Cô ta còn chưa kịp mở miệng, nhìn dáng vẻ thôi tôi đã biết người này không dễ đối phó.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng nét mặt lại toát lên sự sắc sảo, khó gần.
Quả nhiên.
Người phụ nữ bước tới, ánh mắt lướt qua gương mặt Phó Tiện, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Phó Tiện, chân cậu điều trị đến đâu rồi? Tôi nghe anh cả nói, có khi cả đời cũng không đứng lên nổi. Cậu cũng đừng nản chí, biết đâu trên đời này thật sự có kỳ tích.”
Cái kiểu nói chuyện này chẳng khác nào mấy bà tám ngồi đầu làng tán chuyện, chẳng giống dáng vẻ tiểu thư quyền quý gì cả.
Phó Tiện phản ứng thế nào ư?
Không phản ứng gì cả.
Anh ấy thậm chí chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái, mặc cho người này sủa ở bên tai, gương mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc.
Tiện tay bưng hai ly rượu gần đó, cô ta đưa một ly cho Phó Tiện:
“Đám cưới của cậu, tôi bận không đến được. Thôi thì, uống một chén rượu mừng đến muộn nhé.”
Nhưng
Phó Tiện không nhận.
Ly rượu trên tay cô ta khựng lại giữa không trung, tình huống có chút lúng túng, xấu hổ
Sau vài giây ngập ngừng, cô ta chuyển ánh mắt sang tôi.
Chiếc ly không đưa được cho Phó Tiện lại bị cô ta đưa thẳng tới trước mặt tôi.
Tôi liếc nhìn Phó Tiện một cái.
Có lẽ anh ấy nhận ra ánh mắt của tôi, nhẹ giọng lên tiếng, mà hoàn toàn không để lại cho cô ta chút thể diện nào:
“Phó Uyển, con gái nuôi của lão gia, từng lén tỏ tình với tôi.”
... Nghe xong tôi thấy hơi xấu hổ, chuyện này thật sự có thể nói ra sao?
Nhìn vẻ mặt Phó Tiện là biết, khi đó chắc chắn anh từ chối cô ta rất dứt khoát.
Bảo sao nãy giờ Phó Uyển nói năng khó nghe như vậy.
Hóa ra là vì yêu quá hoá hận.
Phó Uyển đã bưng rượu nửa ngày, đã có người chú ý đến tình hình bên này. Thấy Phó Tiện không có ý định ngăn cản, tôi liền đưa tay ra nhận rượu. Dù là con nuôi, nhưng cũng là đại tiểu thư nhà họ Phó. Đại tiểu thư mời rượu, nào có lý do gì mà tôi không nhận.
Thế nhưng…
Khoảnh khắc tôi nắm lấy ly rượu, Phó Uyển đã buông tay trước.
Không kịp phản ứng, ly rượu rơi xuống… người Phó Tiện.
Rượu vang đỏ thấm ướt cả bộ vest, sơ mi trắng bên trong cũng loang lổ vệt đỏ, trông vô cùng chật vật.
Ly rượu lăn hai vòng trên người Phó Tiện rồi rơi xuống đất. Một tiếng "choang" giòn tan, mảnh vỡ bắn tung tóe vào mắt cá chân tôi, đau nhói.
Phó Uyển lập tức đổi sắc mặt, hơi nhướng mày, giọng chua ngoa chất vấn:
“Tôi nể mặt Phó Tiện nên mới kính cô một ly, cô không uống thì thôi, làm vỡ ly là có ý gì?”
Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta còn không quên thêm mắm dặm muối cho màn kịch này:
“Nếu cô có oán hận chuyện mọi người không đến dự hôn lễ thì cứ nói thẳng ra. Đây là tiệc gia đình họ Phó, cô công khai làm vỡ ly là muốn đối đầu với nhà họ Phó sao?”
Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
Quả là cao tay, đội cho tôi cái mũ thật to.
Tôi muốn phản bác, nhưng còn ngại Phó Tiện nên liếc nhìn anh một cái — vẫn là gương mặt bình thản đó, nhưng…
Khi ánh mắt tôi lướt qua, anh khẽ nhướng mày.
