Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Lạc Lạc hiếm khi được ngủ nướng. Mãi đến khi mặt trời đã lên cao giữa trời, cậu mới lồm cồm bò dậy. Tóc ngủ rối bù, cả người như dính hai chữ “mơ hồ” trên trán.
Mở cửa ra, vừa thấy Mạnh Hàn đang chơi ném bóng với Đại Hắc ở phòng khách, trong đầu cậu còn thoáng hiện lên một câu: “Người này là ai, sao lại ở nhà mình?”.
“Anh, sáng nay mình ăn gì?” Mạnh Hàn đã hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần phấn chấn như chú chim nhỏ đợi mớm ăn từ sáng sớm.
Trần Lạc Lạc hoàn hồn, đưa tay vò tóc, lê dép đi về phía phòng tắm:
“Xuống lầu ăn.”
“Được luôn!”
Trần Lạc Lạc ngoái đầu lại, chẳng hề có tí tình nghĩa anh em nào:
“Ăn xong thì về nhà.”
Khóe miệng Mạnh Hàn xệ xuống, hừ khẽ một tiếng, lầm bầm: “Em còn chưa ở chán đâu… Sợ đến mức tối qua mất ngủ luôn.”
Trần Lạc Lạc không buồn để ý, rửa mặt xong liền kéo Mạnh Hàn xuống lầu ăn sáng.
Dưới lầu, bên khu B sát vách không biết đang ầm ĩ chuyện gì, sáng sớm đã náo loạn. Tiếng người hỗn tạp vang khắp nơi, khiến cậu vừa mới tỉnh ngủ đã cảm thấy màng nhĩ bị “tấn công”.
Mạnh Hàn thì gan to, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tối qua sợ đến mức co rúc vào lòng Đại Hắc. Cậu ta hào hứng chạy qua hóng chuyện.
Trần Lạc Lạc ngáp một cái, chậm rãi bước theo sau, phát hiện chỗ náo nhiệt kia chính là nhà Vương gia — nơi đang làm tang sự.
Một người phụ nữ khoác vải bố đang túm tay ai đó, giọng đầy kích động:
“Tôi thấy rồi! Tôi thật sự thấy Vương Bằng, chắc chắn là anh ấy đã về!”
Người bị nắm chặt tay là một dì trung niên đang cau mày: “Không phải đâu. Đêm qua chúng ta cả đám đều ở đó. Nếu A Bằng về thì chắc chắn chúng ta đã thấy.”
Một người khác cũng phụ họa:
“Đúng rồi. Hơn nữa vừa nãy mọi người đã cùng chị đi kiểm tra rồi mà, Vương Bằng đâu có về.”
Người phụ nữ gầy gò, mắt đỏ ngầu, lắc đầu liên tục: “Tôi không lừa mọi người! Tôi thật sự thấy Vương Bằng. Anh ấy là người hiếu thuận, chắc chắn là đã về!”
Một dì bên cạnh thở dài, tạm thời chẳng biết nên nói gì.
Mạnh Hàn tò mò lại gần:
“Dì ơi, có chuyện gì vậy ạ?”
Dì kia vừa quay đầu lại liền thấy mái tóc “mào gà” của Mạnh Hàn, định bụng gạt đi vì nghĩ đây lại là một đứa trẻ lêu lổng vô công rồi nghề. Nhưng khi trông thấy Trần Lạc Lạc ở phía sau, thái độ lập tức dịu xuống:
“Tiểu Lạc à, sao cháu cũng đến đây? Hôm nay không phải cuối tuần sao?”
Trần Lạc Lạc mỉm cười, hơi rũ mắt:
“Vâng, cháu định qua thắp cho bà Vương một nén nhang. Mà… đây là chuyện gì vậy ạ?”
Mạnh Hàn lập tức rút sang một bên, mặt đầy ấm ức.
Thắp nhang cái gì chứ… Anh họ của cậu ta đúng là bịa chuyện chẳng cần chuẩn bị trước.
