Trong khi đó Bà Triệu lại dựa vào triết lý sống mấy chục năm của mình, khi gặp tình huống không giải quyết nổi, cứ ngồi bệt xuống đất đấm ngực gào khóc:

“ Trời ơi! Tôi không sống nổi nữa. Bao nhiêu tuổi đầu còn bị người ta bắt nạt thế này. Đời tôi sao mà khổ thế này.”

 Vừa khóc gào, đôi mắt khô ráo không chút nước của bà ta vẫn nheo lại, kín đáo quan sát xung quanh. Nhưng lần này chiêu cũ không hiệu quả nữa. Ánh mắt của mọi người nhìn bà ta chẳng khác gì nhìn một con ruồi phiền phức. Bà Triệu không chịu thua, đứng phắt dậy chỉ tay vào người vừa nói bà biến đá thành trứng gà:

“ Hừ! Tôi nhớ mặt cô rồi. Năm sau con trai cô thi vào cấp ba đừng mơ vào được trường Thực nghiệm tỉnh. Con gái tôi là trưởng phòng giáo dục ở đó đấy. Sắc mặt người kia lập tức sa sầm, lúc này Thẩm Nhiễm rụt rè nói:

“ Bà nội Triệu, bà không thể nói cô triệu lợi dụng quyền lực công để tư lợi được, nếu bị tố giác cô ấy sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”

 Người vừa bị bà Triệu đe dọa, bỗng trở nên phấn chấn lập tức hùng hổ:

“ Tôi sẽ viết đơn khiếu nại ngay hôm nay gửi lên phòng giáo dục. Nói rõ mẹ của trưởng phòng giáo dục triệu công khai thừa nhận con gái mình lợi dụng quyền lực công.”

 Triệu Văn Vũ cuống quýt, rút một điếu thuốc đưa tới:  

“ Anh Lý chỉ là hiểu lầm thôi! Nói đùa ấy mà,

chúng ta đều là đồng nghiệp lại là hàng xóm có gì thì nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.

 Cuối Cùng Khương Mỹ Na đang đứng trên ban công quan sát tình hình, nhận thấy tình hình không ổn vội vã chạy xuống giải vây.

 Nếu là bình thường bà ta chắc chắn sẽ rất vui khi thấy mẹ chồng bị làm cho mất mặt. Nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.

 Khương Mỹ Na kéo Thẩm Nhiễm về nhà, còn Triệu Văn Vũ thì lôi Bà Triệu quay lại. Vừa đi được nửa đường Bà Triệu sực nhớ ra: 

“ Quả bí của tôi… bí đỏ của tôi.”

 Bà ta vùng khỏi tay con trai, chạy nhanh trở lại ôm quả bí rồi mới khệ nệ quay về.

 Nhìn dáng vẻ bà chạy nhanh nhẹn có người cảm thán: bảo sao bà ấy khuân được bao nhiêu đá thế kia nhìn thân thể quả thật rất khỏe mạnh.

 Về đến nhà bà Triệu liền chỉ thẳng vào mặt Thẩm Nhiễm mắng xối xả.  Nhưng lần này Thẩm Nhiễm không còn cúi đầu, đứng đó nghe chửi như trước nữa. 

Cô nắm lấy ngón tay của Bà Triệu lạnh giọng nói:

“ Bà mà còn dám động đến tôi, hay mở miệng nói năng tục tĩu với tôi, tôi sẽ nói hết chuyện bà mỗi lần đến đây lại trộm đồ người ta phơi trong sân.”

 Giọng nói của cô bình tĩnh, không cao không thấp nhưng đủ khiến bà triệu và những người khác trong nhà thoáng sợ hãi.

 Thẩm Nhiễm thực sự đã thay đổi rồi, Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng lúc này họ không có thời gian để suy nghĩ nhiều. 

Cả hai nhanh chóng đẩy Thẩm Nhiễm vào phòng khóa cửa lại, từ bên ngoài Triệu Văn Vũ Nghiêm giọng:

“ Thẩm Nhiễm! Mày không tôn trọng người lớn, hành vi như vậy ở đâu cũng không chấp nhận được. Ở trong phòng mà suy nghĩ lại cho kỹ, đến trưa ăn cơm hãy ra. Còn chuyện đến trường ước lượng điểm thi, tao sẽ tự xử lý.”

 Lời nói của ông ta tràn đầy vẻ uy quyền của người đứng đầu gia đình.

 Thầy giáo Ngô người phụ lớp của Thẩm Nhiễm nhìn người đàn ông tự xưng là phụ huynh của cô trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Hôm qua Thẩm Nhiễm rời đi đã nói trước rằng:

“ Ngày mai người được gọi là phụ huynh của em chắc chắn sẽ không để em có mặt ở trường.”

 Thầy Ngô không nhịn được thẳng thắn hỏi:

“ Ông là phụ huynh của Thẩm Nhiễm. Vậy sao trước đây các buổi họp phụ huynh gia đình các người chưa từng tham dự?”

 Triệu Văn Vũ thầm chửi thầy giáo không hiểu ý, nhưng ngoài mặt vẫn cười:

“ Thẩm Nhiễm hơi khó tính nó không thích chúng tôi can thiệp vào cuộc sống của nó, lần này nó bị sốt cao trong kỳ thi đại học, có lẽ làm bài không tốt nên không dám đến đối chiếu điểm thi. Nhờ vậy tôi mới có cơ hội thể hiện trách nhiệm của một phụ huynh.”

 Nghe thế các học sinh và phụ huynh xung quanh lập tức đổ dòn ánh mắt về phía ông ta. Thẩm Nhiễm thi không tốt sao? 

Thẩm Nhiễm vốn luôn nằm trong top 3 của lớp, top năm của khối. Nếu cô thi không tốt, chẳng phải trường sẽ mất đi một xuất vinh danh đại học trọng điểm sao.

 Đối diện với những ánh mắt ngạc nhiên, Triệu Văn Vũ chỉ thở dài. Thầy giáo Ngô siết chặt tay lòng đầy tức giận, nhưng không thể nói gì.

 Thầy tự nhủ nhất định phải để mắt kỹ đến việc đăng ký nguyện vọng của Thẩm Nhiễm, tuyệt đối không để gia đình cô lợi dụng sơ hở.

 Tờ đáp án trong tay Triệu Văn Vũ là do Triệu Văn anh đưa cho ông từ hôm qua.

 Một số học sinh đã ước lượng điểm xong và tò mò ghé qua giúp ông ta kiểm tra. Cuối cùng họ ngập ngừng an ủi:

“ Chú Thẩm bình thường Thẩm Nhiễm học rất giỏi, cứ để cậu ấy dưỡng sức sang năm thi lại chắc chắn sẽ làm tốt hơn.”

 Mặt Triệu Văn Vũ giật giật:

 ‘Tôi không họ Thẩm!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play