó muốn đánh chết một con mèo hoang lỡ chạy vào nhà, hắn ra sức can ngăn nên bị giận lây. Quan đó định đánh chết hắn trước cửa, nhưng đúng lúc xe ngựa của Ninh Vương đi ngang qua. Ninh Vương thấy hắn đáng thương, nên đã bỏ tiền ra mua hắn lại.

Phù hợp với những gì Tiết Đình nói.

Nhưng mà “Thập Cửu” này cũng thật xui xẻo, vừa thoát khỏi miệng hổ, lại chui vào hang sói, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Trong lòng Thời Cửu có chút khó chịu. Trên phong thư không ghi địa chỉ người nhận, cậu cũng không biết bức thư này phải gửi đi đâu. Mình thay thế thân phận của “Thập Cửu”, nhưng lại không thể giúp hắn gửi một bức thư về nhà.

Nhưng dù sao cũng đã hiểu thêm về quá khứ của “Thập Cửu”, biết càng nhiều, nguy cơ bị lộ càng thấp. Vì thời gian gấp gáp, ngay cả Huyền Ảnh Vệ cũng cần thời gian để lấy thông tin của một người. Nên trước khi tài liệu chỗ Tiết Đình được đồng bộ, mình cứ đi bước nào hay bước đó vậy.

Thời Cửu nhét bức thư vào bọc, ôm quần áo ra khỏi cửa. Vừa đến cửa, bỗng cảm thấy có người đang đến gần.

Cậu dừng lại, cửa phòng đã có người gõ: “Thập Cửu, ngươi có ở đó không?”

Thời Cửu mở cửa cho người bên ngoài, người đó mặc đồng phục ám vệ giống hệt cậu, cũng đeo mặt nạ, nhưng…

Chiếc mặt nạ này là đầu chó, màu vàng. Khiến cậu bất giác liên tưởng đến con chó vàng canh cổng trong làng.

Ám vệ bên cạnh Ninh Vương đều có phong cách này sao? Chẳng lẽ mỗi mặt nạ là một con vật khác nhau?

Ám vệ mặt chó vàng… tên ám vệ kia nhìn bộ quần áo trong tay cậu, hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”

“Quần áo bẩn rồi, ta mang đi giặt.”

Đối phương không hỏi gì thêm, chỉ vỗ vai cậu: “Tối hãy giặt, ta có việc phải ra ngoài một chuyến. Bên Điện hạ, ngươi phụ trách trông coi một chút.”

“Được,” Thời Cửu đáp, “Ngài ấy đang ở đâu?”

“Ở hậu viện trêu mèo – không biết con mèo hoang từ đâu chạy ra, Điện hạ vừa thấy mèo là không đi nổi, mà cơ thể ngài ấy lại yếu, ngươi nhớ trông chừng cẩn thận đấy, đừng để ngài ấy bị mèo cào.”

“Ừm.” Thời Cửu gật đầu.

Có lẽ vì cậu trả lời quá ngắn gọn, nên đối phương có vẻ rất lo lắng, lại vỗ vai cậu thêm một cái, dặn đi dặn lại: 

“Lời ta nói, ngươi nhất định phải để tâm, Điện hạ sống đến giờ đã không dễ dàng gì rồi, một chút bệnh vặt cũng có thể lấy mạng ngài ấy. Chúng ta làm ám vệ, phải luôn đảm bảo an toàn cho ngài ấy.”

Hắn thở dài: “Ngươi mới đến, còn chưa quen thuộc với Điện hạ. Đáng lẽ phải để ngươi thích nghi vài ngày, nhưng tiếc là mấy huynh đệ chúng ta đều có nhiệm vụ, bận quá, đành phải nhờ ngươi vất vả rồi.”

Thời Cửu nghe vậy thì luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Nếu đã như vậy, tại sao không thuê thêm người trông nom ngài ấy? Chẳng lẽ trong phủ không có tỳ nữ à?”

Đối phương im lặng một chút, rồi đột nhiên ghé sát lại, hạ giọng nói: 

“Ta nói thật cho ngươi biết, thân phận Điện hạ đặc biệt, luôn có những kẻ có ý đồ xấu rình rập tiếp cận. Tỳ nữ, gia nhân gì đó, không dám thuê. Vương phủ này nhiều năm không về, ai mà biết có tai mắt của người khác cài vào không chứ?”

“Điện hạ là người mềm lòng, thấy mèo con chó con ngoài đường muốn nhặt, người ngoài đường cũng muốn nhặt luôn. Nếu không phải ngài ấy nhất định muốn giữ ngươi lại, thì sao bọn ta có thể đồng ý cho ngươi gia nhập chứ? Thập Cửu, ngươi đừng để Điện hạ thất vọng nhé.”

Thời Cửu: “…”

Với tư cách là một người nằm vùng, ta rất là xin lỗi điện hạ nhà ngươi.

Nhìn ánh mắt tha thiết của anh chó vàng, cậu đành nói: “Được, ta đảm bảo, ngươi cứ yên tâm đi.”

“Thôi được rồi, ta vẫn còn chút thời gian, đưa ngươi đi gặp ngài ấy trước đã.”

Thời Cửu đi theo hắn về phía hậu viện.

Người này lại không phát hiện ra cậu không phải “Thập Cửu”, xem ra “Thập Cửu” và các ám vệ khác quả thực chưa quen thân.

