Mạnh Hàn nhớ rất rõ cái ngày Trần Lạc Lạc bước vào nhà mình.
Khi đó Trần Lạc Lạc mới năm tuổi.
Gầy gò đến thảm, mặc chiếc sơ mi rộng thùng thình không hợp người, chỉ dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng mà nhìn cậu ta.
Mạnh Hàn từ lâu đã muốn có một đứa em trai hay em gái, nên ngay ngày đầu Trần Lạc Lạc tới thì cậu ta mừng phát điên, đem hết mấy chiếc ô tô đồ chơi mình thích nhất tặng sạch cho Trần Lạc Lạc.
Dù biết Trần Lạc Lạc thực ra lớn hơn mình hai tháng, Mạnh Hàn cũng chẳng xem cậu là anh. Bởi vì khi đó Trần Lạc Lạc vừa nhỏ bé vừa gầy yếu, gương mặt lại còn xinh đẹp hơn con gái, cậu ta tuyệt đối không thừa nhận một người như thế là anh trai mình.
Mãi cho đến khi Trần Lạc Lạc bảy tuổi.
Ngay trước mặt cậu ta, tay không đánh cho hai thằng nhóc mập hay bắt nạt Mạnh Hàn tè ra quần ——
Từ đó Mạnh Hàn hoàn toàn công nhận cậu là anh.
Chủ yếu… là sợ bị ăn đòn.
Mối quan hệ kiểu này cứ thế duy trì cho đến tận bây giờ.
Mạnh Hàn hiểu quá rõ cái ông anh họ này của mình ——
Bề ngoài như thiên sứ, bên trong thì cuồng bạo, một thiếu niên mắc chứng “trung nhị” ôm mộng cứu rỗi thế giới.
À, còn có một đối tượng thầm mến.
Tên là Hoắc… gì đó… À, Hoắc Khoảnh.
Nghe nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng Mạnh Hàn cảm thấy, có khi là anh họ mình mơ tưởng thân thể người ta thì đúng hơn.
…
Tối hôm đó.
Bên phía đống B vang lên tiếng đàn hát tang lễ xa xa, âm điệu lê thê, bi thương, lại cộng thêm tiếng chim sơn tước không ngừng hót trong rừng cây phía sau, hai thứ hòa vào nhau, trực tiếp khiến Mạnh Hàn nửa đêm mơ liền mấy cơn ác mộng.
Thế là tầm hai giờ sáng, Mạnh Hàn từ trên giường bò dậy, ôm gối, tạm gác hình ảnh ông anh họ sang một bên, run rẩy gõ cửa phòng Trần Lạc Lạc.
“Anh, anh anh anh, mở cửa đi, hôm nay mình ngủ chung nha.”
Mạnh Hàn khom người, run lẩy bẩy, nhất thời có cảm giác khắp nơi đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
“Gâu!”
Đại Hắc không biết từ khi nào đi tới, bỗng sủa một tiếng. Mạnh Hàn giật nảy người, vứt gối xuống, quỳ sụp, ôm chặt lấy Đại Hắc.
“Đại Hắc ơi, bảo bối Đại Hắc ơi, hay là hôm nay ngủ chung với tao đi, tao sẵn sàng chia sẻ giường cho mày.”
Đại Hắc động đôi tai, lúc Mạnh Hàn không để ý, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
“Gâu!”
“Đại Hắc, mày đồng ý hả?”
“Gâu!”
Mạnh Hàn bắt đầu hối hận vì cái quyết định ngu xuẩn bỏ nhà ra đi, ít ra ở nhà mình thì đâu có mơ thấy cảnh bị ăn thịt.
“Tao…”
Mạnh Hàn vừa định nói, bên phía ban công đột nhiên vang lên một giọng.
“Em làm gì đấy?”
“Aaa!!!”
Mạnh Hàn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, trừng mắt nhìn về phía ban công, liền thấy Trần Lạc Lạc đang đứng ở đó, không biết đã đứng bao lâu, khoác áo gió đen, tay cầm một cây dù đen.
“Anh anh anh… nửa đêm nửa hôm đứng đó làm gì vậy?” Mạnh Hàn ôm chặt lông Đại Hắc.
Trần Lạc Lạc mặt mộc, có chút bất đắc dĩ.
“Rảnh quá nên cosplay chơi, em có ý kiến à?”
Mạnh Hàn: “… Không dám.”
Trần Lạc Lạc khẽ hất chiếc dù đen, tiện tay ném vào sọt, bước tới gần Mạnh Hàn.
“Thế nửa đêm em không ngủ, ôm Đại Hắc làm gì?”
Trần Lạc Lạc nheo mắt, mang vài phần uy hiếp.
“Không được có ý đồ xấu với Đại Hắc, nó vẫn là một chú chó thuần khiết.”
Mạnh Hàn: “Em đâu phải biến thái!”
Trần Lạc Lạc: “Vậy em đang làm gì?”
Mạnh Hàn run môi, bắt đầu tủi thân, bật khóc rấm rứt, rồi nhào thẳng vào người Trần Lạc Lạc.
“Anh ơi, em sợ quá!”
