Tôi và chị gái cùng xuyên vào giới tu chân.
Chị ấy là đại sư tỷ được muôn người kính ngưỡng, còn tôi là tiểu sư muội được cả đám cưng chiều.
Ngày chọn phu quân, chị gái liếc mắt một cái đã chấm ngay Yêu Quân Lục Kim Dã trẻ trung kiều diễm.
Còn tôi, vừa nhìn đã tương tư với Thần Tôn Diêm Trạch lạnh lùng cấm dục.
Các sư tỷ sư muội trong môn phái thi nhau khen chúng tôi mắt thẩm mỹ đỉnh cao:
“Một rồng, một giao!”
“Hạnh phúc không lo thiếu!”
Chị gái nghe xong mừng như mở cờ trong bụng, còn tôi thì lo lắng thấp thỏm:
“Chị ơi, lần đầu xuyên sách mà đã chọn kiểu này rồi.”
“Nếu tụi mình chịu không nổi thì phải làm sao đây?”
Chị gái vỗ ngực, thì thầm đầy tự tin:
“Tiểu thuyết chị đọc nhiều hơn em cả đống.”
“Thần tôn tiên giới thường lạnh lùng tự kiềm chế lắm!”
“Em đừng lo chuyện sau cưới chịu nổi hay không.”
“Em nên lo là sau cưới có hạnh phúc hay không mới đúng!”
Lời chị nói như liều thuốc an thần, khiến tôi yên tâm hẳn.
Nhưng tôi quên mất một điều: chị gái tôi vốn dĩ chẳng đáng tin cậy chút nào…
…
Sự thật chứng minh, người chịu không nổi sau cưới chỉ có mình tôi!
Từ ngày thành thân, chị gái ngày nào cũng kêu ca, than thở mình chẳng được thỏa mãn.
Còn tôi thì đêm nào cũng khóc lóc, cảm thán mình thật sự không kham nổi.
Người ta bảo thần tôn thanh tâm quả dục, nhưng tôi chỉ có thể đính chính sau cưới: “Xạo! Xạo! Toàn là xạo thôi!”
Cuối cùng, vào một ngày Yêu Quân và Thần Tôn cùng tăng ca.
Chị gái với tâm trạng nặng nề, lén lút mò tới cung điện của tôi:
“Cuộc sống thế này chị chịu đủ rồi!”
“Hỏi một câu thôi, em đi không?”
Tôi ôm eo, giọng khàn như sắp tắt thở, gật đầu lia lịa:
“Đi! Đi ngay!”