Buổi sáng của đại gia với tâm tư khác biệt.
Trần Lê hỏi thăm xong tin tức liền tính toán rời đi.
Trần Lạc Lạc thấy Trần Lê và Hoắc Khoảnh sắp đi, hơi ngượng ngùng mời:
"Hay là về nhà ngồi chút đi?"
Mạnh Hàn bên cạnh nháy mắt hiểu ý, phụ họa: "Đúng đấy, đến đây vất vả rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi."
Trần Lê cười: "Không được, tí nữa tôi còn có việc, còn Hoắc Khoảnh—"
Hắn vòng tay qua vai Hoắc Khoảnh, giọng điệu hài hước: "Cậu ấy là trợ thủ của tôi, không có cậu ấy thì tôi làm không xong."
Trần Lạc Lạc nghe vậy cũng không ép, mỉm cười: "Vậy hẹn lần sau gặp nhé."
Hoắc Khoảnh gật đầu, quay người theo Trần Lê rời đi.
Vừa đợi Hoắc Khoảnh đi khuất thì Trần Lạc Lạc như quả bóng xì hơi, thoắt cái rũ xuống, mặt mày ủ rũ, toàn thân uể oải, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài dịu dàng yếu ớt ban nãy.
Mạnh Hàn nhìn cậu, cảm khái giơ ngón cái: "Anh à, ngầu đấy!"
Trần Lạc Lạc liếc mắt: "?"
Mạnh Hàn lúc này cảm thấy nếu anh họ mình đi diễn xuất, đoạt giải chắc chỉ là chuyện sớm chiều, huống chi là "săn" một người?
"Anh à, em tin anh! Anh và Hoắc Khoảnh chắc chắn sẽ thành công!"
Dù không hiểu sao Mạnh Hàn đột nhiên nói vậy, nhưng Trần Lạc Lạc vẫn hài lòng gật đầu: "Tất nhiên, chuyện nhỏ."
*
Trên đường, Trần Lê và Hoắc Khoảnh đi cạnh nhau. Hoắc Khoảnh vẫn lạnh lùng như thường, chẳng ai đoán được lúc đưa khăn cho Trần Lạc Lạc thì tim anh đã rung động.
"Trần Lạc Lạc tính tình không tệ nhỉ." Trần Lê buột miệng.
Hoắc Khoảnh: "Ừ."
"Lần trước cậu đến muộn, bảo là giúp một đồng học gặp rắc rối, chính là cậu bé xinh đẹp đó đúng không?" Trần Lê liếc Hoắc Khoảnh.
"Đúng là xinh thật."
Hoắc Khoảnh lạnh lùng nhìn anh: "Cậu ấy là trẻ vị thành niên."
...?
Trần Lê sững hai giây mới hiểu ra mạch suy nghĩ của Hoắc Khoảnh, trợn mắt: "Cậu coi tôi là ai? Tôi là loại người đi tán người vị thành niên à?!"
Hoắc Khoảnh không nói, chỉ ánh mắt đã nói rõ tất cả.
"Chết tiệt!" Trần Lê cáu kỉnh, khóe mắt giật giật.
"Tôi đúng là thích ngắm gái đẹp, nhưng quen biết bao năm, cậu không hiểu tôi à? Tôi chỉ thích chị gái! Tiểu Trần Lạc Lạc dù giới tính hay phong cách đều không hợp gu tôi, tôi sao có thể động vào người nhà cậu được!"
Nói xong, Trần Lê nhìn Hoắc Khoảnh.
Hoắc Khoảnh dừng lại, nhíu mày: "Không phải nhà tôi."
Trần Lê: "..."
Đó là điểm chính à?
Nhưng nhân tiện, Trần Lê quay lại chủ đề: "Nhưng mà khó nói lắm, tôi thấy lúc nãy cậu quan tâm cậu bé lắm, còn chủ động đưa khăn. Lần trước tôi khóc lóc thảm thiết thì cậu làm gì nhỉ?"
"Ha." Trần Lê bĩu môi.
"Cậu lùi ba mét, nhăn mặt nói 'xấu xí' rồi quay đi. Cậu biết hành động đó ám ảnh tôi bao lâu không?"
Hoắc Khoảnh mặt không biểu cảm:
"Nhưng đúng là xấu."
Trần Lê: "?!"
"Xấu?! Khóc thì ai chẳng giống nhau? Tôi khóc xấu, còn Tiểu Trần Lạc Lạc thì không?!"
Hoắc Khoảnh lúc này mới có biểu cảm, nhìn Trần Lê: "Cậu ấy xấu sao?"
Trần Lê tắc tị, im lặng.
Nhớ lại vẻ mặt Trần Lạc Lạc lúc khóc, với tư cách là người thích ngắm gái đẹp, hắn thật sự không thể nói "xấu" được. Phải nói là, bất kỳ ai thấy Trần Lạc Lạc khóc đều sẽ mềm lòng.
Trần Lê bực bội: "Được rồi, tôi thừa nhận tôi khóc không đẹp bằng cậu ấy. Nhưng cậu thích cậu bé đó à?"
Hoắc Khoảnh nhìn anh: "Gì cơ?"
"Tôi thấy Tiểu Trần Lạc Lạc rất thích cậu, còn cậu, chủ động đưa khăn, quan tâm người ta, chắc cũng có chút ý tứ chứ?" Trần Lê hỏi.
Hoắc Khoảnh nhíu mày: "Đừng nói bậy."
Trần Lê nhướng mày: "Tôi nói bậy chỗ nào?"
Hoắc Khoảnh nghiêm túc: "Cậu ấy là trẻ vị thành niên, không được yêu sớm."