Trần Lạc Lạc không tránh, để mặc cậu ta ôm run bần bật.
Một thằng cao mét tám mà nép như chim nhỏ, siết chặt Trần Lạc Lạc, hận không thể treo hẳn lên người anh.
“Dọa chết mẹ em rồi! Tiếng chim đó cứ như sắp treo cổ đến nơi vậy!”
Khóe môi Trần Lạc Lạc giật giật, suýt thì bật cười, đưa tay đập nhẹ vào gáy Mạnh Hàn.
“Có chí khí tí đi!”
Từ bé Mạnh Hàn đã nhát gan, sợ mấy chuyện thần quái, nhỏ xem phim ma là phải gào khóc đòi ngủ chung với mẹ.
Trần Lạc Lạc vẻ mặt ghét bỏ đẩy Mạnh Hàn ra: “Thôi được, hôm nay đặc cách cho em ngủ với Đại Hắc, tự chơi đi.”
Mạnh Hàn lúc này chẳng còn buồn ngủ.
“Mà này, rốt cuộc bên đống lâu kia xảy ra chuyện gì vậy, vụ án giết người đó chưa phá à? Cả ngày hát hò thế, anh không sợ hả?”
“Sợ gì chứ.” Trần Lạc Lạc ung dung.
“Người chết đâu phải anh giết, họ với anh không oán không thù, sợ gì.”
Nghe thì đúng là nói trắng ra, nhưng với Mạnh Hàn thì như được tiêm thuốc trợ tim.
Đến khi bình tĩnh lại, cậu ta mới nhăn mũi, kéo giãn khoảng cách.
“Trên người anh sao lại có mùi hôi thế?”
Trần Lạc Lạc giơ tay đưa lên ngửi ngửi ống tay áo, rồi “à” một tiếng: “Ra ngoài ăn BBQ nướng, ông chủ cho thêm thì phải.”
“Anh nửa đêm nửa hôm còn chạy ra ngoài ăn BBQ?!”
Khóe môi Trần Lạc Lạc nhếch lên, cười hiền lành.
“Thế nếu anh nói anh ra ngoài cứu thế giới, en tin không?”
Mạnh Hàn chớp mắt mấy cái.
“Anh à, BBQ ngon không?”
Trần Lạc Lạc hừ một tiếng.
Cuối cùng, cậu thẳng thừng từ chối vụ thức trắng đêm tâm sự với Mạnh Hàn, nhét Đại Hắc vào phòng cậu ta, còn mình thì đi thay đồ.
Tắm rửa xong, Trần Lạc Lạc nằm bò trên giường, bấm điện thoại gọi đi.
Hai giờ sáng, người khác chắc chắn đều ngủ, nhưng người kia thì không.
Có khi còn đang bận.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
“Tiểu Lạc?”
“Dì nhỏ.” Trần Lạc Lạc mở miệng: “Mạnh Hàn đang ở chỗ con, dì yên tâm.”
“Cái thằng bé này.” Giọng người phụ nữ bên kia nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng phải chỉ vì không chịu đi họp phụ huynh cho nó thôi sao? Dì đã nói xin lỗi rồi, thế mà vẫn còn chưa xong, để xem nó về dì xử thế nào.”
Trần Lạc Lạc bật cười.
“Không sao đâu, ở chỗ con nó sẽ ổn.”
“Cái đó thì dì biết rồi.” Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo ý cười.
“Con vừa mới về nhà à?”
“Ừ, gần vậy.” Trần Lạc Lạc ngừng một chút.
“Ra ngoài xử lý một ổ ký sinh trùng.”
“Là ký sinh trùng cấp D chứ gì, tổng bộ bên dì cũng đang dọn sạch.” Người phụ nữ khẽ hừ.
“Phiền chết được, mấy hôm nay toàn vì cái đám sâu đó mà mấy ngày liền không ngủ ngon, vốn đã đủ mệt, lại còn có kẻ thêm dầu vào lửa.”
Bà nghiến răng nói tiếp: “Chính là mấy đứa nhỏ, cứ thấy sâu là thích bắt về nhà nuôi, trực tiếp làm phạm vi lây lan rộng thêm không biết bao nhiêu.”
“Ban đầu chỉ có mấy điểm, giờ không ít khu dân cư, đường phố, thậm chí trường học cũng bị. Khối lượng công việc tăng gấp mấy lần.”
Trần Lạc Lạc sờ mũi.
“Con đang tìm mẫu trùng.”
“Kết quả sao?”
“… Tạm thời chưa tìm được.”
“Quả nhiên, tổng bộ bên dì cũng đang ráo riết tìm, đến giờ vẫn chưa ra.” Người phụ nữ bất đắc dĩ.
“Thôi, con cứ học hành cho tốt là được, đừng quá lao lực ban đêm, học sinh vẫn phải lấy chuyện học làm chính. Dù sao con cũng không phải người của bộ, không cần thiết lăn vào mấy chuyện này.”
“Còn thằng nhóc nhà dì, nếu thấy phiền thì con cứ đuổi nó đi.”
Trần Lạc Lạc bật cười.
