1.

Vừa tốt nghiệp đại học, mẹ đã “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có. Tiền sính lễ lên tới cả chục tỷ.

Nghe nói, người kia là “phú nhị đại” chính hiệu.

Vì một tai nạn, anh bị liệt hai chân, và bị tước quyền thừa kế gia tộc.

Giờ đây, dù chẳng phải làm gì, tiền vẫn tiêu không hết. Chỉ là ——

Mẹ tôi lo lắng nói:

“Nghe bảo anh ta không chỉ bị liệt, mà còn … không thể làm chuyện vợ chồng…”

Mắt tôi lập tức sáng rỡ.

Quá hoàn hảo!

Vừa giàu vừa đẹp, lại còn không thể làm “chuyện đó” còn gì tuyệt hơn nữa chứ?

Thế là tôi cùng mẹ quyết định chia đôi tiền sính lễ, hớn hở đi lấy chồng.

Còn tại sao tôi lại chịu lấy một người tàn tật ư?

Vì tiền!

Nghe thật thực dụng, nhưng rất rõ ràng.

2.

Đến ngày cưới, tôi vẫn có chút lo lắng.

Đối phương cần một cô vợ "bình hoa" không có thế lực, còn tôi và mẹ lại ham tiền, hai bên "tâm đầu ý hợp". Thế nên, lễ cưới hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Trước khi nghi thức bắt đầu, mẹ đẩy tôi vào phòng nghỉ của anh ta, nói là để "bồi dưỡng tình cảm".

... Chỉ còn mười phút nữa là lên sân khấu, bồi dưỡng cái nỗi gì?

Tôi xách tà váy bước vào, còn đang nghĩ nên bắt chuyện ra sao, thì lập tức sững lại.

Không phải nói anh ta là người tàn tật, đáng thương, không thể sinh hoạt vợ chồng sao?

Vậy người đàn ông ngồi xe lăn kia là ai?

Bộ vest đen được cắt may tinh tế, sơ mi trắng cởi hờ hai nút trên cổ, trông lười biếng mà quyến rũ. Dù ngồi xe lăn, lưng vẫn thẳng, khí chất ngạo nghễ, bình thản mà xa cách.

Tôi ngẩng đầu lên.

Trời đất!

Gương mặt ấy… đẹp đến nghẹt thở.

“Khí chất thanh cao như gió nhẹ nâng trăng, dung mạo cao quý, tinh khiết như ngọc vàng.” Tất cả đều không đủ để miêu tả vẻ đẹp của ấy.

Tôi bước lên vài bước, vấp váy cưới, suýt nữa thì ngã sấp mặt, kết quả vẫn là… nửa quỳ trước mặt anh.

Tôi còn chưa kịp định thần, đã vấp phải váy cưới, ngã nhào về phía trước. Kết quả là … tôi nửa quỳ ngay trước mặt anh ta, tư thế cực kỳ xấu hổ.

Tôi ngước lên, lắp bắp:

“Tôi… tôi nói là đi nhầm phòng… anh có tin không?”

Tôi biết anh ta đã quan sát từ lúc bước vào.

Lúc này, anh ta thì ngồi ngay ngắn trên xe lăn, còn tôi lại chật vật quỳ dưới đất. Ánh mắt đó lướt qua tôi, cuối cùng dừng lại trên chiếc váy cưới mà anh ta sai người mang tới trước đó.

“Em đoán xem?”

3.

Tôi đoán...!

Anh ta chỉ liệt chân chứ đâu có liệt não!

Để xua tan không khí xấu hổ này, tôi vội đứng dậy, chỉ có thể nói thật:

“Mẹ tôi bảo tôi vào đây để... làm quen với anh một chút.”

Người đàn ông khẽ cười. Liếc nhìn đồng hồ:

“Ừm, năm phút làm quen chắc cũng đủ ứng phó buổi lễ rồi.”

Chợt nhớ ra người này là "kim chủ", tôi cẩn thận hỏi:

“Lát nữa trong lễ cưới, tôi có cần chú ý gì không?”

Trong lòng tôi điên cuồng gào thét:

Ra điều kiện đi! Nói rõ yêu cầu đi! Rồi tăng thêm tiền cũng được!

Thế nhưng...

Anh ta chỉ liếc tôi một cái, tay nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói:

“Không cần. Em cứ yên lặng làm một bình hoa là được rồi.”

"À… vâng."

Tôi ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc nhìn.

Nông nổi thật!

Chỉ vì nghe anh "bất lực" mà vui mừng quá sớm. Một khuôn mặt xuất chúng đến vậy…thật đáng tiếc.

4.

Lễ cưới diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Làm một "bình hoa", tôi thấy chẳng có gì khó khăn.

Chỉ cần ưỡn ngực, hóp bụng, cong mông, giữ nụ cười trên môi và đứng dưới ánh đèn sân khấu cho đến khi nghi lễ kết thúc là xong.