Trần Lê: "..."
Điểm quan tâm của Hoắc Khoảnh sao lúc nào cũng kỳ lạ thế?
"Thôi được, nếu cả hai đều thành niên, cậu nghĩ gì về Trần Lạc Lạc?"
Hai người tới bãi đỗ xe. Hoắc Khoảnh mở cửa xe, mặt lạnh như tiền: "Tôi sẽ không thích cậu ấy."
Trần Lê giật mình: "Lời nói quá chắc chắn đấy."
Hai người lên xe, Hoắc Khoảnh dựa vào ghế, giọng bình thản: "Cậu ấy quá yếu."
Trần Lê sửng sốt.
Với Hoắc Khoảnh, Trần Lạc Lạc như đóa hoa trong nhà kính, như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo trong tủ kính — đẹp nhưng mong manh.
Anh không ghét Trần Lạc Lạc, thậm chí sẽ bảo vệ cậu trong khả năng, nhưng đó chỉ là sự trân trọng dành cho đóa hoa và tác phẩm nghệ thuật.
Anh sẽ không có tình cảm vượt quá giới hạn đó.
Trần Lê liếc Hoắc Khoảnh, tò mò: "Vậy cậu thích kiểu người nào?"
Hoắc Khoảnh: "Không biết."
Trần Lê khởi động xe, lắc đầu: "Thôi, nói chuyện tình cảm với đứa trẻ con như cậu còn sớm, huống chi cậu là khúc gỗ."
Hoắc Khoảnh im lặng.
Anh không biết mình thích kiểu người nào, nhưng chắc chắn đó phải là người khiến trái tim anh rung động mãnh liệt.
*
Trần Lạc Lạc và Mạnh Hàn chơi game suốt nửa ngày. Mạnh Hàn vừa chơi vừa ăn, may nhờ Trần Lạc Lạc chơi khá nên thắng liên tục.
Mạnh Hàn vừa hò hét vừa nhét khoai tây chiền vào miệng, thần thái phấn khích.
Khi màn hình hiện chữ "Chiến Thắng", chuông cửa reo. Trần Lạc Lạc đá nhẹ Mạnh Hàn: "Đi mở cửa."
Mạnh Hàn ngậm khoai tây, bò dậy mở cửa. Vừa thấy người bên ngoài thì mặt cậu ta biến sắc, lập tức định đóng cửa.
"Trời! Thằng nhóc này gan to đấy, dám đóng cửa trước mặt mẹ?!"
Cửa bị đẩy mạnh. Một đôi giày cao gót giẫm vào, Mạnh Hàn méo miệng: "Mẹ đẩy nhẹ thôi! Lực mạnh thế này, ba thằng đàn ông cũng không đánh lại mẹ!"
"Sao nào! Mẹ trời sinh sức mạnh, con có ý kiến?!"
Người phụ nữ vén tóc, trừng mắt nhìn Mạnh Hàn rồi quay sang Trần Lạc Lạc, sắc mặt dịu ngay: "Tiểu Lạc, thằng này lại làm phiền con rồi."
Trần Lạc Lạc đứng dậy: "Dì nhỏ."
Mạnh Khánh Ninh thay giày, lại trừng Mạnh Hàn: "Lớn rồi mà gặp chuyện vẫn chạy trốn, xấu hổ không? Tóc tai kiểu gì thế? Về nhà cắt ngay!"
Mạnh Hàn nhăn nhó: "Mẹ nhiều chuyện quá!"
"Không nhiều chuyện thì ai lo cho con!" Mạnh Khánh Ninh đặt túi rau quả lên bàn.
"Mẹ đi ngang qua mua chút đồ, lát nấu cơm cho hai đứa."
Mạnh Hàn lẩm bẩm: "Mẹ không bận sao?"
"Hôm nay nghỉ!" Bà uống nước.
"Đi thái củ cải, nấu canh thịt bò."
"... Lại sai con làm." Mạnh Hàn càu nhàu nhưng vẫn ra bếp.
Mạnh Khánh Ninh tự tay nấu một bàn đầy. Mạnh Hàn dù cằn nhằn nhưng vẫn ăn ngon lành. Bữa cơm êm ấm.
Ăn xong thì Trần Lạc Lạc rửa bát. Mạnh Khánh Ninh kéo Mạnh Hàn về.
"Lớn rồi mà gặp chuyện vẫn trốn nhà người khác, xấu hổ không? Tóc tai thế kia, về cắt ngay!"
Mạnh Hàn đổi giày: "Mẹ lắm lời quá!"
"Không lắm lời thì ai dạy con!"
Mạnh Hàn nhìn Trần Lạc Lạc: "Anh admf, sang nhà em ngủ vài hôm đi, mẹ em lắm lời quá."
Mạnh Khánh Ninh bật cười, véo tai con:
"Thằng nhóc này!"
Bà hiểu con trai mình, tuy cáu kỉnh nhưng tình cảm, chắc lo Trần Lạc Lạc ở một mình không an toàn nên mới mời.
Trần Lạc Lạc giả vờ bịt tai: "Thôi, tình cảm của dì nhỏ dành hết cho em đi."
Mạnh Khánh Ninh cười rồi kéo Mạnh Hàn ra về.
Cửa đóng lại, Trần Lạc Lạc thở phào, vỗ tay: "Đại Hắc, ra đi."
Con chó lớn từ ban công chạy ra, sủa nhẹ như trách móc.
Trần Lạc Lạc xoa đầu Đại Hắc, cười: "Biết mày buồn rồi. Chuẩn bị đi, tối nay dẫn mày đi ăn thêm.”