Nghe xong mọi chuyện Bà Triệu vỗ bàn quát.
“Đồ tiểu tiện nhân! Khóc cái gì mà khóc. Hôm nay là sinh nhật tao mày ở đây khóc lóc có phải đang nguyền rủa tao chết không. Tao bảo mày đi mua dưa hấu mày lại đi quyến rũ đàn ông. Ai bảo mày ăn mặt như mấy đứa làm nghề trong lầu xanh, đi đường còn ngưỡng ngực cao lên như thế sợ người khác không biết mày có gì à.”
Kể từ đó mỗi lần nhìn thấy bà Triệu Thẩm Nhiễm đều cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Cũng vì chuyện này mà Thẩm Nhiễm cũng hạn chế ra ngoài. Cô hiểu rằng khi có chuyện xảy ra, cái gọi là người thân sẽ chẳng ai giúp đỡ cô.
Cô không thể luôn gặp may như lần này, không phải lúc nào cũng có ông lão ấy cứu mình.
Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ Thậm chí còn vui mừng khi thấy cô không ra ngoài thỉnh thoảng họ còn nhắc nhở:
“ Mày đừng có chọc phải bọn du côn nữa, đi đường nhớ cúi đầu mà đi.”
Sáng nay vừa bước ra khỏi khu tập thể Thẩm Nhiễm không bất ngờ, khi thấy bà Triệu đang ngồi dưới gốc cây trước cổng khu.
Hôm nay là ngày ước lượng điểm thi Thẩm Nhiễm đoán chắc chắn, Triệu Văn Vũ sẽ không để cô đến trường và người được giao nhiệm vụ cản đường cô không ai thích hợp hơn Bà Triệu.
Thực ra trong khu tập thể nhà máy điện ấn tượng của mọi người về bà triệu không mấy tốt đẹp.
Hiếm ai chủ động chào hỏi bà ta. Nhưng từ khi Triệu Văn Anh được điều về làm trưởng phòng giáo dục ở trường thực nghiệm tỉnh, những gia đình có con cái đang đi học cũng đành phải đối xử với bà lịch sự hơn.
Một người vừa đi chợ về bắt chuyện Bà Triệu:
“ Lại đến thăm con trai và cháu nội à? Ồ! còn mang theo cả một bao lớn thế kia.”
Bà Triệu nheo đôi mắt ti hí, ngẩn cao cằm đáp:
“ Đúng vậy! Con gái tôi nói hôm qua sang thăm anh trai thấy nó gầy đi trông thấy, còn Giai Giai bị cái con họ Thẩm không biết điều kia bắt nạt. Tôi không đến chăm sóc thì ai lo cho chúng nó. Tôi mang ít trứng gà với gà quê lên bồi bổ cho chúng nó.”
Cô họ Thẩm không biết điều thì vẫn làm ngơ tiếp tục bước thẳng. Bà Triệu bất ngờ bật dậy chặn trước mặt cô, lớn giọng:
“ Đồ ăn bám thấy ân nhân của mày, mà giả vờ không thấy a nếu không. Không nhờ con trai tao thu nhận giờ chắc mày chết ở cái cống rãnh nào rồi. Lại đây khiên bao trứng gà và gà quê này lên nhà tao.”
Trước đó hàng xóm trên dưới đã bàn tán chuyện Triệu Giai Gia nhét rắn vào tủ quần áo của Thẩm Nhiễm. Thêm vào đó tin tức từ phòng hậu cần tiết lộ rằng, vợ chồng Khương Mỹ Na đối xử với cô chẳng tốt như họ vẫn nói.
Thấy bà Triệu thô bạo với Thẩm Nhiễm có người không chịu được lên tiếng:
“ Bà Triệu bao đồ lớn thế này Thẩm Nhiễm gầy yếu thế, làm sao khiêng được.”
Bà Triệu lườm người vừa nói:
“ Nhà cô nuôi không một đứa rồi hẵng nói chuyện với tôi. Tôi mang đồ tốt cho con trai tôi còn keo ca gì.”
Thẩm Nhiễm lặng lẽ đi đến bên bao tải, Bà Triệu chống nạnh mặt đầy vẻ đắc ý. Không ai để ý rằng Thẩm Nhiễm đang nắm một con dao nhỏ trong tay, đôi mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo và ranh mãnh.
Cô cúi xuống dùng dao rạch một đường ở đáy bao, sau đó nhanh chóng cất dao vào túi, rồi nắm lấy miệng bao được buộc chặt bằng dây thừng.
Rẹt!
Một tiếng nhỏ vang, lên đáy bao tải rách ra, đồ bên trong rơi xuống. Nhưng thứ rơi ra không phải trứng gà hay gà quê mà là mấy cục đá lớn. Duy nhất thứ có thể ăn được là một quả bí đỏ.
Những người đứng xem liếc nhìn nhau, rồi ngay lập tức ánh mắt khinh thường đổ dồn về phía Bà Triệu.
“Cố tình hành hạ đứa trẻ, không có trứng gà hay gà quê lại nhét đầy đá vào bao bắt một cô bé gầy yếu khiêng lên tầng bốn đúng là độc ác.”
Thẩm Nhiễm quay đầu lại nói với bà triệu:
“ Lần này chắc con không phải vác đá nữa nhỉ?”
Mọi người đều không ngu ngốc, Thẩm Nhiễm nói lần này chẳng phải ngụ ý chuyện này đã xảy ra không ít lần rồi sao.
Bà Triệu giận đến run người, đôi mắt ti hí lộ vẻ hung tợn:
“ Đồ tiểu tiện nhân! Mày nói bậy bạ gì đấy?”
Thẩm Nhiễm khẽ cười lạnh, chẳng thèm nói
thêm lời nào. Triệu Văn Vũ Vội vàng chạy đến:
“ Mẹ có chuyện gì thế.”
Một người từ lâu đã khó chịu với ông ta, buông lời.
“ Triệu quản lý, mẹ anh chắc biết khí công đấy. Các bậc thầy khí công thì biến ra rắn, mẹ anh biến đá thành trứng gà với gà quê mang cả bao đá to như thế này, nói là gửi trứng gà với gà quê cho anh đấy.”
Đám đông bật cười lớn, sự sỉ nhục này thật quá nặng nề. Triệu Văn Vũ trông như bị táo bón, gương mặt nghẹn đỏ vì tức giận.
Mấy chục năm qua cuộc sống của ông ta luôn thuận buồn xuôi gió. Đến mức giờ đây khi bị vạch mặt công khai ông ta không biết phải đối phó thế nào với tình cảnh xấu hổ này.