Hôm sau, Trần Lạc Lạc lê bước nặng nề vào lớp học, quầng thâm dưới mắt rõ ràng đến mức thế nào cũng không giấu được.

Lý Xuân Dương vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ đó, không khỏi kinh ngạc:

“Cậu thức trắng đêm à?”

Trần Lạc Lạc mệt mỏi ngáp một cái, nằm gục xuống bàn: “Ừ, gặp ác mộng.”

“Cơn ác mộng gì mà để lại quầng thâm nặng như vậy chứ.” Lý Xuân Dương vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo bạc hà ném lên bàn cậu.

Trần Lạc Lạc cảm ơn, mí mắt sắp dính vào nhau.

Lý Xuân Dương lắc đầu, cũng quay người lại.

Tối hôm qua Trần Lạc Lạc đi khắp nơi đốt sâu, tìm được vài cái tổ, nhưng vẫn chưa tìm ra mẫu trùng.

Chạy ngược chạy xuôi cả đêm, về đến nhà thì cậu thật sự không thể nào đặt lưng xuống cái giường đã bị đám sâu kia bò đầy, chỉ có thể chấp nhận nằm tạm một đêm trên sofa.

Kết quả là trong mơ cũng toàn thấy cảnh đi đốt sâu, cả đêm không ngủ ngon, sáng dậy mới thành ra bộ dạng này.

Cố chịu đựng tiết học đầu tiên buổi sáng, trong lúc mơ mơ màng màng thì cậu quyết định đi rửa mặt, nếu không e là chẳng chống nổi cả buổi sáng.

Trong nhà vệ sinh chẳng có mấy người, Trần Lạc Lạc vốc nước rửa mặt, tiện tay dùng áo đồng phục lau sơ qua, sau đó đeo kính đen lên.

Trong gương, thiếu niên tóc hơi ướt, con ngươi trong trẻo, lúc cười sẽ lộ ra lúm đồng tiền nhạt nhòa, nhìn qua chính là kiểu người dễ bị bắt nạt.

Trần Lạc Lạc rất hài lòng với hình tượng "ngốc nghếch" này của mình.

Dù sao thì con người vốn có xu hướng làm bạn với những kẻ yếu hơn mình, cũng sẽ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ những người yếu hơn.

Đây là kinh nghiệm sống được cậu đúc kết nhiều năm qua.

Trần Lạc Lạc vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được đến lớp thì đã bị thầy Lý gọi vào phòng giáo viên khi đi ngang qua.

Trần Lạc Lạc trong vòng vài giây nhanh chóng lướt lại những hành động gần đây của mình, xác nhận chắc chắn không phạm lỗi gì, lúc này mới dám bước vào một cách đàng hoàng.

“Thầy gọi em ạ?”

Thầy Lý vẫn là dáng vẻ ung dung quen thuộc, tay ôm lấy cái bình giữ nhiệt đã cũ sắp bong lớp sơn ngoài:

“Trần Lạc Lạc, chuyện là thế này. Gần đây xảy ra không ít chuyện, nhà trường muốn trao đổi với phụ huynh để mọi người cùng chú ý hơn đến an toàn của học sinh. Thầy đã liên lạc với phụ huynh của các bạn khác rồi, nhưng không gọi được cho cha mẹ em.”

Trần Lạc Lạc khựng lại.

Thầy Lý nhìn cậu: “Thầy chỉ muốn biết một chút tình hình gia đình em thôi, là ba mẹ bận việc hay có chuyện gì sao?”

Trần Lạc Lạc mím môi, cúi đầu:

“Em chỉ có một dì nhỏ thôi ạ.”

Thầy Lý hơi sững người, đôi mắt vốn híp lại thường ngày cũng hơi mở lớn ra.

Ba mẹ của Trần Lạc Lạc trước giờ chưa từng xuất hiện, nhưng học sinh có hoàn cảnh đặc biệt thì thường sẽ được ghi chú lại, chỉ là thầy Lý thật sự không ngờ Trần Lạc Lạc lại là trường hợp như vậy.