Hai người đến hậu viện, chưa đến gần đã nghe thấy có người gọi “Miu miu”. Một người đàn ông mặc trang phục sang trọng đang ngồi xổm trong bụi cỏ, chẳng màng đến tà áo thêu kim tuyến bị dính bùn, đang nhẹ nhàng gọi một con mèo hoang:

“Miu miu, lại đây.”

Mặt nạ chó vàng nhanh chân bước lên, chắp tay nói: “Điện hạ.”

Con mèo hoang vốn đã cảnh giác, thấy có người khác đến gần thì lập tức giật mình, kêu một tiếng “meo”, rồi chạy đi không ngoảnh lại.

Ninh Vương đang ngồi xổm trên đất: “…”

Quý Trường Thiên thở dài thật sâu, thất vọng đứng dậy: “Đại Hoàng, ngươi về đúng lúc thật đấy, chỉ thiếu chút nữa là ta đã dụ được ‘tiểu miêu’ kia rồi.”

“Điện hạ, trước hết, ta là Nhị Hoàng. Đại Hoàng đã được ngài phái đi làm nhiệm vụ, không hề đi cùng chúng ta về kinh, ngài quên rồi sao?” 

Nhị Hoàng nói, “Thứ hai, dù ngài giữ được con mèo này, chúng ta cũng không thể mang nó về Tấn Dương được, ngài hãy buông tha cho nó đi.”

“…Thôi vậy,” Quý Trường Thiên tiếc nuối nhìn về phía con mèo hoang biến mất, “Duyên phận có hạn, mong ngươi tìm được một gia đình tốt.”

Sau đó hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh Nhị Hoàng còn có một người, hắn dừng lại một chút, rồi lại mỉm cười: 

“Tiểu Cục Than, ngươi đến rồi?”

Khoảnh khắc hắn quay người lại, Thời Cửu không khỏi sững sờ – cậu chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai đến thế. Mặc dù đã nghe nói Ninh Vương điện hạ khuôn mặt như ngọc, vẻ đẹp hơn cả Phan An, là một mỹ nam nổi tiếng khắp nơi, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, vẫn là khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là khi cười lên, đôi mắt hồ ly hơi hếch lên, ánh mắt toát ra vẻ phong tình vạn chủng vừa phải, thêm một phần thì thành lẳng lơ, bớt một phần thì thành quá tầm thường.

Nhị Hoàng thấy cậu đang ngẩn người, thì không nhịn được dùng khuỷu tay thúc vào cậu, ghé tai nói: “Điện hạ đang gọi ngươi, ngươi mau đáp lời đi.”

Thời Cửu hoàn hồn: “Gọi ta? Ta tên là Tiểu Cục Than?”

“Khụ,” Nhị Hoàng dùng tay che miệng, “Tiểu Cục Than là con mèo đen mà Điện hạ nuôi, chiếc mặt nạ này của ngươi chính là Tiểu Cục Than. Trước đó ta đã nói rồi, Điện hạ nhận người bằng mặt nạ, gọi Tiểu Cục Than chính là gọi ngươi đó.”

“Ồ,” Thời Cửu chắp tay với Quý Trường Thiên, “Thuộc hạ có mặt.”

“Thôi vậy,” Quý Trường Thiên mở chiếc quạt trong tay ra, khẽ phe phẩy, “Nếu không quen thì ta vẫn gọi ngươi là… nếu ta nhớ không nhầm, thì hắn là ngươi tên Tiểu Thập Cửu nhỉ?”

“Vâng.”

“Điện hạ, ngài và Thập Cửu cứ trò chuyện đi, thuộc hạ xin phép đi trước.” Nhị Hoàng nói.

Quý Trường Thiên vẫy quạt, ra hiệu cho hắn đi nhanh: “Mấy tên ám vệ các ngươi đúng là lo lắng thái quá, một mình ta thì có sao đâu?”

Nói xong, hắn ho khan hai tiếng.

Thời Cửu nhìn quanh, thấy có bàn đá ghế đá ở gần đó, liền chủ động bước tới: “Ta đỡ Điện hạ qua đó.”

Cái người này, cơ thể cũng quá yếu đi.

Mặc dù rất đẹp, nhưng sắc mặt lại vô cùng trắng bệch, một luồng bệnh khí khó mà bỏ qua bao lấy toàn thân, trông như sắp chết đến nơi. Khiến trong đầu cậu bất giác hiện lên mấy chữ “hồng nhan bạc mệnh”.

Thảo nào Tiết Đình nói nhiệm vụ nằm vùng này của cậu có thể không quá lâu, nhìn trạng thái của Ninh Vương, thì đúng là chắng sống được bao lâu.

Quý Trường Thiên được cậu đỡ đến bên bàn, lại ho khan vài tiếng.

Chiếc quạt khẽ che đi đôi môi, ánh mắt mượn chiếc quạt mà liếc xuống, nhìn mũi giày của người bên cạnh.

Trên đời này lại có người đi đứng nhẹ nhàng đến thế ư, hệt như một con mèo đi trên xà nhà, không hề phát ra một tiếng động nào vậy.

Từ nhỏ hắn đã khó phân biệt được khuôn mặt của người khác, vậy nên thính giác cũng vượt trội hơn người thường. Thế mà ngay cả hắn cũng phải tập trung mới có thể nghe được tiếng bước chân của người bên cạnh. Chứng tỏ người này có khinh công tuyệt đỉnh.

Thập Cửu bên cạnh này, không phải Thập Cửu trước kia.

Thập Cửu… đã bị thay mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play