Anh ta lại không hề giải thích.
Hơn nữa, Phó Thời Chinh còn dùng tiếng Đức để nói chuyện.
Suốt cuộc họp, Phó Thời Chinh chưa từng nói tiếng Đức. Tôi vốn tưởng anh ta không biết tiếng, ai ngờ hóa ra lại là kiểu “giả nai ăn thịt hổ”.
Càng nghĩ tôi càng thấy khó hiểu, trong lòng cũng hơi bực bội.
Bởi vì
Phó Tiện cũng chẳng mở miệng giải thích lấy một câu.
Anh ấy rõ ràng nghe hiểu được tiếng Đức mà.
Tiễn khách xong, Ôn Tố mới đưa hộp cơm cho Phó Thời Chinh, nói bên trong là canh gà hầm sâm mà cô ấy cất công nấu suốt buổi sáng.
“Cảm ơn.”
Phó Thời Chinh đáp nhạt một câu, rồi thuận tay đưa luôn hộp canh cho trợ lý bên cạnh.
Từ đầu đến cuối, anh ta thậm chí còn chẳng buồn mở nắp ra xem lấy một cái.
Thương vụ bàn xong, Phó Thời Chinh đề nghị bốn người cùng đi ăn cơm.
Ngoài dự đoán, Phó Tiện đồng ý.
Hai anh em họ dường như chẳng ưa gì nhau, mâu thuẫn rất rõ ràng, nhưng lại cũng chưa đến mức trở mặt hoàn toàn.
Gần công ty mới khai trương một nhà hàng kiểu gia đình cao cấp, trợ lý của Phó Thời Chinh lập tức gọi điện đặt bàn.
Tiệm đó rất đông khách, ngay cả người nhiều tiền như Phó Thời Chinh cũng không thể đặt được phòng riêng.
Cuối cùng, bốn người chúng tôi ngồi ở một góc yên tĩnh trong khu vực ăn chung.
Thức ăn lên hơi chậm, nhưng hương vị thật sự xứng đáng với sự chờ đợi này.
Tôi bị tay nghề đầu bếp thuyết phục hoàn toàn, ăn rất tập trung.
Nhưng lúc ăn sườn, nước sốt nhỏ giọt làm bẩn áo, tôi vội cúi xuống lau, vừa ngẩng lên thì vô tình liếc xuống dưới bàn và
Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Chinh, trên danh nghĩa là chị dâu tương lai của Phó Tiện, nhưng trong lòng lại là "bạch nguyệt quang" của anh ấy...
Cô ấy đang dùng mũi giày cao gót nhẹ nhàng cọ vào ống quần của Phó Tiện.
Tôi sững người hai giây, rồi giả vờ như không có chuyện gì, thu ánh mắt lại.
Liếc nhìn Phó Tiện, anh ấy đang chăm chú bóc tôm, vẻ mặt nghiêm túc.
Cứ như hoàn toàn không để ý đến hành động khiêu khích của Ôn Tố.
Thật ra...
Tôi rất muốn nhắc cô ta rằng, Phó Tiện bị liệt hai chân, đừng nói là cọ ống quần, có khi cô ta châm kim vào đùi anh ấy, anh ấy cũng không thấy đau.
Tôi lỡ ăn phải một quả dưa to, nhưng lại không thể nói ra ngoài, nghẹn đến muốn nội thương, đành phải uống liền hai hớp canh.
Vừa buông muỗng xuống, đột nhiên trước mặt tôi có thêm mấy con tôm bóc vỏ sẵn.
Vỏ tôm được bóc sạch sẽ, thịt tôm bày ngay ngắn.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Phó Tiện vừa mới bóc.
Hóa ra vừa rồi anh ấy bóc tôm là để cho tôi ăn.
Tôi nhìn anh một cái, ánh mắt theo bản năng lại đảo qua phía đối diện — Ôn Tố.
Thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh.
Tôi nhỏ giọng nói cảm ơn, đang định ăn thì Phó Tiện bỗng buông đũa, vẻ mặt hơi khó chịu.
