Trên tầng thượng cao lầu, gió cuốn gào thét khắp bốn phía, tà áo thiếu niên tung bay trong bóng đêm nặng nề.

Ánh trăng trên cao bị một tầng sương mù tro đen che phủ, mang theo điềm báo chẳng lành.

Thiếu niên cầm một chiếc ô đen trong tay, che đi những giọt máu tung tóe của lũ quái vật, sau lưng cậu là những con quái bị vặn xoắn đến méo mó. Chúng bị xé tan thành từng mảnh, vậy mà trước khi chết vẫn dùng đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn thiếu niên đang ở gần trong gang tấc.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Thiếu niên ngước nhìn ánh trăng trên trời. Khuôn mặt xinh đẹp đến gần như phi thực, trong mắt mang theo vài phần buồn bã, đồng tử màu vàng ánh lên một tia sáng lạnh.

“Về nhà còn phải làm bài tập nữa…”

Cậu khẽ lẩm bẩm một câu, thu ô lại một cách lưu loát, nhẹ quét một vòng qua mặt đất, để lại một vệt máu kéo dài.

Sau đó, cậu đột nhiên nhảy từ tầng cao xuống, thân hình như én trở về tổ, theo gió lao vun vút xuống dưới.

Dưới cao ốc lại là một cảnh tượng khác hẳn: nhà cao tầng san sát, xe cộ nối đuôi, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lửng trên không trung, như một tấm gương phân cách hai thế giới khác biệt.

Thiếu niên len vào nơi ấy, dung nhập hoàn toàn.

……

Thanh Thị Nhất Trung.

Lớp 11A3.

“Các cậu mau lại đây, xem tôi vừa bắt được báu vật gì này!”

“Cái gì vậy?”

“Lại đây là biết liền!”

Trong phòng học náo nhiệt, một nam sinh ôm khư khư chiếc cốc thủy tinh, lén lút gọi đám nữ sinh lại vây xem.

Lưu Trữ – cô bạn nữ sinh tóc buộc hai bên – lách qua nhìn, vẻ mặt đầy bất lực.

“Trương Việt, có chuyện gì nói nhanh đi, tôi còn chưa làm bài kiểm tra tiếng Anh đây này.”

“Đảm bảo cậu chưa từng thấy qua đâu, chỉ cần ghé ngang qua thôi cũng đừng bỏ lỡ!” Trương Việt cười hề hề, đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn.

Đám bạn học xúm lại nhìn. Thấy bên trong là một con sâu đen nhỏ bò lổm ngổm, trên đầu mỗi người như mọc thêm một dấu hỏi to tướng.

“Không phải chỉ là con sâu sao? Có gì đâu mà làm quá.”

“Các cậu không hiểu rồi, đây là loài mới đó!” Trương Việt trịnh trọng nói, mắt dán chặt vào con sâu trong ly, đầy phấn khích: 

“Nhìn đi, cái giáp này, cái đầu này, còn có cả râu nữa! Nhất định là sinh vật chưa được phát hiện!”

“…”

“Tôi tin cậu mới là lạ! Đầu óc cậu đúng là sinh vật chưa phát hiện đó!” Một nam sinh nhịn không được mà khinh bỉ.

“Rõ ràng chỉ là con sâu tầm thường chứ gì.”

“Cái gì mà tầm thường! Tôi sắp đặt tên cho loài này luôn rồi đó!” Trương Việt bày ra vẻ mặt các người đúng là chẳng hiểu gì cả, ôm chiếc cốc như ôm báu vật.

Một nữ sinh khác nhìn kỹ: “Chẳng lẽ là thiên ngưu?”

“Chắc chắn không phải đâu.” Một bạn nữ khác góp lời.

“Tớ thấy nó hơi hơi giống――”

Cô nàng nén cười.

“―― Giống bọ hung.”

Cả lớp học bật cười vang. Trương Việt đỏ bừng cả mặt: “Sao có thể là bọ hung được! Nhà cậu bọ hung trông thế này à?!”

“Thôi thôi, tan cuộc đi mấy má, lo làm bài tập còn hơn.”

