Tốt xấu gì cũng chịu đựng tới sáng.

Diêm Trạch và Lục Kim Dã cùng lúc rời đi.

Lúc Diêm Trạch đi, anh ta còn chu đáo chuẩn bị cho tôi một bữa sáng nóng hổi.

Ánh mắt quan tâm xen lẫn áy náy của anh ta khiến tôi chột dạ vô cùng.

Nói gì thì nói, ngoài chuyện “ấy” hơi mất cân bằng ra, những mặt khác Diêm Trạch đối với tôi tốt đến mức quá đáng.

Chị gái tìm tới, mặt mày hồng hào rạng rỡ.

Còn tôi thì ôm eo, nằm bẹp trên giường, muốn bò dậy cũng chẳng nổi.

“Xem ra Diêm Trạch đúng là làm quá tay rồi.”

Chị gái nhìn tôi từ trên xuống dưới, phán một câu:

“Em tã thế này, có chắc chắn chạy nổi không?”

Tôi bặm môi, cứng miệng đáp: “Chị đừng lo, em ổn.”

Sự thật chứng minh, miệng tôi đúng là ngông cuồng quá rồi.

Sau một hồi lặn lội, hai chân tôi chính thức tuyên bố đình công.

Chị gái tuy vẫn đi được, nhưng cũng thở hổn hển:

“Chịu không nổi nữa, phải nghỉ một lát đã.”

Đội quân đào tẩu ngã nhào xuống đất.

Đúng lúc tôi và chị gái nằm lăn lóc bên đường, chờ hồi phục thể lực để tiếp tục chạy trốn, thì hai nàng tiểu tiên nữ đi ngang qua, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn.

Ánh mắt họ rực cháy nhiệt tình.

Tôi và chị gái lập tức cảnh giác.

Chẳng lẽ là người Diêm Trạch và Lục Kim Dã phái tới bắt tụi tôi?

Tôi và chị gái trao đổi ánh mắt đầy ăn ý.

Khi hai nàng tiên nữ nhỏ lao về phía tụi tôi như mũi tên, tôi và chị gái lập tức co giò chạy thục mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play