“Đêm qua chúng ta thức canh, vợ của Vương Bằng nói thấy anh ta trở về. Lúc đó mọi người đều đang ở phòng khách chơi mạt chược, chị ấy ở trong trông bàn. Nếu có ai vào thì chắc chắn chúng ta đã thấy. Thế mà chị ấy cứ nói nhìn thấy chồng mình về, còn bảo anh ấy đứng rất lâu trước bàn thờ mẹ… Nghe mà nổi cả da gà.”
Mạnh Hàn khoanh tay, rùng mình:
“Nghe sợ quá.”
“Chú Vương cũng đã lâu không về rồi.” Trần Lạc Lạc khẽ nhíu mày.
“Đúng thế.” Dì kia gật đầu, liếc về phía vợ Vương Bằng — thần sắc có phần điên cuồng — rồi thở dài:
“Chuyện này ít người biết thôi. Vương Bằng… bị ung thư, không còn sống được bao lâu.”
Đôi mắt Trần Lạc Lạc trừng lớn:
“Ung thư?”
“Ừ.” Dì gật đầu.
“Ban đầu dì cũng không biết. Hôm đó Vương Bằng từ bệnh viện về, dì thấy anh ta ngồi khóc một mình nên mới hỏi, lúc đó mới rõ.”
Ánh mắt Trần Lạc Lạc thoáng buồn:
“Chú Vương là người tốt.”
“Ai mà chẳng nói vậy. Hiếu thuận, thương vợ… Thế mà…” Dì lắc đầu.
“Mọi người đoán, chắc anh ta biết mình không còn sống lâu, cũng không muốn tốn tiền của nhà nên lặng lẽ bỏ đi. Có lẽ là muốn chết ở bên ngoài, như thế đỡ trở thành gánh nặng cho gia đình.”
Câu chuyện này chợt trở nên nặng nề, ngay cả Mạnh Hàn cũng im lặng.
Dì lại nói với giọng thương cảm:
“Nhưng ai ngờ được, con mất tích chưa bao lâu, mẹ nó đã gặp phải chuyện thế này. Giờ khổ nhất là Xuân Linh, tang sự đều một tay chị ấy lo, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, tinh thần chắc cũng sắp sụp.”
Dì thở dài, tránh sang một bên.
Trần Lạc Lạc nhìn người phụ nữ thất thần kia rất lâu, rồi bước tới: “Dì ơi, cháu là Trần Lạc Lạc ở dãy nhà bên. Cháu có thể thắp cho bà Vương một nén nhang được không?”
Đôi mắt đỏ ngầu của chị ta thoáng ngỡ ngàng, nhưng vẫn gật đầu:
“Được.”
Trần Lạc Lạc theo chị ta vào trong. Mạnh Hàn nhát gan nên ở lại bên ngoài, bụng đói meo, đứng chờ một mình.
Nhà Vương Bằng ở tầng một, thuận tiện cho người già đi lại. Phòng vẫn giữ kiểu trang trí từ những năm 70-80, trên tường còn treo lịch giấy cũ.
Sau khi thắp nhang xong, Trần Lạc Lạc nhìn sang người phụ nữ:
“Dì, vừa rồi dì nói thấy chú Vương trở về?”
“Đúng vậy.” Chị ta khẽ lẩm bẩm, rồi tự cười khổ: “Mọi người chắc nghĩ tôi điên rồi, nhưng tôi thật sự thấy.”
“Tôi biết là lời này nghe rất kỳ lạ… nhưng tối qua tôi nhìn thấy Vương Bằng. Anh ấy đứng ngay đó, trước bàn thờ mẹ, còn thắp hương. Chỉ là tôi chớp mắt một cái thì anh ấy đã biến mất. Nhưng tôi tin, tôi không điên, tôi thật sự đã thấy anh ấy.”
Nói rồi, chị ta lại khựng lại, bật cười tự giễu: “Chỉ là… chắc chẳng ai tin đâu.”
“Không, cháu tin dì.” Trần Lạc Lạc đáp.
Người phụ nữ khựng lại, quay sang nhìn Trần Lạc Lạc.
