Đang mải ngắm đến ngẩn ngơ, Phó Tiện bất ngờ nghiêng đầu sang nhìn.

“Xuống lầu ăn sáng.”

Tôi vội “ừm” một tiếng, chợt liếc thấy dưới mắt anh ta có quầng thâm nhàn nhạt.

Tối qua ngủ không ngon sao? Rõ ràng là trùm chăn ngủ say như chết cơ mà.

Phó Tiện đặt cuốn sách xuống, đẩy xe lăn rời khỏi phòng. Tôi cũng vội vàng xuống giường rửa mặt. Vô tình liếc qua cuốn sách ban nãy anh ta đọc, suýt thì cắn phải lưỡi.

Thật giả Tôn Ngộ Không

???

Thì ra, các thiếu gia nhà giàu... cũng có lúc trẻ con thế này.

Ăn sáng xong, Phó Tiện chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, người đàn ông này dặn tôi dù hôm nay có đi đâu thì đến 7 giờ tối cũng phải ở nhà trang điểm chỉnh tề. Đợi anh ta rồi về cùng sang nhà họ Phó dự tiệc gia đình.

Nghe vậy tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiệc gia tộc nhà họ Phó à, chuyện này đâu phải đùa. Hơn nữa, hôm qua tôi vừa kết hôn với Phó Tiện, rất nhiều người trong giới kinh doanh đã gửi lời chúc mừng, vậy mà người nhà họ Phó lại không một ai xuất hiện.

Nhưng xem vẻ mặt Phó Tiện, hình như anh ta cũng chẳng để tâm mấy.

Tôi không phải đi làm, ở mãi trong căn biệt thự rộng thênh thang cũng chán, liền gọi taxi ra ngoài dạo một vòng.

Dù sao gara nhà Phó Tiện cũng đầy siêu xe phủ bụi, nhưng mà

Anh ta không để lại tài xế cho tôi, mà tôi thì… còn chưa có bằng lái.

Cầm theo thẻ ngân hàng, tôi đi đến một trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố.

Giữa đám đông, phần lớn mọi người đều giống tôi chỉ xem chứ không mua.

Dù sao thì ở đây chi tiêu một món cũng đến mấy chục vạn, người bình thường làm sao mà kham nổi.

Đi dạo một vòng, tôi ra về với hai bàn tay trắng.

Bụng bỗng quặn đau, nhớ trong túi có giấy, tôi liền đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà

Có lẽ vì là cuối tuần, người quá đông, nhà vệ sinh nữ xếp hàng dài dằng dặc, nhà vệ sinh nam thì trống trơn, không một bóng người.

Bụng đau quá chịu không nổi, tôi đành lặng lẽ lẻn vào nhà vệ sinh nam. Khóa cửa, vừa ngồi xuống…

Chưa kịp xả nước thì tường bên cạnh có tiếng gõ “cộc cộc”, Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp cất lên:

“Ngại quá, có thể cho tôi xin hai tờ giấy được không?”

Giọng nói trầm ấm, từ tính.

Tôi vội vàng lục túi lấy ít giấy còn thừa, không kịp nhìn, cứ thế đẩy qua dưới vách ngăn.

Mấy giây sau, người kia lại đẩy trả lại.

“Dùng cái này... không ổn đâu?”

"Có giấy khác không?”

Tôi khó hiểu, cúi đầu nhìn xuống…

Chết tiệt!

Thứ bị đẩy trả lại là... băng vệ sinh!

Mặt đỏ bừng, tôi vội lấy đúng khăn giấy đẩy sang.

"Xin lỗi, vừa rồi lấy nhầm.”

Người kia im vài giây, sau đó nhẹ giọng hỏi, ngữ khí có chút ngạc nhiên:

“Là… con gái sao?”

Lúc này tôi mới sực nhớ ra: mình đang ở nhà vệ sinh nam!

Không dám trả lời, tôi vội vàng mở cửa chạy một mạch ra ngoài.

10.

7 giờ tối.

Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay lễ phục xong xuôi, trang điểm tỉ mỉ, ngồi ngay ngắn trên sofa.

Vừa thấy bóng dáng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi liền chạy ra đón, váy dạ hội khẽ tung bay, giọng vui vẻ hỏi:

“Đẹp không?”

Tôi thừa nhận, mình đôi khi đầu óc hơi trên mây, hay nói linh tinh. Nhưng trên con đường làm đẹp, tôi chưa bao giờ thất bại.

Từ tiệc tùng sang trọng đến quán bar nhảy nhót, gần như chưa lần nào tôi làm ai thất vọng về vẻ ngoài của mình.

Phó Tiện dừng lại trên người tôi chừng sáu, bảy giây, rồi ánh mắt lướt đi như không có gì, nhàn nhạt nói:

"Cũng được."

Cái gì mà "cũng được"? Rõ ràng anh ta đang lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Dù sao thì là kim chủ của mình cơ mà, tôi đương nhiên không vạch trần. Vì vậy, tôi xung phong thay thế trợ lý của Phó Tiện, đẩy xe lăn của anh ta ra cửa.