“Được rồi, con biết mà, dì nhỏ.”
Cúp máy, Trần Lạc Lạc ngẩn người một lát.
Mạnh Hàn từ nhỏ đã nhát gan, nên dì nhỏ chưa bao giờ nói với cậu ta chuyện dị năng giả hay khe quái vật. Nếu để Mạnh Hàn biết thì có khi tự dọa chết mình mất.
Cậu ta hợp nhất là cứ sống vô tư, không lo không nghĩ như bây giờ.
Còn Trần Lạc Lạc thì khác.
Cậu vốn định sẵn là phải cứu thế giới.
Thu lại suy nghĩ, Trần Lạc Lạc cầm điện thoại, mở khung chat với Hoắc Khoảnh nhìn thoáng qua, rồi mới yên tâm ôm điện thoại ngủ.
---
Cục Xử Lý Sự Kiện Đặc Dị
Tiếng giày cao gót gõ nhịp xuống sàn, người phụ nữ trông sắc sảo đang thu dọn xấp tài liệu trên bàn, duỗi lưng thả lỏng tứ chi.
“Mạnh tổ trưởng!”
Mạnh Khánh Ninh quay đầu, thấy một nhóm người, dừng lại rồi mỉm cười.
“Ơ, chẳng phải Hoắc bộ trưởng sao, tìm tôi có việc gì?”
Người đứng đầu đoàn là một người đàn ông trung niên mặc vest giày da, diện mạo chính trực, thần sắc nghiêm túc, mang theo vẻ lãnh đạm xa cách.
“Mạnh tổ trưởng, là về chuyện ký sinh trùng cấp D lần này.” Ông ta nhìn Mạnh Khánh Ninh.
“Việc truy tìm mẫu trùng, tôi hy vọng có thể giao cho tổ X của các anh.”
Khóe miệng Mạnh Khánh Ninh thoáng hiện chút châm biếm:
“Các anh chẳng phải đã giao cho tổ chúng tôi rồi sao, giờ lại nói cái gì đây?”
Bị móc nhẹ một câu, Hoắc bộ trưởng vẫn không lộ vẻ khó chịu, tiếp tục:
“Chúng tôi vừa điều tra ra hai chi tiết quan trọng, đến để trao đổi với chị.”
Giọng Mạnh Khánh Ninh lạnh nhạt:
“Vậy mời Hoắc bộ trưởng nói thẳng.”
Hoắc bộ trưởng lấy ra một tập hồ sơ.
“Đây là kết quả điều tra từ tổng bộ.”
Mạnh Khánh Ninh nhận lấy, vừa mở ra vừa xem.
Hồ sơ rất đơn giản, nhưng thông tin lại rõ ràng.
Manh mối thứ nhất là một cửa hàng, điều tra cho thấy đây là tiệm hắc đạo giả danh xem bói huyền học.
Manh mối thứ hai là một người — trông khoảng hơn 40 tuổi, tên Vương Bằng, hiện đang mất tích.
Mà mẹ của Vương Bằng, bà cụ Vương, chính là nạn nhân trong vụ án mạng ồn ào gần đây.
“Cái này có liên quan gì?” Mạnh Khánh Ninh nhíu mày.
“Qua điều tra của dị năng giả cấp A, mẫu trùng từng xuất hiện trong tiệm đó, sau bị mẹ Vương Bằng mua đi.”
Sắc mặt Mạnh Khánh Ninh chầm xuống.
Điều này có nghĩa, mẫu trùng rất có thể liên quan đến vụ án mạng này.
Mà giờ Vương Bằng lại mất tích…
“Việc điều tra mẫu trùng, mong Mạnh tổ trưởng có thể hỗ trợ nhiều hơn.” Hoắc bộ trưởng nói.
Mạnh Khánh Ninh khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không vui.
“Hoắc bộ trưởng, tôi biết anh không coi trọng tình thân nhưng tôi cũng có con. Thằng nhóc nhà tôi chỉ vì lần này tôi không đi họp phụ huynh cho nó mà bỏ nhà đi. Không phải ai cũng giống anh, chỉ thích công việc.”
Sắc mặt Hoắc bộ trưởng vẫn bình thản:
“Đã gia nhập nơi này thì phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
“Đúng vậy.” Giọng Mạnh Khánh Ninh ẩn đầy mỉa mai.
“Hoắc bộ trưởng đối với tôi đúng là yên tâm, ngay cả con trai mình cũng dám giao cho tổ tôi, chẳng lo tôi hành nó ra sao.”
Khóe môi Hoắc bộ trưởng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Hoắc Khoảnh còn nhỏ, cần Mạnh tổ trưởng chỉ bảo nhiều hơn.”
Mạnh Khánh Ninh nhìn ông ta không chút biểu cảm.
“Không hổ là bộ trưởng.”
Quả là đủ tàn nhẫn, ngay cả với con ruột cũng không giữ chút tình cảm.
Bà xoay người rời đi, tiện tay gửi nhiệm vụ qua điện thoại:
【Manh mối mẫu trùng ở nhà họ Vương, bắt đầu từ con dâu nhà họ.】