Cậu mỉm cười dịu dàng: “Cháu luôn tin giữa người thân với nhau nhất định sẽ có một loại cảm ứng đặc biệt, điều mà người ngoài không thể hiểu được. Cho nên cháu tin vào trực giác của dì.”
Người phụ nữ nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng nở một nụ cười coi như chân thành:
“Cảm ơn cháu.”
Trần Lạc Lạc không định ở lại lâu. Khi đi từ phòng khách ra, ánh mắt cậu lướt qua cửa sổ và những hoa văn bạc trên nền gạch, bước chân khẽ dừng lại. Cậu quay đầu hỏi: “Dì ơi, ngoài cửa sổ này thông ra đâu vậy ạ?”
Người phụ nữ nghĩ một lát: “Phía sau là vườn rau nhỏ mẹ tôi tự chăm, còn có một nhà kho bỏ không.”
Cậu gật đầu. Người phụ nữ thấy lạ:
“Sao vậy?”
Cậu vội lắc đầu: “Không có gì đâu, cháu chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”
Rời khỏi nhà bà cụ, Trần Lạc Lạc còn chưa kịp thở ra thì thấy ở cửa, Mạnh Hàn liên tục nháy mắt ra hiệu với cậu, dù nhìn qua thì cứ như… giật mí.
Trần Lạc Lạc: “…… Em đang làm gì vậy?”
Mạnh Hàn túm lấy cậu, đè vai cậu kéo đi một vòng, hạ giọng: “Anh thích cái anh họ Hoắc kia đúng không!”
Trần Lạc Lạc: “?!”
Cũng nhờ Mạnh Hàn xoay cậu như thế, tầm mắt cậu trùng hợp chạm phải Hoắc Khoảnh ở bên kia. Bên cạnh anh còn có một thanh niên đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt nhưng dáng vẻ chắc cũng không tệ.
Hoắc Khoảnh sao lại ở đây?
Cậu hơi ngạc nhiên, mà Hoắc Khoảnh đã đi về phía cậu.
Mạnh Hàn lập tức thu nhỏ sự tồn tại của mình, tuân thủ nguyên tắc không làm bóng đèn, lùi sang một bên im lặng, bày ra dáng vẻ “ngồi xem kịch vui”.
Hoắc Khoảnh: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Lạc Lạc: “Sao anh lại tới đây?”
Cả hai đồng thời mở miệng, rồi cùng khựng lại.
Cậu cười trước, mang theo chút ngượng ngùng: “Bà Vương ở đây vừa mất, trước kia bà đối với em rất tốt, nên em tới thắp cho bà nén hương.”
Anh gật đầu: “Tôi đi cùng bạn tới.”
Đúng lúc đó, thanh niên bên kia dường như đã nói chuyện xong, cũng bước lại gần. Nhìn thấy Hoắc Khoảnh đang đứng trước mặt Trần Lạc Lạc, đuôi mày hắn khẽ nhướng, ánh mắt ánh lên một tia hứng thú. Hắn đi đến, đặt tay lên vai Hoắc Khoảnh, giọng mang chút ngả ngớn:
“Bạn học Tiểu Hoắc, không định giới thiệu một chút à?”
Trần Lạc Lạc liếc nhìn bàn tay trên vai Hoắc Khoảnh, dừng một lát mới rời mắt đi.
Hoắc Khoảnh cau mày, khó chịu gạt tay đối phương:
“Trần Lạc Lạc, bạn học cùng trường.”
“À, bạn học à.” Thanh niên mỉm cười, rồi chìa tay ra với Trần Lạc Lạc.
“Chào cậu, tôi là Trần Lê, cảnh sát quân dự bị. Nói ra thì chúng ta còn cùng họ, tám trăm năm trước không chừng là người một nhà, thật có duyên.”
Cậu mỉm cười ngượng ngùng, bắt tay hắn một cái.
Cậu tò mò hỏi: “Anh là cảnh sát, vậy là tới điều tra sao?”
“Xem như vậy.” Trần Lê gật đầu.
“Nhưng ở đây hình như người cũ bắt nạt người mới. Vừa thấy tôi là gương mặt lạ là chẳng ai chịu nói gì.”