“Đẩy tôi vào WC.”
Tôi ngẩn ra hai giây, mới nhận ra anh đang nói với mình.
Tôi ngoan ngoãn bỏ tôm xuống, đáp lời:
“Ừm.”
Dù tôi không hiểu rõ, xe lăn của anh ấy là loại điện tử tự chạy, tại sao vẫn cần tôi đẩy đi?
Tôi đẩy anh tới cửa WC nam, anh tự mình đi vào, tôi thì đứng ngoài hành lang chờ.
Cửa sổ hành lang mở, gió lùa vào, khiến cơn nghiện thuốc lại ùa lên.
Tiếc là hôm nay tôi không mang theo thuốc.
Tôi đi đi lại lại trong hành lang mấy vòng, lòng hơi bực.
Đột nhiên, có giọng nói phía sau vang lên:
“Muốn hút thuốc à?”
Tôi quay đầu lại, người xuất hiện là Phó Thời Chinh.
Không hiểu sao mỗi lần gặp anh ta, đều là gần WC?
Anh ta móc thuốc từ túi ra, hơi nhướng mày rồi đưa cho tôi.
Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhận lấy.
Nhưng vừa mới châm thuốc, hút được một hơi, đã nghe Phó Thời Chinh lên tiếng:
“Cô có nhìn ra không, Phó Tiện hình như có tình cảm với vị hôn thê của tôi?”
“Khụ khụ...!”
Tôi bị câu nói đó làm cho sặc, suýt nghẹn cả khói thuốc.
“Không... không có đâu…”
Tôi vừa ho vừa vội phủ nhận:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Phó Tiện đã kết hôn rồi mà, làm sao có thể có ý gì với chị dâu tương lai của mình được chứ?”
Câu này tuyệt đối không thể trả lời bừa.
Dù tôi cũng cảm thấy Phó Tiện có ý với Ôn Tố thật, nhưng tôi không dám nói ra.
Tinh thần có chút bối rối, tôi định đưa thuốc lên hút tiếp.
Không ngờ điếu thuốc trên tay lại bị Phó Thời Chinh giật lấy.
Anh ta hít một hơi, rồi dập tắt thuốc bằng tay, sau đó đột ngột bước tới, ép tôi vào tường.
Anh ta cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên mặt tôi.
“Tư Dao, dù sao cô với cậu ta cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng.”
“Chi bằng… bốn người chúng ta đổi đối tượng thử xem?”
20.
Điên rồi.
Lời này lọt vào tai, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ lặp lại hai chữ này.
Hoặc là tôi điên rồi, hoặc là Phó Thời Chinh điên rồi.
Anh ta có biết mình đang nói cái gì không?!
Tôi nuốt nước bọt, nhưng chưa kịp nói gì thì hình ảnh ban nãy bỗng hiện ra trong đầu ——
Ôn Tố dưới bàn, khẽ cọ chân vào chân của Phó Tiện.
Cho nên... ánh mắt Phó Tiện nhìn cô ấy đúng là không phải ảo giác? Bọn họ thật sự có gì đó?
Tôi có tật xấu là cứ nghĩ nhiều rồi hay bị mất tập trung.
Đang mải nghĩ, thì sau lưng vang lên giọng của Phó Tiện:
“Tư Dao.”
Người đàn ông phía sau gọi tên tôi, giọng có chút trầm và lạnh.
Chỉ một câu, đã khiến cả sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi run tay, đẩy Phó Thời Chinh ra một chút.
Ở cửa WC, Phó Tiện ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía tôi và anh ta, lông mày nhíu chặt, trong mắt rõ ràng là tức giận.
Tôi liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Phó Tiện thực sự đang rất tức.
Tôi vội vàng định bước lên giải thích, nhưng vừa bước được một bước, cổ tay liền bị kéo lại.
Phó Thời Chinh siết lấy tôi, không hề có ý buông ra.
Người này thật sự quá to gan.
Hay nói đúng hơn, là không chút gì sợ hãi.