Ngoài cửa, Hoắc Khoảnh vừa bước tới thì bỗng dừng lại.

Trần Lạc Lạc mím môi: “Số điện thoại em để lại là của dì em. Dì bận công việc, có thể không nghe máy, tối nay em sẽ gọi điện cho dì.”

Thầy Lý ánh mắt hơi phức tạp:

“Ừ... được rồi.”

Trần Lạc Lạc thoáng lộ vẻ bất an, trong không khí có phần trầm lặng thì cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Trần Lạc Lạc quay đầu lại, thấy Hoắc Khoảnh đang đứng ở cửa.

Thầy Lý cũng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng:

“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, nhà trường chỉ muốn đảm bảo thêm an toàn cho học sinh. Em cứ về bảo dì biết là được. Về lớp đi.”

Trần Lạc Lạc gật đầu, lúc đi ngang qua Hoắc Khoảnh, theo phản xạ anh giơ tay định đỡ cậu một chút, bởi vì gần như mỗi lần Trần Lạc Lạc đi qua người anh đều vướng chân.

Nhưng lần này không có.

Hoắc Khoảnh nhìn bóng lưng Trần Lạc Lạc rời đi, một lúc lâu sau, cầm bài tập vừa thu lên đặt vào một cái bàn khác.

Trần Lạc Lạc không về lớp ngay, mà đứng trên hành lang đón gió, cậu vừa mới rửa mặt xong nên bây giờ chỉ muốn hóng gió một chút cho tỉnh táo lại.

Hiện tại trong lòng cậu, loài sâu đã được xếp hạng là thứ chán ghét nhất.

Cậu nhất định phải bắt được mẫu trùng, rồi đốt cho bằng sạch!

Trần Lạc Lạc đang suy nghĩ tối nay nên đến đâu đốt sâu, thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân.

Cậu ngẩng đầu, thấy Hoắc Khoảnh đang đứng cạnh mình.

Trần Lạc Lạc lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Hoắc Khoảnh?”

Hoắc Khoảnh không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi đưa ra một mảnh giấy:

“Số liên lạc.”

Trần Lạc Lạc sững người, cúi xuống nhìn tờ giấy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trước đây cậu từng ngầm gợi ý muốn xin liên lạc của Hoắc Khoảnh, nhưng anh luôn từ chối. Vậy mà giờ lại chủ động đưa cho cậu?

Trần Lạc Lạc cầm tờ giấy, ngẩng đầu nhìn Hoắc Khoảnh.

Anh dừng một chút: “Có lúc tôi sẽ không trả lời tin nhắn.”

Trần Lạc Lạc mỉm cười: “Ừ.”

Hoắc Khoảnh lại nhìn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.

Rõ ràng Trần Lạc Lạc là kiểu người chỉ cần gặp chuyện nhỏ là khuôn mặt đã như sắp khóc đến nơi, vậy mà khi nhắc đến cha mẹ thì cậu vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Chỉ lặng lẽ một mình đứng ở đây, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ.

Hoắc Khoảnh cũng không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của mình thế nào, không phải thương hại, cũng chẳng phải đồng cảm, chỉ là... có chút cảm giác khó nói thành lời, kỳ quái một cách khó hiểu.

Về sau anh mới hiểu ra rằng đó chính là sức hút độc nhất của một đóa bạch hoa kiên cường.

Trần Lạc Lạc nắm chặt tờ giấy, vừa xoay người định quay lại lớp thì chợt nhìn thấy qua cửa sổ, Lý Xuân Dương đang trừng mắt nhìn bóng lưng Hoắc Khoảnh.

Trần Lạc Lạc giật mình, vội vàng chạy qua: “Lý Xuân Dương?”

Lý Xuân Dương như bừng tỉnh từ cơn mộng: “Gì thế?”

Trần Lạc Lạc nghi hoặc: “Sao cậu cứ nhìn Hoắc Khoảnh mãi thế?”