Ra tới cửa, tôi đẩy xe lên xe.

Biệt thự của Phó Tiện cách Phó gia không quá xa, khoảng tầm 20 phút lái xe.

Suốt đường, Phó Tiện im lặng. Tôi để ý nét mặt anh càng thêm u ám.

Xem ra lời đồn không sai, mối quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó quả thật rất căng thẳng.

Đây là nhà họ Phó sao?

Tôi đứng trước cổng, ngước nhìn.

Không phải biệt thự xa hoa thông thường, mà là một tòa trang viên nguy nga. Liếc mắt không thấy hết điểm cuối.

Tôi thu hồi ánh mắt, quay người đẩy xe lăn đưa Phó Tiện vào.

Nhờ tấm vé sống "Phó Tiện", chúng tôi được đưa thẳng vào đại sảnh. Quản gia mở cửa phòng tiệc.

Bên trong là sảnh tiệc rộng lớn, có vài chục khách mời đang đứng chờ.

Vừa bước vào, hầu như tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại chỗ chúng tôi.

Tôi mỉm cười, điềm nhiên đẩy Phó Tiện tiến về phía chính sảnh.

Ở đó có một cặp nam nữ đứng sẵn. Người đàn ông mặc âu phục được cắt may chỉn chu, dáng người cao lớn. Người phụ nữ khoác tay anh ta, mặc một chiếc váy đỏ nổi bật, dáng người yêu kiều.

Chỉ nhìn thôi cũng biết họ là nhân vật chính của buổi tiệc.

Quả nhiên, khi đến gần, Phó Tiện dừng lại hai giây rồi thấp giọng gọi: “Anh.”

Tôi đoán không sai, người đó chính là Phó Thời Chinh, người thừa kế nhà họ Phó.

Ánh mắt anh ta rất sắc, khác hẳn sự lạnh nhạt của Phó Tiện. Nó mang theo sự áp chế và sắc bén khiến người đối diện khó lòng giữ được tự nhiên.

Tôi cố gắng kìm lại sự căng thẳng, cũng khẽ gọi một tiếng:

“Chào anh.”

Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Chinh hơi nhướn mày, ánh mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc.

Rồi anh ta liếc xuống cổ tay tôi.

Tôi cúi nhìn theo là chiếc vòng tay bạc mà tôi luôn đeo, hôm nay vì hợp với bộ váy nên không tháo ra.

Tôi còn đang thắc mắc thì ngẩng lên, phát hiện Phó Thời Chinh đã rời mắt đi, như thể ánh nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Người đàn ông này thực sự tạo cảm giác áp lực quá mạnh. May mắn thay, anh ta không nán lại lâu, chỉ trò chuyện nhàn nhạt với Phó Tiện vài câu rồi đi chỗ khác

Phó Tiện dường như vốn không thích giao tiếp nhiều, anh bảo tôi đẩy anh đến một góc phòng, ánh mắt thờ ơ lướt qua từng người, không hề nói một lời.

Khoảng lâu sau, tôi có chút mệt mỏi và buồn chán nên nói muốn đi vệ sinh một lát.

Phó Tiện gật đầu, không nói gì.

Hành lang vắng lặng.

Tôi rút từ túi ra một điếu thuốc rồi định châm lửa. Nói là đi vệ sinh thực ra là để hút thuốc.

Vừa bật lửa, tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Tôi cuống quýt dập tắt điếu thuốc thì giọng nói quen thuộc cất lên:

“Không cần dập. Cho tôi một điếu.”

Quay lại: là Phó Thời Chinh.

Anh ta đứng cách tôi hai bước, dừng lại, ngửa lòng bàn tay ra trước mặt tôi, ý muốn lấy thuốc.

Tôi do dự, "Thuốc này của tôi rẻ tiền, hơn nữa khá nặng."

“Không sao. ”

Phó Thời Chinh cong khóe môi, như đang cười, "Vừa hay."

Lời đã nói đến nước này, tôi chỉ có thể mở bao thuốc, rút ra một điếu đưa cho anh ta.

Anh ta châm thuốc, rít một hơi rồi quay đầu hỏi: “Không nhận ra tôi sao?”

“Hả?”

Tôi ngớ người, ấp úng: "Nhận ra chứ, anh là anh trai của Phó Tiện mà."

“Không phải.”

Phó Thời Chinh hít một hơi thuốc, khuôn mặt nghiêng lại rất đẹp.

"Chiều nay, cảm ơn giấy của cô."

“... Là anh?”

Tôi kinh ngạc thốt lên, còn chưa kịp tiêu hóa chuyện này thì ở khúc ngoặt xuất hiện một bóng người ngồi xe lăn.

Phó Tiện tự mình đẩy xe đến, nâng mí mắt, hờ hững nhìn tôi.

“Anh… cái gì?”

11.

