Tôi tưởng chị gái đã chuẩn bị kỹ lưỡng kế hoạch đào tẩu khi mò tới tìm tôi.
Ai dè chị ấy chỉ nổi hứng nhất thời, tiện tay lôi tôi theo.
“Đầu tháng tám, Diêm Trạch và Lục Kim Dã đều không ở nhà.”
“Trước ngày đó, em phải chuẩn bị đủ ngân lượng, đảm bảo cả hai chị em mình đều có tiền xài.”
Lời chị gái khiến tôi không khỏi thắc mắc:
“Sao lại là em chuẩn bị ngân lượng?”
Chị gái mắt sáng rực, giọng chắc như đinh đóng cột:
“Vì thần tôn giàu hơn yêu quân chứ sao!”
Tôi: “…”
Những ngày sau đó, tôi và chị gái bắt đầu kế hoạch tích cóp tiền bạc đầy tâm huyết.
Có lẽ vì sắp rời đi, nên dù đêm nào Diêm Trạch cũng hơi quá đà, tôi cũng cắn răng chịu đựng được đôi chút.
Hôm nay là đêm cuối cùng.
Diêm Trạch đặc biệt bám người hơn thường lệ.
Ai mà ngờ nổi, thần tôn bên ngoài lạnh lùng cấm dục, bên trong lại là một chú mèo con gợi cảm chẳng biết no là gì.
“Tương Tương,”
Diêm Trạch liên tục gọi tên tôi.
Mỗi lần gọi, giọng thì dịu dàng, nhưng động tác thì chẳng chịu dừng lại chút nào.
Sau một đêm vật lộn, tôi đã hóa thành con cá mắm nằm bẹp.
Mệt mỏi thân xác càng khiến tôi thêm quyết tâm đào tẩu.
“Ngày nào cũng thế này, dù là nữ chính tiểu thuyết sắc tình chắc cũng không chịu nổi!”
Tôi gào thét trong lòng.
Đang mải nghĩ về kế hoạch chạy trốn ngày mai, đuôi rồng của Diêm Trạch lại quấn lấy tôi lần nữa…
"Không phải chứ, Diêm Trạch! Chàng là cái máy chạy mãi không ngừng đấy hả?"