Lý Xuân Dương thần bí lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ đang nhìn tình địch đời mình.”

Trần Lạc Lạc: “……”

Lý Xuân Dương học lớp 11, đã chắc suất hạng nhì suốt hai năm.

Hoắc Khoảnh chính là cái rào cản mà cậu ta không thể vượt qua được.

“Cậu làm tớ hết hồn đấy.” Trần Lạc Lạc bật cười.

Lý Xuân Dương khó hiểu:

“Hả?”

Trần Lạc Lạc không giải thích thêm. Vừa rồi ánh mắt Lý Xuân Dương nhìn Hoắc Khoảnh y như chuột thấy gạo, chó thấy xương, sói thấy cừu… đến mức cậu còn tưởng mình lại sắp có thêm tình địch.

Về lại lớp học, nhờ vài đoạn “nhạc nền” vừa rồi, đầu óc Trần Lạc Lạc bỗng tỉnh táo hẳn, thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm hẳn một đề thi toán luôn.

Cậu len lén lấy điện thoại ra, lưu số Hoắc Khoảnh, tiện thể lướt tin tức gần đây.

Gần đây xảy ra không ít chuyện đáng sợ, từ trường học đến trong nhà đều có. Nghĩ tới cái tổ sâu mà đêm qua cậu vừa tìm thấy, Trần Lạc Lạc cũng không thấy gì ngạc nhiên.

Chừng nào còn chưa tìm được mẫu trùng, đám sâu ấy sẽ mãi không bao giờ tiêu diệt hết.

Hôm nay Lý Xuân Dương dường như đặc biệt chăm chỉ. Trần Lạc Lạc ngồi ngay sau lưng, tận mắt thấy cậu ta làm xong hai đề tiếng Anh, một bài toán, rồi còn đang chuẩn bị bài cho tiết vật lý hôm sau. Đầu tóc tán loạn, học hành nghiêm túc đến nỗi khiến Trần Lạc Lạc cũng thấy ngại vì mình mãi lo chơi.

Bình thường Lý Xuân Dương cũng siêng năng, nhưng chưa từng chăm chỉ như hôm nay.

Trần Lạc Lạc hoàn toàn không hiểu thế giới của học bá. Đối với cậu, kiến thức là thứ có thể lưu trữ như tập tin trong đầu. Cậu không mở “folder” thì nó không hiện ra, cần dùng lúc nào thì mở lúc đó, lấy được bao nhiêu còn tùy tâm trạng.

Tan học như thường lệ, Trần Lạc Lạc bắt xe buýt về nhà, chỉ là hôm nay không gặp Hoắc Khoảnh dọc đường.

Cậu còn có chút hụt hẫng.

Phía bên khu B có tiếng nhạc tang vọng lại, nghe nói là làm theo phong tục quê nhà thì mỗi ngày gõ trống đánh chiêng, cũng xem như gây ồn ào.

Nhưng bà cụ ấy khi còn sống là người tốt, hàng xóm đều không ai than phiền gì, nên cứ để vậy. Trần Lạc Lạc cũng nghĩ, có hôm nào rảnh sẽ qua đốt nén nhang.

Dù sao bà cụ cũng thật lòng tốt với cậu.

Cậu nghĩ vậy, vừa định vào đàn làm chút việc thì gửi một tin nhắn cho Hoắc Khoảnh.

【 Trần Tiểu Lạc: Hoắc Khoảnh, chào anh, em là Trần Lạc Lạc. (Chó Shiba cười nhẹ.jpg) 】

【 Hoắc Khoảnh: Ừ. 】

Ngoài dự đoán, Hoắc Khoảnh trả lời ngay, khiến Trần Lạc Lạc có chút thụ sủng nhược kinh. Đang loay hoay nghĩ tiếp theo nên nhắn gì thì cậu đã đi tới trước cửa nhà mình.

Bước chân chợt khựng lại, Trần Lạc Lạc vừa nhìn điện thoại vừa ngước mắt lên — đối diện là một mái đầu mào gà.