Hắn lại hỏi: “Mà này, bạn học Trần, nhà cậu ở khu này à?”
“Vâng.”
“Vậy chắc cậu quen mọi người xung quanh rồi. Hay là chúng ta tâm sự chút? Tôi thấy ngoài kia có quán ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện.” Ánh mắt Trần Lê sáng lên.
Trần Lạc Lạc khựng lại, ngước nhìn Hoắc Khoảnh.
Trần Lê lại đặt tay lên vai anh, nháy mắt:
“Yên tâm, Hoắc Khoảnh cũng đi cùng.”
Trên mặt cậu thoáng hiện chút ngại ngùng: “Vậy… chúng ta đi thôi.”
Hoắc Khoảnh liếc Trần Lê một cái, còn Trần Lê vẫn cười hời hợt như cũ.
Bốn người cùng nhau đi về phía quán ăn sáng, trên đường Mạnh Hàn cũng tự giới thiệu.
Quán ăn sáng rất đông. Cả bốn ngồi quanh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Trần Lê không gọi món, chỉ gọi ba phần ăn sáng cho những người khác.
Mạnh Hàn tò mò liếc khẩu trang trên mặt Trần Lê: “Sao anh cứ đeo khẩu trang mãi vậy?”
Trần Lê còn chưa trả lời thì Hoắc Khoảnh đã lên tiếng: “Đừng bận tâm, hắn miệng thối.”
Trần Lê: “……”
Mạnh Hàn: “?”
Khóe mắt Trần Lê giật nhẹ: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi đây là nể tình tình cảm nên tạm tha thứ.”
Hắn nhanh chóng đổi chủ đề, bắt đầu hỏi Trần Lạc Lạc về chuyện nhà bà Vương. Cậu cũng không giấu giếm, có gì nói nấy.
Khi nhắc đến chuyện con dâu bà Vương thấy Vương Bằng về nhà hơn nửa đêm, Trần Lê và Hoắc Khoảnh liếc nhau một cái.
“Nhà bà Vương ai cũng tốt, quan hệ với hàng xóm đều ổn. Chú Vương và vợ thường ra ngoài làm việc, không thể ở nhà suốt, nhưng cuối tuần nào cũng về.” Cậu vừa nói vừa cúi xuống húp một miếng phở.
Hơi nóng bốc lên làm kính cậu mờ một lớp sương. Cậu thấy khó chịu, tháo kính xuống xoa nhẹ mắt.
“Ai mà ngờ được chú Vương bị ung thư, rồi bà Vương lại xảy ra chuyện như vậy…”
Nói tới đây, lông mày cậu khẽ nhíu lại.
Khoé mắt thiếu niên đỏ lên, hàng mi khẽ run, giọt nước mắt lớn rơi xuống, chóp mũi cũng ửng hồng. Cậu cắn môi dưới, lấy tay áo lau mắt. Không có kính che, gương mặt với những đường nét đẹp đẽ gần như khiến người ta nghẹt thở.
Hoắc Khoảnh khựng lại. Người bên cạnh anh khẽ run ngón tay, rút một tờ giấy đưa cho cậu.
Cậu ngẩn ra, nhận lấy, lau mắt:
“Cảm ơn.”
Chỉ là cậu quên mất tay mình vừa chạm vào ớt cay. Lau mắt xong, cảm giác này… thật là vừa chua vừa rát.
Nhưng Hoắc Khoảnh quả thực rất ăn ý với cậu. Cậu còn chưa kịp mở miệng nhờ thì anh đã đưa giấy tới rồi.
Một bên, Mạnh Hàn ngẩn người nhìn cảnh này, sợ đến mức suýt rơi cả đũa.
Kỹ năng diễn xuất của anh mình… đã tiến hoá đến mức này sao? Quả thật đáng sợ!
Nói khóc là khóc được ngay, gương mặt, biểu cảm thế kia… ai nhìn mà không động lòng chứ!
Mạnh Hàn lại nhìn sang Hoắc Khoảnh, từ tốn thở dài.
Người đàn ông này… đã là con mồi trong tay anh mình rồi!