Tôi không chắc mình có hiểu đúng không, nhưng cảm nhận của tôi là
Yên tâm mà “bật”.
Tôi xưa giờ không giỏi nhẫn nhịn, nên cũng chẳng khách sáo nữa.
“Phó tiểu thư không cần đội mũ cho tôi. Tôi lần đầu đặt chân đến nhà họ Phó, luôn giữ đúng lễ nghi, không hề lỗ mãng. Chuyện vừa rồi thật sự chỉ là tai nạn. Nhưng nếu cô đã muốn kiếm chuyện …”
“Vậy thì coi như tôi thấy cô không vừa mắt.”
Nói rồi, tôi giả vờ ngạc nhiên, cất giọng đủ để cả phòng tiệc nghe thấy:
“Chẳng lẽ Phó tiểu thư nghĩ, tôi vì chuyện trước đây cô từng lén tỏ tình với chồng tôi mà ghét bỏ cô sao?”
Lời vừa dứt, tôi còn giả vờ bất ngờ bịt miệng lại:
“Ơ... chuyện này có được nói ra không nhỉ?”
Mặt Phó Uyển lập tức tái đi, trắng bệch.
“Cô đang nói linh tinh gì vậy! Phó Tiện là anh trai tôi, sao tôi có thể tỏ tình với anh ta? Huống hồ, chỉ là một kẻ què mà thôi, anh ta thì có gì đặc biệt chứ?”
Cô ta giận tím mặt. Xem ra cái chuyện từng lén tỏ tình với Phó Tiện, đúng là không thể mang ra nói trước bàn dân thiên hạ được.
Dù sao thì, bề ngoài cô ta cũng mang danh là con cháu nhà họ Phó.
Tôi thì nhún vai, quay sang nhìn Phó Tiện, vẻ mặt đầy oan ức:
“Em nói sai sao?”
Anh không nhìn tôi, nhưng khóe môi anh rõ ràng cong lên như đang cười vậy.
May mà anh còn biết phối hợp, còn rất ra dáng "chống lưng", giọng cất lên, chắc nịch:
“Không sai.”
Chỉ hai từ đơn giản, cũng đủ thể hiện thái độ của Phó Tiện.
Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn tôi. Câu nói là dành cho tôi, nhưng giọng điệu lạnh nhạt kia lại vang đến tai tất cả mọi người trong buổi tiệc:
“Video tỏ tình vẫn còn đó. Nếu em hứng thú thì lát về anh chiếu cho em xem.”
Tôi quay sang nhìn Phó Uyển, cười tủm tỉm nói tiếp:
“Được thôi, em cũng rất muốn biết một cô em gái tỏ tình với anh trai sẽ có biểu cảm thế nào. Phó tiểu thư đúng là người từng du học nước ngoài, tư tưởng thật sự... thoáng đấy.”
Đối mặt với việc bí mật bị vạch trần, Phó Uyển cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh.
Khoảng cách giữa chúng tôi vốn chỉ một hai bước, cô ta bỗng nhiên tiến lên một bước, vung tay lên muốn tát tôi một cái
13.
Bàn tay giáng xuống mạnh mẽ, nhưng cuối cùng không chạm được tôi.
Một cao một thấp, hai cánh tay giữ chặt lấy cổ tay Phó Uyển.
Sau vài giây yên lặng, xung quanh vang lên tiếng hít khí đầy kinh ngạc.
Một bàn tay là của Phó Tiện.
Anh đang ngồi trên xe lăn, chỉ hơi nhấc tay lên cũng đủ chặn được cú tát.
Còn bàn tay kia, là đến từ nhân vật khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc: Phó Thời Chinh.
Từ lúc bước vào phòng tiệc đến giờ, Phó Thời Chinh luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, gần như không đáp lại bất kỳ lời chào hỏi nào.
Anh ta siết lấy cổ tay Phó Uyển, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ra thể thống gì nữa!”
Chỉ mấy chữ, nhưng lại mang theo đầy tức giận và trách móc, khiến Phó Uyển lập tức câm nín.