“Anh họ!”

Trần Lạc Lạc lùi lại một bước.

Thiếu niên đầu mào gà tiến thêm một bước, giơ tay Nhĩ Khang (tay ôm tình cảm) ra:

“Anh họ, là em đây! Em họ mà anh yêu thương nhất đây mà!”

Trần Lạc Lạc lại lùi một bước nữa:

“Cái đầu tóc gì thế kia?”

“Thì... em tức mẹ em quá, nên nhuộm thôi. Mà kệ đi anh, giờ anh cho em vào nhà trước được không, em ngồi đây nửa tiếng rồi đó.”

Trần Lạc Lạc mặt đơ mở cửa. Đầu mào gà vào nhà như cá gặp nước, thay giày xong liền ôm con Đại Hắc đang nằm ở huyền quan, gào lên xoa nắn.

“Đại Hắc! Có nhớ tao không? Tao mang cho mày xương siêu to khổng lồ đây này!”

Trần Lạc Lạc nhìn bộ dạng cam chịu số phận của Đại Hắc mà đồng cảm sâu sắc.

“Sao em lại đến đây?” Trần Lạc Lạc hỏi, rồi búng tay cái “tách”: “Thôi khỏi nói, chắc lại cãi nhau với dì.”

Đầu mào gà lập tức xị mặt: “Họp phụ huynh, bả cho em leo cây. Em không cãi với bả thì cãi với ai?”

“Nhưng mà, em cũng nhớ anh thật mà, nên mới đến thăm nè.”

Em họ Trần Lạc Lạc — Mạnh Hàn, chỉ nhỏ hơn cậu hai tháng, nhìn thì lố lăng vậy thôi, nhưng thật ra là giáo thảo trường cậu ta, thành tích cũng không tồi.

“Ở lại một đêm hai trăm. Trả tiền mới được ở.” Trần Lạc Lạc nói, ngồi phịch xuống sofa, tháo kính, đặt sang bên cạnh.

Mạnh Hàn hiển nhiên đã đoán trước được, dù càu nhàu thì vẫn lôi ra hai trăm:

“Ở một đêm thôi!”

Trần Lạc Lạc gật đầu hài lòng:

“Phòng khách tự lo dọn dẹp.”

“Yêssir!”

Mạnh Hàn nói xong lại cười hề hề thò mặt sang: “Anh à, sự nghiệp cưa crush của anh sao rồi?”

Trần Lạc Lạc liếc Mạnh Hàn một cái, mặt đầy tự hào hừ nhẹ:

“Lấy được số liên lạc rồi.”

Mạnh Hàn chớp mắt:

“…… Anh theo đuổi người ta lâu vậy rồi, giờ mới lấy được số?”

Trần Lạc Lạc híp mắt lại: 

“Đầu óc non nớt không hiểu gì, đây gọi là nước chảy dài lâu, từ từ thấm.”

Mạnh Hàn gãi mũi: “Rồi rồi rồi, chảy dài lâu.”

Có điều dòng nước này dài đến mức… chắc sắp bốc hơi hết rồi.

Trần Lạc Lạc đứng dậy: “Tóm lại, cơm tối tự lo, tối đừng gọi anh, anh phải đi cứu thế giới. Rõ chưa?”

Mạnh Hàn giơ tay làm dấu OK, nhưng trong lòng thì đầy ngổn ngang.

Anh họ của cậu ta hồi nhỏ còn khá bình thường, không hiểu sao sau này lại mắc phải một loại bệnh.

―― *Bệnh trung nhị.

Cứ tưởng mình là cứu tinh thế giới, lúc nào cũng muốn cứu rỗi nhân loại.

Cũng may là cậu ta không bị trung nhị. Không thì sau này nghĩ lại, tuyệt đối là vết đen lịch sử không xóa nổi.

__________

(*) Bệnh trung nhị (中二病) là: Tâm lý trẻ trâu thích thể hiện, tưởng mình đặc biệt, ngầu lòi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play