Phó Tiện dường như rất hài lòng với màn thể hiện của tôi. Sau lễ cưới, anh ta có chút say, nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng.

Không nói dùng làm gì, cũng chẳng đề cập số tiền. Nhưng nhìn thái độ của anh ta thì chắc là tiền thưởng.

Đường đường là thiếu gia nhà họ Phó ra tay chắc cũng hào phóng đi. Tôi cẩn thận cất đi, đến lúc định thần lại mới nhớ ra phải chạy theo hỏi mật khẩu.

Ngoài tấm thẻ, Phó Tiện còn ném cho tôi một chùm chìa khóa cùng một tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại.

Anh ta lên xe riêng về trước, rồi bảo tôi tự bắt taxi về nhà.

Lúc đó, tôi đâu còn tâm trí mà về biệt thự. Cầm lấy thẻ, tôi phi thẳng đến cây ATM tự phục vụ để kiểm tra số dư, tôi hồi hộp đến nỗi run cả tay.

Thế nhưng...

Số dư tài khoản: Một trăm tệ…

Đúng là tệ, không phải vạn.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, đến nỗi người đứng sau sốt ruột thúc giục:

"Em gái, số dư có một trăm đồng mà em cứ lưỡng lự mãi, hay để tôi rút trước rồi em lấy sau nhé?"

Tôi gật gù đỏ mặt rút thẻ, vẫn không cam tâm, đi đến quầy giao dịch khác kiểm tra lại.

Quả nhiên là một trăm tệ thật.

Anh ta đúng là...

Dù sao thì cũng chẳng có tình cảm gì, nhưng ít nhất tôi cũng đã mặc chiếc váy cưới nặng trịch kia để cưới anh ta. Một trăm tệ, coi tôi là ăn xin à?!

Càng nghĩ càng tức, tôi rút hết tiền, bắt ba chiếc taxi.

Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc còn lại lẽo đẽo đi theo.

Kết quả?

Tính sai rồi.

Không ngờ biệt thự của thiếu gia họ Phó lại xa như vậy.

Ba chiếc taxi tổng cộng hết hơn bốn trăm tệ!!!

Một trăm tệ tiêu sạch rồi, tôi còn phải bù thêm hơn ba trăm!!!

Đúng là xui xẻo mà!

5.

Đêm tân hôn.

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Phó Tiện, càng nhìn càng thấy tức.

Đang thầm mắng trong bụng, thì anh ta bất ngờ gọi:

“Tư Dao?”

"Á…vâng…tôi đây."

... Thật đúng là vừa thấy "kim chủ" liền mất hết khí phách.

Ánh mắt Phó Tiện dừng trên mặt tôi, hờ hững mà khiến người ta rùng mình.

Khi chạm mắt với tôi, anh ta cong môi, nói khẽ:

“Đến giờ ngủ rồi.”

Mặt tôi vô thức đỏ lên. Nhưng khi nghĩ lại lời mẹ nói, một gáo nước lạnh như dội thẳng vào đầu:

“Cái đó...”

Tôi liếc nhìn đôi chân dài trên xe lăn của anh, cẩn thận hỏi: "Anh có cần tôi cõng lên giường không?"

Ngừng hai giây, tôi mím môi bổ sung:

“Tôi khỏe lắm.”

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, giơ tay nới lỏng hai cúc áo sơ mi, không chút để ý cười:

“Vậy làm phiền rồi.”

Tôi đi đến, quay lưng lại, khuỵu gối trước mặt Phó Tiện.

Hai giây sau, anh khẽ nghiêng người, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi. Cánh tay thon dài vòng qua cổ. Mùi hương thoang thoảng trên người anh dễ chịu, giống như mùi hương tươi mát của cây tùng vậy.

Tôi chỉ định đơn giản là lấy lòng "kim chủ", nhưng khi anh ta thật sự tựa vào vai tôi, sự tiếp xúc gần gũi ấy khiến lòng tôi có chút xao động.

Lúc này, Phó Tiện đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Còn tôi cũng đã thay váy cưới, chỉ mặc một chiếc váy mỏng.

Khoảnh khắc cõng anh ta lên, tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ấy.

Hoang mang một giây...

Chân vướng viền váy –

Cả hai ngã nhào xuống đất.

... Nằm rạp trên sàn, tôi thật sự không dám đứng dậy.

Không phải nói ngoa gì nhưng mà hai mươi mấy năm sống cũng được khen là thông minh lanh lợi.

Không hiểu hôm nay sao lại xui như vậy. Ngã một lần đã xấu hổ rồi, đằng này lại còn lôi theo cả “kim chủ” ngã cùng.

Một lúc lâu sau, tôi không nghe thấy tiếng động gì từ Phó Tiện.

Chẳng lẽ... anh ta bị ngã đến bất tỉnh rồi?

Đang định ngẩng đầu xem thì một giọng nói trầm khàn vang lên:

“Lại đây.”