Cô ta, người ban nãy còn ngạo mạn đối đầu với Phó Tiện, giờ lại ngoan ngoãn, không dám hó hé một lời.
Phó Thời Chinh không nói thêm gì nữa.
Có lẽ, với thân phận như anh ta, chỉ mấy chữ đó là đã quá đủ.
Ánh mắt anh lướt qua Phó Uyển, rồi dừng lại thoáng chốc trên mặt tôi, sau đó quay người rời đi.
Lúc này, người phụ nữ mặc váy đỏ đứng cạnh Phó Thời Chinh lại bước đến.
Khác hẳn vẻ ngạo nghễ của Phó Uyển, cô ấy đầu tiên khẽ gật đầu chào Phó Tiện, sau đó nhìn về phía tôi.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra trước mặt tôi:
“Chào cô, tôi là Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Chinh.”
Tôi bắt tay lại.
Ôn Tố.
Cái tên thanh nhã, thuần khiết là thế, nhưng người thì lại quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Trang điểm tỉ mỉ, mỗi lời nói nụ cười đều khiến tôi gần như ngẩn người.
Một kiểu phụ nữ có thể khiến cả thế gian đảo điên.
Không trách được, vì sao lại có thể đứng cạnh Phó Thời Chinh.
Sau vài lời chào hỏi xã giao, Ôn Tố cũng rời đi. Nhưng tôi để ý thấy ánh mắt của Phó Tiện, từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên người vị "chị dâu tương lai" này.
Không rời đi dù chỉ nửa giây.
Xem ra, anh chàng này cũng là kiểu si tình đấy chứ.
Sau khi Ôn Tố rời đi, Phó Tiện vẫn chẳng nói gì, chỉ bắt đầu sai tôi lấy rượu cho anh.
Một ly, lại một ly.
Anh khẽ nhíu mày, trông như đang mang tâm sự nặng nề.
Tôi nhìn mãi không chịu nổi nữa, bèn nhỏ giọng nhắc:
"Uống nhiều hại thân đó, uống ít thôi.”
Phó Tiện liếc tôi một cái, lục lọi trong túi rồi rút ra một chiếc thẻ, đưa thẳng cho tôi.
“Im miệng.”
Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ vài giây, định hỏi bên trong có bao nhiêu tiền thì Phó Tiện đã nói thẳng:
“Năm vạn. Không có mật khẩu.”
“Dạ, thiếu gia.”
Tôi im bặt, ngoan ngoãn cầm thẻ trong tay, nhìn đi nhìn lại, không khỏi thầm mắng.
Người này không phải thương nhân bán thẻ chứ?
Sao lúc nào cũng có thể móc ra một cái thẻ ngân hàng như vậy?
14.
Chờ mãi, cuối cùng tiệc nhà họ Phó cũng kết thúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe cho Phó Tiện ra khỏi nhà, lên xe.
Anh cởi áo khoác vest, nhíu mày dựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền.
“Tư Dao.”
“Dạ?”
Tôi lập tức nghiêng người lại gần.
Đúng lúc xe vừa quẹo gấp, tôi không ngồi vững, cả người ngã nhào vào lòng anh ta.
Lạ thật.
Khoảnh khắc va vào, tôi theo phản xạ vươn tay ra, lại bất ngờ chạm phải…
Cơ bụng.
Rất chắc, đường nét rõ ràng.
Tôi hơi ngẩn ra.
Người này... ngồi xe lăn mà vẫn luyện cơ bắp được à?
Trong lúc tôi còn đang thất thần, trên đầu bỗng vang lên giọng Phó Tiện:
“Sờ đủ chưa?”
“Hả?”
Tôi hoàn hồn ngay lập tức, rút tay về, ngồi ngay ngắn lại.
Cười gượng, tôi định giải thích:
“Lúc nãy xe quẹo, tôi không ngồi vững nên…”
“Ừ.”
Anh đáp nhạt, rồi mở mắt nhìn về phía tài xế:
“Tháng sau, tăng lương.”
Tài xế liên tục cảm ơn, cười đến độ mép gần chạm tai mà không phát ra tiếng nào.