“Đúng đúng, giải tán đi.”

Trương Việt còn chưa hết ngượng thì cửa lớp đẩy ra, một thiếu niên dáng người cao gầy bước vào. Mắt Trương Việt lập tức sáng lên, chạy ào đến.

“Trần Lạc Lạc! Cậu mau tới xem báu vật của tôi nè!”

Vừa dứt lời, sau gáy Trương Việt liền bị vỗ một cái “bốp”. Lưu Trữ trừng mắt.

“Cậu gọi Trần Lạc Lạc làm gì, người ta nhát gan, con sâu của cậu xấu hoắc, lỡ dọa người ta thì sao hả!”

Thiếu niên bị gọi tên hơi nghiêng đầu. Trong ánh sáng, đôi mắt cậu mang sắc ấm, tóc xõa tung mềm mại như lông tơ, mũi đeo một chiếc kính gọng đen khiến vẻ ngoài thêm vài phần thư sinh, trông vừa ngoan ngoãn lại vô hại.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Lạc Lạc ôm chồng sách bước vào lớp, vẻ mặt tò mò.

Trương Việt nhìn Trần Lạc Lạc rồi lại nhìn con sâu trong ly thủy tinh, đột nhiên cảm thấy thứ mình bắt được... đúng là rất xấu.

Cậu ta vội nhét ly thủy tinh xuống ngăn bàn, 

“Không có gì đâu, không quan trọng.”

Trần Lạc Lạc vẫn nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò.

Lưu Trữ kéo cậu sang một bên, liếc Trương Việt một cái.

“Không có gì hết, cậu đừng để ý. Cậu ta bắt được một con bọ hung mà còn tưởng báu vật, ghê chết đi được.”

Trương Việt đỏ bừng mặt.

“Lăng Yến! Tôi đã nói không phải bọ hung rồi mà!!”

Trần Lạc Lạc mỉm cười, đôi mắt cong cong.

“Không sao đâu, có sở thích của riêng mình là tốt rồi.”

Trương Việt lập tức cảm động muốn rơi nước mắt, trong khi Lăng Yến thì đầy bất lực.

Trần Lạc Lạc trở về chỗ ngồi, người ngồi bàn trước quay lại nhìn cậu.

“Tiểu Lạc, nhà cậu ở khu Noãn Dương phải không?”

Trần Lạc Lạc gật đầu: “Ừ, sao thế?”

“Bên đó dạo này hình như có chuyện, nghe nói còn có án mạng. Hung thủ tới giờ vẫn chưa bắt được. Tớ chỉ muốn nhắc cậu, tối về cẩn thận chút.”

Người nói là Lý Xuân Dương – học bá chính hiệu, mục tiêu là thủ khoa toàn khối. Tiếc là đã học hai năm cấp ba mà đến giờ vẫn chưa vượt được “hào ranh đỏ” lớp bên cạnh.

Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói, Trần Lạc Lạc mỉm cười gật đầu:

“Ừ, tớ biết rồi. Tớ sẽ cẩn thận.”

“Với lại dạo này xã hội loạn thật sự, trước cổng trường tớ thấy nhiều thanh niên bặm trợn lắm. Tốt nhất buổi tối cậu nên đi với bạn bè, đừng đi một mình, nguy hiểm lắm.” Lý Xuân Dương nhíu mày.

“Ừm.” Trần Lạc Lạc vẫn cười dịu dàng.

“Tớ sẽ chú ý, cảm ơn cậu nha.”

Ánh mắt Lý Xuân Dương lướt qua khuôn mặt cậu, ho nhẹ một tiếng, có phần ngượng ngùng: “Biết vậy là tốt rồi.”

Lý Xuân Dương nói xong thì lập tức quay đầu đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bài thi trên mặt bàn, trong đầu lại không ngừng hiện lên nụ cười vừa rồi của Trần Lạc Lạc, bất giác cảm thán.

Bảo sao mấy bạn nữ trong lớp luôn khoan dung đặc biệt với Trần Lạc Lạc, với gương mặt thế kia thì ai mà không xiêu lòng cho được.

