Phó Tiện vốn là người có tính cách lãnh đạm, dường như chẳng mấy hứng thú với chuyện gì, vậy mà lúc này đây lại cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Chiếc áo ngủ bằng lụa đen phủ nhẹ trên người anh. Anh ngồi trên ghế, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt khẽ lướt qua một lượt, trong đáy mắt ánh lên sát khí.
Thậm chí so với Phó Thời Chinh còn băng lãnh hơn.
“Một phút. Nói cho rõ ràng.”
Phó Tiện nghiêng người tựa vào ghế, châm một điếu thuốc, giọng nói nhàn nhạt, đầy vẻ thờ ơ.
Tôi hơi nghiêng mắt nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra.
Ngoài mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng quanh anh, thì ngay dưới đất trước mặt Phó Tiện, còn có một người đàn ông đang quỳ.
Người đàn ông quay lưng về phía tôi nên không thấy rõ mặt. Sau khi nghe Phó Tiện nói xong, thân người anh ta rõ ràng cứng đờ, nhưng vẫn im lặng, không nói một lời.
Phó Tiện cũng không thúc ép, chỉ yên lặng nhìn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.
Từ góc độ của tôi, vừa hay có thể nhìn rõ mặt anh,
Cùng với
Ánh mắt lạnh đến thấu xương kia.
Chung sống mấy ngày qua, giờ tôi mới nhận ra, hóa ra cảm giác áp bức từ Phó Tiện lại mạnh đến như thế.
Đang thất thần, thì trong phòng vang lên tiếng nói lớn của Phó Tiện, như thể đang nhắc nhở người đàn ông quỳ dưới đất mau khai thật ra.
Tôi giật bắn người, tay run rẩy… vô tình đẩy cửa phòng ra thêm một chút.
Cửa phòng mở ra.
Tôi liền đối diện với ánh mắt lạnh lẽo và đầy sát khí của Phó Tiện, người đang ngồi nghiêng trên ghế.
16.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ
— Cái…cái đó…
Tôi cố gắng gượng nói, nhìn về phía anh ta,
“Tôi tỉnh dậy không thấy anh đâu, hơi lo, nên mới xuống xem thử. Giờ thấy anh không sao thì… tôi lên phòng lại đây…”
Vừa dứt lời, tôi lập tức quay người định chuồn cho nhanh.
“Quay lại.”
Là giọng Phó Tiện.
Chỉ hai chữ thôi, cũng đủ khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại.
Chợt thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm xuống chân tôi, mày khẽ nhíu.
Tôi liền nhìn theo
Lúc này mới nhận ra mình đang chân trần đứng trên nền nhà.
À… vừa nãy vì muốn tiện nghe lén, tôi đã tháo giày để ngay ở chân cầu thang, cứ thế đi chân đất đến đây.
Vì quá hồi hộp nên thậm chí tôi còn không thấy lạnh.
Phó Tiện giơ tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, người kia lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn tới rồi đỡ anh ngồi lên.
Anh ta điều khiển xe tiến về phía tôi, đôi mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhìn đến mức khiến tôi có chút run rẩy.
“Phó…”
Tôi định lên tiếng, nhưng vừa nói được chữ “Phó” đã nghẹn lại.
Trong tình huống này… tôi nên gọi anh ta là gì đây?
Gọi là “Phó thiếu” thì nghe xa cách quá.
Gọi “Phó Tiện” thì lại có vẻ chưa đủ thân để gọi thẳng tên như thế.
Tôi còn đang lưỡng lự thì anh ta đã hành động trước.
Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, dùng một chút lực.
Tôi liền ngã vào lòng anh. Phó Tiện ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh.
Tim tôi đập loạn lên.
Không phải vì ngại, mà là vì căng thẳng.
Hai chân anh vốn đã bị thương, giờ tôi lại ngồi đè lên thế này… có khi nào khiến anh càng thêm nặng không?
Tôi cuống quýt muốn chống tay vào tay vịn để đứng dậy, nhưng không biết thế nào lại ấn trúng một cái nút, làm xe lăn bắt đầu từ từ di chuyển về phía bức tường trước mặt…
May mà Phó Tiện kịp thời dừng lại.
Anh khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy tôi ngồi lại vào lòng,
“Ngồi yên.”
Giọng lạnh lẽo ấy làm tôi có chút sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Thế là, Phó Tiện cứ thế ôm tôi trong lòng, một tay điều khiển xe lăn, cùng tôi lên lầu.
Biệt thự có thang máy, nên cũng không cần lo lắng về việc Phó Tiện di chuyển lên xuống.
Cứ như vậy, tôi cứng đờ cả người trở về phòng.
Vì sợ đè hỏng chân anh ta, tôi toàn bộ hành trình không dám động đậy.
Đến mép giường, mặt tôi đã nóng bừng.
Nếu không phải bây giờ không tiện, tôi thật sự muốn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà sau này đừng tin vào những tin tức vớ vẩn kia nữa.