Tôi ngồi dậy, rón rén bò tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.

“Cái đó…”

Tôi định giải thích, lời còn chưa kịp thốt ra thì cổ tay bỗng bị nắm chặt, Phó Tiện dùng sức kéo mạnh, tôi ngã sấp vào lòng anh.

Sàn nhà lạnh lẽo, Phó Tiện nằm ngửa trên đất, tay siết lấy, cúi đầu nhìn tôi.

Nam nhân này đúng là đẹp chết người thật! Tôi thầm nghĩ

“Tư Dao.”

Anh ta nghiến răng nói:

“Đỡ tôi lên xe lăn, tôi tự lên giường được.”

6.

“À… được.”

Ánh mắt anh quá áp lực, tôi không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu đỡ người lên.

Nhưng khổ nỗi, vừa rồi ngã hơi xa, xe lăn còn cách mấy bước.

Nghĩ đến chuyện anh ta không thể đứng dậy được, tôi đành dìu anh ta ngồi xuống sàn rồi nói:

“Anh ngồi tạm đây, để tôi đẩy xe qua.”

Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần

Chẳng lẽ hắn hối hận?

Dù gì cũng bỏ tiền ra mua bình hoa, ít nhất cũng phải mua loại thông minh một chút?

Đưa tay ra đỡ, Phó Tiện lại không nhúc nhích.

Sao vậy, dỗi rồi à?

Tôi cúi đầu nhìn, thấy anh ta thở dài một hơi, giọng khàn khàn vang lên:

“Đè lên chân tôi rồi.”

“ … Xin lỗi.”

Tôi vội dồn hết sức lực, cúi người bế bổng anh ta đặt lên xe lăn.

Nhưng Phó thiếu gia dường như vẫn chưa hài lòng.

“Tư Dao! tôi bảo em đỡ, không bảo bế tôi!”

Đúng thật là khó chiều.

Tôi vâng một tiếng, đẩy xe lăn đến bên giường, muốn xem Phó Tiện lên giường kiểu gì. Thì phía trước lại truyền đến tiếng nói:

“Quay mặt đi.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng...

Vừa vặn phía trước có một chiếc gương nhỏ, phản chiếu rõ mồn một —

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, chống hai tay xuống giường...

Và rồi rơi xuống cái rầm!

7.

Không khí trong phòng đông cứng lại.

Tôi quay mặt vào tường, không dám nhìn, cũng không biết nên làm gì.

Đang do dự, phía sau đã vang lên giọng nói có xen lẫn vài phần giận dữ:

“Còn đứng đó làm gì?”

“Dạ…!”

Tôi vội vàng quay lại.

Phó Tiện ngồi dưới sàn, hai chân gần như vô lực, mặt hơi đỏ, môi mím chặt.

Có vẻ cú ngã lần này... đã đánh mạnh vào lòng tự trọng của vị thiếu gia này.

Tôi vội dìu anh dậy, vừa đỡ vừa an ủi:

“Phó thiếu đừng buồn, Nếu tôi mà bị liệt hai chân, chắc đến cả việc đi vệ sinh cũng không lau mông được, chứ đừng nói là...”

Nói đến đây, tay tôi bỗng bị siết lại.

“Im miệng.”

“Dạ...”

Cứ thế, cuối cùng tôi cũng đỡ vị thiếu gia này lên giường.

Sau đó, anh ta ra lệnh:

“Từ nay ra ngoài với tôi, chỉ được cười, không được nói gì cả.”

“Vâng…”

Dù sao anh trả tiền, tôi làm việc. Anh không cho tôi mở miệng, tôi uống nước cũng có thể rót từ mũi.

8.

Đêm tân hôn, tôi vốn định ngủ dưới sàn.

Nhưng Phó Tiện không cho. Anh ta bảo tôi ngủ bên cạnh, cùng một giường, chung một chăn.

Thực ra tôi cũng không phản đối, nhưng vẫn phải giả vờ ngại ngùng, còn đang đỏ mặt lắp bắp

“Không…không hay lắm đâu… ”

Thì anh đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng khác.

Tôi im lặng một lúc:

“Lại là 100 tệ à?”

“Hai mươi vạn.”

“Chốt đơn, chồng ơi.”

Tôi giật phắt lấy tấm thẻ, cười tít mắt nhận lấy.

Đêm đó trôi qua bình yên, chỉ có điều hơi... lạnh.

Cái tên chết tiệt kia nửa đêm giật hết chăn, tôi lạnh quá chịu không nổi, đành phải rúc lại gần anh ta, mới miễn cưỡng kéo được nửa cái chăn.

Mơ màng nhớ...

Người anh rất ấm, như ôm lò sưởi vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi trên xe lăn.

Không rõ là anh tự lên bằng cách nào.

Xe lăn để sát mép giường, Phó Tiện đang cầm một quyển sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.

Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ phủ lên khuôn mặt ấy một vệt sáng vàng.

Trông thật đẹp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play