Chạy… chạy thất bại rồi.

Quả nhiên, người ta không nên quá tự tin.

Tự tin quá đà, dễ biến thành trò cười lắm.

Hai nàng tiểu tiên nữ một trái một phải khóa chặt tôi và chị gái.

Ánh mắt họ phấn khích điên cuồng, lóe lên tia sáng kỳ quái:

“Tỷ ơi! Tiểu thuyết đang viết dở của ta, "Yêu Quân Bá Đạo Yêu Thương Ta", chính là lấy tỷ làm nguyên mẫu đó!”

“Còn ta thì lấy cảm hứng từ muội, viết cuốn "Thần Tôn Lạnh Lùng Cưỡng Yêu"!”

Tôi và chị gái hóa đá, ngơ ngác đứng đực ra:

“Vậy… các cô không phải người do thần tôn với yêu quân phái tới bắt tụi tôi?”

Hai nàng tiên nữ mặt đầy khinh bỉ:

“Sao thế được!”

“Hai ngài ấy đang làm việc công, có đâu mà lạm quyền bắt người.”

Một nàng tiên nữ bất thình lình huých vai tôi, giọng điệu trêu chọc:

“Vậy là hai tỷ muội đang diễn vở "Chàng đuổi, nàng chạy, nàng có mọc cánh cũng không thoát nổi" hả?”

Tôi và chị gái lặng lẽ gật đầu.

Chẳng lẽ tiên giới cũng thịnh hành spoil truyện?

Nàng tiên nữ còn lại bĩu môi:

“Cốt truyện sến sẩm quá đi.”

“Nhưng mà, hai người không biết sao, thuật tìm kiếm của Thần Tôn Diêm Trạch là đỉnh cao tiên giới đó!”

Lời này khiến tôi vỗ đùi cái đét:

“Xong rồi, sơ suất mất!”

Đúng lúc tôi tưởng lần đào tẩu này chỉ có nước thất bại, thì nàng tiên nữ đứng bên cạnh lại thắp lên hy vọng mới:

“Tỷ muội chúng ta đã gọi là tỷ muội, thì phải nghĩa nặng hơn trời!”

“Chỉ là giấu hai người để hai ngài ấy không tìm thấy thôi, đúng không?”

“Gói gọn lại, chuyện này cứ để Sáng Tinh và Sáng Nguyệt lo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play