Ai nói người hai chân tàn tật như Phó Tiện thì không thể làm "chuyện ấy" chứ?
17.
Xe lăn dừng ở mép giường, tôi vội bước xuống:
“Tôi đỡ anh lên giường nhé...”
Phó Tiện xoa xoa giữa hai lông mày, "Không cần, tôi ngồi một lát."
Nói xong, anh nhàn nhạt nói, “Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”
“Ừm…”
Dù sao vừa nãy tôi cũng thấy những hình ảnh đó, giờ này tôi nào dám không nghe lời.
Thế là ngoan ngoãn làm theo.
Thời gian quả thật còn sớm, không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Khi ý thức có chút mơ hồ, dường như có người lên giường, áp sát vào người tôi. Tôi theo bản năng ôm lấy eo người đó, còn… gác luôn cả chân lên.
Lúc ở nhà tôi hay ôm gấu bông to đi ngủ, lần nào cũng như vậy, tay chân cùng quấn.
Lờ mờ nghe được tiếng thở khựng lại, như thể người bị tôi ôm đang cứng đờ cả người.
…
Khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Tôi mở mắt ra, bất ngờ đối diện với một đôi mắt. Đôi đồng tử ấy đen thâm thúy, sâu không thấy đáy. Lại di chuyển xuống một chút…
Là Phó Tiện.
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen kia, nhưng cúc áo ở cổ áo lại không biết vì sao đã được mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cố gắng rời mắt đi, tôi liền phát hiện ra. Tôi đang lấy một tư thế vô cùng ám muội để ôm Phó Tiện.
Cánh tay quấn chặt eo anh, chân thì vòng trên đùi, cả người bám chặt lấy anh như một con bạch tuộc.
Gặp ánh mắt ấy lần nữa, lòng tôi rối loạn, vội vã buông tay ra.
“Xin lỗi, tôi... ngủ hay vậy.”
Tuy nhiên, câu giải thích này của tôi dường như lại phản tác dụng.
Người đàn ông vừa rồi còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nghe xong lời này ngược lại cau mày, lời nói cũng trở nên lạnh hẳn đi
“Em quen ôm ai ngủ?”
“Hử?”
Tôi ngẩn người, trả lời đúng sự thật: "Một con gấu bông lông cao..."
Phó Tiện im lặng hai giây, cong khóe môi, như đang cười:
“Ừm, lát nữa tôi bảo trợ lý mua cho em một con mới.”
Chúng tôi vừa ăn sáng được nửa chừng, trợ lý của anh đã dẫn theo hai vệ sĩ đến.
Ba người đàn ông, mỗi người ôm hai con gấu bông thật to, mỗi con một màu khác nhau.
Phó Tiện liếc nhìn một cái rồi nói
“Em thích con nào? Để trên giường.”
Tôi nuốt miếng bánh trong miệng xuống:
“Vậy... con màu xám đi.”
Thật ra, nửa câu sau tôi không dám nói. Con màu xám kia, có chút giống Phó Tiện, ôm vào chắc chắn rất thoải mái.
Bữa sáng sắp kết thúc thì chuông điện thoại di động đặt trên bàn của Phó Tiện vang lên.
Anh liếc nhìn, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Vì tò mò, tôi cũng lén lút liếc nhìn.
Màn hình nhấp nháy ba chữ: Phó Thời Chinh.
Phó Tiện lại không hề vội vàng nghe, mãi đến khi điện thoại gần tắt, anh mới chậm rãi lau tay, bắt máy.
Vì lười cầm điện thoại, Phó Tiện đã bật loa ngoài.
Thế nhưng, Phó Thời Chinh vừa mở miệng, tôi suýt nữa bị dọa cho nghẹn luôn.
Cuộc trò chuyện giữa hai anh em này, không hề có một câu hỏi thăm nào. Phó Thời Chinh đi thẳng vào vấn đề:
“Bên tôi cần một người phiên dịch, muốn mượn người của cậu.”
“Nghe nói Tư Dao học tiếng Đức ở đại học, cho tôi mượn cô ấy một ngày đi?”
18.
Sữa đậu nành tôi vừa uống vào miệng, suýt nữa thì phun ra ngoài.
Mượn tôi dùng một ngày?
Không phải chứ, một tập đoàn lớn như Phó thị, không thể tìm được một phiên dịch khẩn cấp sao?
Tôi thấy, thiếu phiên dịch là giả, có mục đích khác mới là thật.
Nuốt sữa đậu nành xuống, tôi quay đầu nhìn Phó Tiện.
Tuy nói chúng tôi là vợ chồng hợp đồng, nhưng ít nhất tôi cũng có danh phận là "nhị phu nhân nhà họ Phó." Bị anh trai anh ta mượn đi làm phiên dịch, không hay cho lắm...
Thế nhưng.
Phó Tiện chỉ trầm mặc hai giây, rồi đồng ý.