Ánh mắt Trần Lạc Lạc rời khỏi sau gáy Lý Xuân Dương, cây bút xoay vòng quanh đầu ngón tay, sau tròng kính, trong mắt cậu lướt qua chút hờ hững.

Vụ án mạng ở khu tiểu khu Noãn Dương, nói ra cũng trùng hợp, xảy ra ngay trong tòa nhà sát vách nhà cậu. Người bà già bị giết kia, cậu còn quen biết.

Mỗi ngày lúc tan học thì bà ấy đều cười đưa cậu ít đồ ăn vặt, rồi dặn cậu phải học hành chăm chỉ các thứ.

Tiếc là…

Trần Lạc Lạc rũ mi mắt xuống, cây bút xoay một vòng rồi “cạch” một tiếng rơi xuống mặt bàn.

Tiếng chuông vào học vang lên, lúc này Trần Lạc Lạc mới thu lại dòng suy nghĩ đang bay loạn trong đầu.

Chủ nhiệm lớp - thầy Lý - là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt hiền lành, rất thích kể về mấy mối tình thời xưa của mình trong giờ học, được học sinh trong lớp yêu quý vô cùng.

Trần Lạc Lạc cũng rất thích thầy, dù sao thầy Lý đúng là giáo viên Văn giỏi thật, kể chuyện còn hay hơn cả tiểu thuyết.

“Hôm nay trước khi vào học, thầy thông báo hai việc trước đã nhé.” Thầy Lý nâng bình giữ nhiệt uống một ngụm trà, rồi lại “phì phì phì” phun hết lá trà trở lại.

“Thứ nhất, gần đây vấn đề an toàn đang được chú trọng. Nhà trường vừa mở cuộc họp khẩn, dạo này xảy ra không ít vụ việc xã hội nghiêm trọng, cho nên cần phải đặc biệt lưu ý đến sự an toàn của học sinh.”

“Học sinh nội trú cần chú ý, sắp tới công tác kiểm tra sẽ được siết chặt, nếu dám lẻn ra ngoài thì thầy sẽ mời lên văn phòng ‘tiếp đãi’ tử tế.”

“Học sinh ngoại trú thì tốt nhất nên đi về cùng bạn bè, về tới nhà nhớ vào nhóm lớp điểm danh báo bình an.”

Thầy Lý vừa nói, vừa liếc nhìn Trần Lạc Lạc.

“Trần Lạc Lạc, nhà em ở khu Noãn Dương đúng không, em là đối tượng trọng điểm cần chú ý, nếu quá mười giờ rưỡi mà chưa điểm danh thì thầy sẽ lái xe điện mini đến gõ cửa nhà em đấy.”

Cả lớp bật cười.

“Rồi, chỉ có vậy thôi, vào học nào…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe “xoảng” một tiếng thủy tinh vỡ, thầy Lý ngừng nói, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trương Việt mặt mày cứng đờ, cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ trên sàn, buột miệng chửi: “Má ơi!”

Thầy Lý nhanh như chớp phóng ra một viên phấn, ném trúng đầu Trương Việt chuẩn xác.

“Nằm cái gì má, mau đi lấy chổi quét sạch đi!”

Trương Việt chưa vội đi mà lại ngồi xổm tìm kiếm gì đó dưới đất, mặt càng lúc càng cứng.

“Xong rồi, con sâu không thấy đâu nữa rồi.”

Lập tức, mấy bạn nữ ngồi gần đều nhảy dựng lên, cô nàng buộc tóc đuôi ngựa giận dữ trừng mắt với Trương Việt: “Ai cho cậu chơi sâu! Lỡ nó có độc thì sao hả!”

“Không có đâu, tôi bắt tay không, chắc chắn không có độc.” Trương Việt nói, còn chìa bàn tay ra.

“…”

Không biết nên khen cậu ta gan lớn, hay là ngốc nữa.

Thầy Lý vỗ bàn cái “bộp”, hỏi: “Trương Việt, em nói rõ xem là sâu gì?”

Trương Việt rụt cổ đứng dậy, ấp úng: “Em bắt được con sâu, bỏ vào ly thủy tinh, giờ nó mất tiêu rồi.”

