Anh ta cũng rất dứt khoát, nói một tiếng "được" rồi cúp điện thoại ngay lập tức, thậm chí còn không hỏi xem đi đâu, mấy giờ, hay cần chuẩn bị gì.
Hai phút sau, điện thoại của Phó Tiện rung lên một tiếng.
Lúc đó anh đang chậm rãi ăn bít tết, miếng bít tết ba phần chín, dao nĩa cắt xuống, máu hồng tươi chảy ra.
Sáng sớm, quả thật là một khẩu vị tốt.
Xong bữa Phó Tiện mới cầm lấy điện thoại.
Tôi lén nhìn, hình như là tin nhắn của Phó Thời Chinh, ghi rõ thời gian, địa điểm, v.v.
Sau bữa sáng, Phó Tiện đưa tôi đến công ty.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Theo lời đồn, Phó Tiện dù là khi chân chưa bị tật, cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết tiêu tiền, công ty gần như chưa từng đến.
Tôi vốn tưởng rằng, anh sẽ bảo tài xế đưa tôi đi.
Trên đường, Phó Tiện vẫn ít nói như vậy.
Chỉ khi sắp xuống xe, anh mới nghiêng đầu hỏi một tiếng:
— Có thể sẽ có một số từ ngữ chuyên ngành, em có tự tin không?
Mặc dù tôi rất muốn khoe khoang một phen trước mặt kim chủ, nhưng công việc làm ăn của Phó thị toàn là hàng trăm triệu, đây không phải chuyện đùa. Tôi chỉ có thể thành thật lắc đầu:
“Không.”
Tôi cứ nghĩ Phó Tiện sẽ gọi người đến thay, nhưng không Phó Tiện chỉ khép mắt lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, dưỡng thần...
...
Khi tôi và Phó Tiện vừa đến phòng họp, Phó Thời Chinh cùng đối tác người nước ngoài cũng đi vào.
Tôi vội vàng đứng dậy, cẩn thận chào hỏi. Mọi thứ sau đó...
Đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Nhưng người đảm bảo sự thuận lợi lại không phải tôi, mà là kẻ ăn chơi trác táng trong lời đồn, Phó Tiện.
Lúc đi học, tôi là học sinh kém nhất lớp về môn phụ, tiếng Đức vốn đã bình thường, sau khi tốt nghiệp lại không làm công việc liên quan. Có thể đối thoại lưu loát với tôi đã là phát huy vượt mức.
Nhưng dù vậy, khi đề cập đến một số từ chuyên ngành của họ, tôi vẫn không thể phiên dịch.
Mỗi lúc như vậy, Phó Tiện ở bên cạnh đều kịp thời lên tiếng.
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó, ngay cả ngữ khí cũng nhàn nhạt, nhưng phát âm lại vô cùng chuẩn xác.
Nửa sau, người nước ngoài gần như trực tiếp bỏ qua tôi và Phó Thời Chinh, toàn bộ quá trình chỉ nói chuyện với Phó Tiện.
Việc làm ăn diễn ra rất suôn sẻ, đối tác nước ngoài còn trực tiếp ký luôn hợp đồng.
Dự án hàng trăm triệu, vậy mà Phó Tiện lại ký được trong nháy mắt.
Từ góc độ của tôi, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt nghiêng của Phó Tiện.
Người đàn ông ấy ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tuy hai chân có tật, nhưng dáng người lại vô cùng thẳng, khí chất đạm mạc mà tự phụ khiến người khác không dám xem thường.
Người đàn ông này, mới quen thì thấy rất đơn giản. Hai chân tàn tật, không thể làm "chuyện đó", còn có chút tầm thường.
Càng tiếp xúc, càng thấy anh như màn sương - không thể đoán, không thể thấu.
Sự lạnh lùng và tính công kích của Phó Thời Chinh đều bộc lộ ra ngoài, sắc bén khiến người ta kinh sợ. Nhưng Phó Tiện thì khác, anh xuất hiện với phong thái lãng tử, phóng túng trong mắt mọi người, nhưng càng đi sâu vào, càng thấy anh như màn sương.
Không thể đoán, không thể thấu.
19.
Sau khi ký hợp đồng, Phó Thời Chinh mời đối tác đi ăn cơm, nhưng lại bị từ chối một cách khéo léo.
Chúng tôi cùng ra khỏi phòng họp, lại vừa vặn gặp Ôn Tố ở cửa.
Trên tay cô ấy xách một chiếc cặp lồng tinh xảo, đi về phía chúng tôi.
Tôi đi theo sau mấy người, khẽ liếc nhìn cô ấy.
Vừa nhìn là biết, trong đó là cơm canh do chính cô ấy tự nấu.
Hóa ra, hôn thê của người giàu có cũng sẽ tự tay nấu canh rồi mang đến công ty à.
Tôi đang cảm thán, Ôn Tố lại không biết dẫm phải thứ gì, dưới chân trượt một cái—
Phó Tiện đã đỡ lấy cô ấy.
Anh ngồi trên xe lăn, thân người dùng sức nghiêng về phía trước, cả người suýt nữa thì ngã.
Nhưng cũng kịp thời đỡ lấy Ôn Tố trong khoảnh khắc cô ấy trượt chân.
Ngược lại, Phó Thời Chinh bên cạnh, là vị hôn phu, nhưng anh ta ngay cả một hành động nâng đỡ cũng không có.
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh này.
Bàn tay của Phó Tiện, nắm chặt cổ tay Ôn Tố, lại buông ra ngay lập tức, như thể bị bỏng.
Thật ra, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Nhưng trong lòng lại có một cảm giác man mác buồn khó tả.
Đưa đối tác đến cửa thang máy, anh ta cười nói với tôi:
“Cô là hôn thê của Phó tổng đúng không? Cô rất giỏi, cảm ơn cô đã phiên dịch.”
Tôi sững người một chút.
Ngay sau đó mới phản ứng lại, "Phó tổng" trong lời của người nước ngoài, hẳn là chỉ Phó Thời Chinh.
Đối phương hẳn là đã hiểu lầm.
Tôi đang định giải thích, Phó Thời Chinh bên cạnh đã lên tiếng:
“Cảm ơn, thang máy đến rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”