Vào buổi chiều tháng 7 năm 1988,  gió bỗng nổi lên mạnh mẽ mưa như trút nước, Thẩm Nhiễm đứng trước cổng khu văn phòng của nhà máy điện mái tóc ướt sũng dính vào trán bộ đồ không vừa vặn trên người cô đã gần như ướt đẫm.

Dì Lưu người vừa mang tài liệu từ phòng hậu cần về nhìn thấy Thẩm Nhiễm không khỏi ngạc nhiên.

 Trong lòng Bà thắc mắc cô gái này bình thường ít khi ra ngoài sao hôm nay lại đến khu văn phòng. 

Quần áo của cô sao lại tơi tả thế này gấu quần còn cách mắt cá chân cả một đoạn dài. Đô dép lê cô đi có vài chỗ lộ rõ dấu vết đã được hàng lại bằng lửa, so với những gì Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na hay nói về việc đối xử công bằng với cả hai con gái, cảnh tượng trước mắt mắt lại khác xa.

Dù mặc quần áo rách rưới nhưng làn da trắng miệng ngũ quan thanh tú và dáng người cao ráo của Thẩm nhiễm vẫn không thể bị che giấu cô còn nổi bật hơn cả cô em gái Triệu Gia Giai.

Nhà máy điện là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất ở Nam thị, với hàng ngàn công nhân khu tập thể dành cho gia đình công nhân cùng với trường học cho con em trong nhà máy. Người dân ở đây không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những người hàng xóm thân thiết rất quen thuộc với nhau Thẩm Nhiễm là con gái của Khương Mỹ Na nhân viên phòng nhân sự.

Người ta nói Khương Mỹ Na và chồng hiện tại Triệu Văn Vũ đều nhờ vào mối quan hệ với cha ruột của Thẩm nhiễm mà được vào làm ở nhà máy.

 Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ luôn khẳng định rằng mình vào làm không phải nhờ quan hệ.

 Nhưng những công nhân lâu năm vẫn không ngừng xì xào bàn tán. Sau khi kết hôn,  họ có một cô con gái là Triệu Gia Giai, nhỏ hơn Thẩm Nhiễm hai tuổi nhìn ở góc độ nào thẩm nhiễm cũng giống như một người thừa thãi trong gia đình.

 Tuy nhiên Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na luôn khẳng định với mọi người rằng, họ đối xử công bằng với cả hai con.

Người ta thường nói chó sủa nhiều, sẽ không cắn kẻ luôn miệng nói hiếu thảo thường lại không hiếu thảo. Cũng giống như vậy ai luôn khoe khoang mình đối xử công bằng chắc chắn có điều khuất tất bên trong. 

Tuy vậy đồng nghiệp và hàng xóm chưa bao giờ tìm ra bằng chứng rõ ràng. Giờ đây khi thấy Thẩm Nhiễm mặc bộ đồ rách nát, những người xung quanh không khỏi tò mò.

Dì Lưu bước lại gần nói:

 “Tiểu Nhiễm sao con lại đứng đây mau vào trong văn phòng đi,  dì rót cho con cốc nước nóng thế này dễ bị cảm lắm.”

Khi thẩm nhiễm uống nước, ánh mắt cô lặng lẽ liếc qua và nhận ra những gì trong phòng hậu cần đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý. 

Cô vừa đặt cốc xuống một dì tính tình nóng nảy không kìm được liền hỏi:

“ Tiểu Nhiễm sao con lại mặc đồ rách thế này, dì chưa bao giờ thấy con như vậy.”

Thẩm Nhiễm bình tĩnh trả lời:

“Bởi vì thường ngày con mặc đồng phục dì không để ý thôi.”

Một người khác ở bên cạnh thì thầm:

“Khương Mỹ na không nói vậy đâu, bà ta bảo tiểu Nhiễm thích mình là học sinh của trường thực nghiệm tỉnh, không giống con em nhà máy nên suốt ngày mặc đồng phục.”

Một vị khác lại hỏi:

“Tiểu Nhiễm con đến tìm mẹ hay chú Triệu có việc gì vậy?”

 Thẩm Nhiễm trả lời:

“ Mẹ con bảo con ra chợ mua vịt quay và đồ ăn sẵn, đã để tiền lại nhưng Gia Giai lấy đi tiêu với bạn rồi. Con phải đến tìm mẹ để xin thêm tiền nếu đi muộn vịt quay sẽ hết mất ạ.”

 Mọi người nhìn nhau hiểu ngay câu chuyện đang diễn ra một bên là người chị bị xem thường, còn một bên là em gái được chiều chuộng. Chị thì chẳng có tiếng nói.

“ Tiểu Nhiễm mẹ và chú Triệu của con nói con thi đại học không tốt, nên suốt mùa hè chỉ trốn trong nhà không dám ra ngoài phải không?”

Thẩm Nhiễm cúi đầu, ánh mắt thoáng chốc lộ ra sự châm chọc và lạnh lùng. Điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài yếu đuối của cô nhưng ngay lập tức, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn người vừa hỏi:

“ Không có đâu ạ. Con ước tính điểm rất cao chắc chắn sẽ đổ vào đại học trọng điểm.”

Nói xong, cô như chợt nhận ra lời mình nói có thể làm ảnh hưởng đến mẹ và chú Triệu vội vàng bổ sung:

“ Mẹ và chú Triệu chắc chỉ khiêm tốn thôi ạ, hơn nữa vở ghi của con chỉ có một cuốn không tiện đưa cho ai. Họ cũng không muốn con đi dạy kèm, chú Triệu nói nhà con không thiếu tiền.”

Khi nói câu cuối Thẩm Nhiễm cúi đầu, vẻ lo lắng hiện rõ. Mọi người nhìn đỉnh đầu cô không hẹn mà cùng nghĩ thầm. 

Đứa nhỏ này có phải ngốc không, năm đó Thẩm Nhiễm thi vào trường thực nghiệm tỉnh với điểm đứng thứ tám toàn thành phố, nên không ít người đã đến xin Khương Mỹ Na vở ghi chép của cô để con mình chép lại.

 Khương Mỹ Na lúc đó chỉ có thể ái ngại nói:

“ Tiểu Nhiễm nhà tôi…tôi không biết phải giải thích sao nữa, con bé sợ tôi bảo nó đưa vỡ cho Giai Giai rồi Giai Giai sẽ vượt qua nó, nên đã đốt hết vở rồi.”

Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhiều người còn đùa với Khương Mỹ Na:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play