“Chỉ là một con sâu thôi mà, em đập bể cái ly, cũng coi như thả cho nó con đường sống, chắc nó sẽ biết ơn em đấy.” Thầy Lý nói tiếp: “Được rồi, bây giờ lớn hết rồi, một con sâu mà cũng sợ.”

Trương Việt đành đi lấy chổi, mấy bạn nữ tìm một hồi vẫn không thấy con sâu, chỉ có thể bỏ cuộc.

Tục ngữ nói, con sâu biến mất đáng sợ hơn con sâu bị nhốt trong ly.

Cứ có cảm giác nó có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu.

Nhờ con sâu ấy, cả lớp hôm nay không ai buồn ngủ.

Trải qua một ngày học vất vả, Trần Lạc Lạc tranh thủ làm hết bài tập trong trường, đến lúc cậu rời đi thì trong lớp đã gần như không còn ai. Cậu đeo cặp sách chạy nhanh ra khỏi lớp.

Trời đã tối, nhưng ngoài cổng trường là cả một dãy phố ăn vặt, mùi hương ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng, khó mà cảm thấy sợ hãi được.

Chỉ là người thì rất nhiều, rất đủ kiểu.

Có mấy người đàn ông say rượu, vài kẻ vung tay múa chân giữa đường, nhìn thế nào thì cũng thấy độ an toàn rất đáng nghi.

Trần Lạc Lạc đeo cặp đi về phía trạm xe buýt, khi ngang qua một con hẻm nhỏ thì bị hai kẻ có vẻ không đáng tin chặn lại.

Hai tên tóc vàng, mặc áo thun rộng thùng thình, đi dép lê, một tên ngậm thuốc lá, một tên cười nhếch mép.

Kiểu người mà phụ huynh vừa nhìn là lắc đầu, bọn trẻ con thấy là sẽ tự động đi vòng qua.

“Này nhóc, mấy anh đây hết tiền tiêu rồi, mượn chút xài tạm nào.”

Trần Lạc Lạc: “…”

Người nói câu này với cậu lần trước, hình như giờ đã cải tà quy chính lâu rồi.

Trần Lạc Lạc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt cong cong, cười tươi: “Hai anh hết tiền thật sao, cần dùng gấp à?”

Hai tên liếc nhau, cười toe: “Đúng vậy, hết tiền rồi, mấy ngày rồi không có gì ăn, cho mấy anh mượn chút đi ăn lót dạ nhé?”

Trên mặt Trần Lạc Lạc vẫn giữ nụ cười, cậu lấy ra hai trăm từ trong túi.

“Thế này đủ chưa?”

Nhìn thiếu niên ngây thơ trước mặt, hai tên càng cười rạng rỡ, hôm nay đúng là số đỏ, gặp ngay một đứa ngốc.

“Đủ rồi đủ rồi.” Tên ngậm thuốc lá tiến lại gần, mùi khói nồng nặc.

“Ngày mai tụi anh mà hết tiền nữa thì nhóc lại cho tụi anh thêm nhé?”

Trần Lạc Lạc cười hí hửng cầm tiền.

“Được thôi, tất nhiên là được.”

Dạo này buổi tối cậu bận bôn ba khắp nơi, cũng lâu rồi chưa có dịp phát tiết áp lực. Hai tên này nhìn qua chắc cũng khá chịu đòn.

Cậu tung nhẹ tờ tiền trong tay, nụ cười trên mặt chợt tắt.

“Vậy thì, để tôi…” luyện quyền một chút đã nhé!

Cậu còn chưa kịp ra tay thì vai bỗng bị ai đó đặt tay lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sát bên tai cậu.

“Đừng đưa cho bọn họ.”

Tay cậu bị giữ lại, Trần Lạc Lạc sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, xoay đầu nhìn sang người đứng bên cạnh.

Ngay khoảnh khắc quay đầu lại, khóe mắt cậu đỏ hoe, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt đầy đáng thương.

“Nhưng… bọn họ hung dữ quá… Em sợ…”

Hai tên tóc vàng: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play