Tôi im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Ngược lại, Phó Thời Chinh, người này kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thần sắc bình tĩnh và thản nhiên. Dưới ánh mắt dò xét của Phó Tiện, anh ta còn hút thêm một hơi thuốc, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Phó Tiện.

Tôi cảm thấy khó xử.

Bây giờ phải nói sao đây? Nói rằng buổi chiều tôi đi dạo ở trung tâm thương mại, vào nhà vệ sinh nam, rồi đưa cho anh trai anh một miếng băng vệ sinh sao?

Nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi.

Đang do dự, giọng của Phó Tiện lại vang lên.

“Đi thôi.”

Rồi anh quay xe rời đi, Tôi vội chạy theo, khi đi ngang Phó Thời Chinh thì anh ta buông một câu: “Thuốc không tệ.”

“... Cảm ơn.”

Sự trao đổi kỳ quặc đó kết thúc, tôi chạy theo đẩy xe cho Phó Tiện.

Tôi đâu có ngốc, tất nhiên biết rõ ai mới là “kim chủ” của mình.

Dù cho Phó Thời Chinh giàu có hơn em trai anh ta nhiều lần đi nữa thì liên quan gì đến tôi chứ.

Có lẽ vì đông người nên bữa tiệc gia tộc này giống một buổi tiệc thượng lưu hơn.

Tôi đứng phía sau Phó Tiện, hai tay đặt trên xe lăn, mỉm cười nhìn từng người đi qua.

Tuy nhiên.

Dù có rất nhiều người qua lại, nhưng không một ai dừng lại chào hỏi Phó Tiện.

Xem ra, Phó Tiện không chỉ mất vị trí người thừa kế, mà vị thế trong gia tộc cũng cực kỳ thấp.

Nghĩ như vậy, tôi lại thấy có chút đau lòng cho anh ta.

Phó Tiện lại dường như không bận tâm chút nào, ngược lại còn mừng vì được yên tĩnh. Anh đưa tay, lấy một miếng bánh ngọt từ bàn bên cạnh. Tay trái cầm bánh, tay phải nghiêng về tôi, ra hiệu:

“Lại đây.”

Tôi cúi xuống. Một tay anh véo má tôi, tay kia nhét bánh vào miệng tôi. Một vị ngọt nhẹ lan tỏa trong miệng.

Phó Tiện phủi vụn bánh trên ngón tay:

“Ngon không?”

“Ngon.”

Anh gật đầu:

“Một lát về đóng gói mang về.”

Tôi há hốc mồm, trong đầu chợt hiện hình ảnh quen thuộc của các bác gái ở quê hay dùng túi nilon gói gà quay.

Lấy lại lý trí, tôi nắm chặt tay vịn xe lăn, thấy rằng địa vị của Phó thiếu thật... thấp quá mức tưởng tượng.

12.

Bữa tiệc trôi qua êm đềm.

Nhưng yên tĩnh chỉ có khu vực của Phó Tiện. Lấy Phó Thời Chinh làm trung tâm, xung quanh anh ta vây đầy người, vô cùng náo nhiệt.

Tuy nhiên, những người đó cũng chỉ là "lấy lòng" mà thôi, Phó Thời Chinh đứng một mình, vẻ mặt hờ hững. Ngoại trừ người phụ nữ bên cạnh, anh ta gần như không nói chuyện với ai.

Ngay cả tiệc gia đình cũng chia ra các cấp bậc khác nhau.

Tôi nhìn thấy nhàm chán, liền thu lại ánh mắt, chuẩn bị nói chuyện phiếm vài câu với Phó Tiện. Vừa cúi đầu, tôi bắt gặp ánh mắt Phó Tiện đang nhìn về đằng xa.

Anh cũng đang nhìn chỗ đông người tụ tập, nhưng... anh dường như không nhìn Phó Thời Chinh, mà là người phụ nữ bên cạnh anh ta.

Nếu không có gì bất ngờ, vị này hẳn là chị dâu tương lai của anh.

Hai ngày quen biết Phó Tiện, ánh mắt anh luôn hờ hững, như thể mọi thứ trên đời này đều không thể khơi dậy sự hứng thú của anh. Thế mà ánh mắt vừa rồi... rõ ràng mang theo sự nồng nhiệt khác thường.

Xem ra tình cảm của Phó Tiện dành cho chị dâu tương lai có vẻ không đơn giản nha.

Khi Phó Tiện thu lại ánh mắt, tôi cũng quay mặt đi.

Là một "bình hoa" đạt chuẩn, tôi hiểu rõ hơn ai hết, tốt nhất là đừng nên đoán mò suy nghĩ của kim chủ. Đoán đi đoán lại, sẽ thất nghiệp mất.

Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần cùng Phó Tiện ở góc yên tĩnh này cho đến khi bữa tiệc kết thúc là được, nhưng rắc rối vẫn tìm đến.

Tiệc gia đình vừa qua được nửa, một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đen bước tới. Trông cô ta khoảng 25-26 tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play