Cơn sóng “tăng lương” vừa qua đi, tôi mới nhẹ giọng hỏi:
“Hồi nãy gọi tôi là có việc gì vậy?”
Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, rồi chẳng biết từ đâu lấy ra một chiếc túi nhỏ được gói tinh xảo, nhét vào tay tôi.
Tôi mở ra nhìn thử, là vài chiếc bánh ngọt.
Là loại điểm tâm hạnh nhân tôi thích, ngọt mà không gắt, cực kỳ ngon.
Anh ấy... vẫn nhớ sao?
Tôi hơi ngẩn người, rồi mới đưa tay nhận lấy.
Không nhịn được, tôi bẻ một miếng bánh đưa đến bên miệng anh:
“Anh cũng ăn thử chút đi...”
Phó Tiện nhìn lướt qua, cũng không từ chối, há miệng ăn luôn.
15.
Đêm thứ hai ngủ chung giường. Là tôi đỡ Phó Tiện lên giường.
Trước đó, có trợ lý riêng giúp anh tắm rửa. Khi anh bước ra từ phòng tắm, đã thay một bộ đồ ngủ lụa đen.
... Trùng hợp thay, tôi cũng đang mặc cùng mẫu, đồ đôi!
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, tôi vội vàng đẩy xe lại gần, đến độ quên luôn mang dép. Chân trần giẫm lên sàn không lạnh lắm, nhưng mặt thì lại hơi nóng.
Nghĩ cũng buồn cười, rõ ràng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vậy mà lại mặc đồ đôi, nhìn thôi cũng thấy ngại.
Khi tôi đẩy xe đến mép giường, anh ta khẽ nhíu mày, giục tôi nhanh tay.
Đến khi tôi đỡ người lên giường xong, Phó Tiện mới nhìn xuống đôi chân trần của tôi:
“Dưới sàn lạnh đấy.”
Thế là tôi ngoan ngoãn bò lên giường.
Người này tuy chân không tiện, tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng ít ra còn biết quan tâm.
Ban đêm.
Tôi chợt nhớ lại lúc ngã vào lòng anh ta hôm nay, cái ôm ấm áp ấy...
Nghĩ đến mà không sao ngủ được.
Bên cạnh, Phó Tiện lại ngủ rất say, chắc do uống rượu, thậm chí còn mơ màng nói mớ:
“Tư Dao... thật ra cái thẻ đó... không có tiền.”
Nói xong, anh ta lại ngủ tiếp.
Còn tôi, tay vẫn đang cầm tấm thẻ anh đưa hồi chiều, càng nghĩ càng tỉnh ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Tôi cứ tưởng trời đã sáng, nhưng kéo rèm ra thì bên ngoài vẫn xám xịt.
Nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ.
Tôi ngáp một cái, định đi vệ sinh xong sẽ ngủ tiếp, nhưng lại thấy hơi lo cho Phó Tiện.
Chân anh không tiện, giờ này đi đâu chứ?
Tôi quấn chặt áo ngủ, bước ra khỏi phòng.
Đèn hành lang vẫn sáng, ánh sáng dịu nhẹ.
Tôi đi đến cầu thang, thò đầu nhìn xuống dưới, phòng khách trống trơn.
Tôi nghĩ có thể anh ấy ra ngoài có việc.
Đang định quay về phòng thì bỗng nghe thấy giọng Phó Tiện.
Giọng trầm thấp, lạnh lẽo. Nhưng anh nói gì thì tôi lại không nghe rõ.
Tò mò nhìn sang, có vẻ như giọng anh phát ra từ một căn phòng nhỏ ở hành lang tầng dưới.
Tôi biết mình không nên tò mò, nên giả vờ không nghe thấy là xong.
Nhưng mà
Không hiểu sao, tôi vẫn lặng lẽ xuống cầu thang, tiến về phía đó.
Trước cửa phòng.
Tôi nín thở, đứng nép sang một bên, từ khe cửa còn chưa đóng kín nhìn vào.
Cảnh tượng bên trong, khiến toàn thân tôi chấn động