Trần Lạc Lạc, 17 tuổi, là dị năng giả được tuyển chọn từ Thiên Tuyển.

Số quái vật mà cậu từng tiêu diệt đã vượt quá ba chữ số, là một “Kẻ Tàn Sát” nổi danh trong miệng lũ quái vật.

Mà lúc này, vị Kẻ Tàn Sát ấy lại yếu ớt đáng thương, ánh mắt long lanh như sắp khóc, ngước nhìn thiếu niên bên cạnh, còn khẽ kéo tay áo anh.

Hai dị năng giả bên ngoài – thành viên cấp thấp – nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Hoắc Khoảnh liếc nhìn Trần Lạc Lạc một cái, khẽ thở dài, bước lên đứng chắn trước mặt cậu, ánh mắt lạnh đi mấy phần nhìn về phía hai tên đầu nhuộm vàng, giọng nói không mấy thiện ý:

“Cướp tiền?”

“Cướp cái đầu mày ấy!” Một tên đầu vàng hoàn hồn, hung dữ trừng mắt Hoắc Khoảnh. 

“Tụi tao chỉ mượn chút tiền của thằng em này, đừng có mà đổ oan cho tụi tao!”

Hoắc Khoảnh điềm nhiên đáp: “Em ấy không cho mượn.”

Tên đầu vàng nổi đóa.

“Không mượn thì liên quan gì đến mày?! Có ai hỏi mày đâu?”

Trần Lạc Lạc ló đầu từ sau lưng Hoắc Khoảnh ra, ngoan ngoãn nói: 

“Anh Hoắc nói không cho mượn thì em không cho mượn.”

Hai tên đầu vàng: “……”

Hoắc Khoảnh khẽ động mắt, cúi đầu nhìn Trần Lạc Lạc, ánh mắt càng thêm bất đắc dĩ. Anh bước thêm một bước, lạnh lùng nhìn hai tên kia, giọng hờ hững: “Nghe rõ chưa?”

Một tên đầu vàng không nhịn được trừng Trần Lạc Lạc.

“Đệt, nó là ba mày hay gì mà mày nghe lời dữ vậy?!”

Trần Lạc Lạc như bị dọa sợ, lại rụt đầu về phía sau lưng Hoắc Khoảnh.

Hoắc Khoảnh cao gần 1m9, mắt màu nhạt như tuyết trên đỉnh núi cao, cũng giống như con báo tuyết đang săn mồi, vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm, mang theo cảm giác xa cách khó lại gần.

Tên đầu vàng giơ nắm đấm định nhào vào. 

“Mẹ mày……”

Nhưng giây tiếp theo, tay hắn bị giữ chặt giữa không trung.

Hoắc Khoảnh thản nhiên bắt lấy tay hắn.

Hai bên đối mặt chỉ một giây, mà lông tơ sau lưng tên đầu vàng đã “vù” một tiếng dựng đứng cả lên.

Lăn lộn giang hồ bao năm, cảm giác nguy hiểm của hắn luôn rất nhạy.

Tên này… hắn không đánh lại được.

Dù có ngổ ngáo cỡ nào thì hắn cũng không ngu. Không mượn được tiền thì tìm người khác, cần gì phải liều mạng ở đây?

Bị đánh thì đau lắm chứ bộ.

“Thôi thôi, đúng là ra đường không xem lịch, không cho mượn thì thôi.” Tên đầu vàng cười gượng, kéo theo tên còn lại bỏ đi như thể mình là người rộng lượng lắm.

Giang hồ sống chết, thua người không thua khí thế.

Chờ hai tên kia đi rồi, Trần Lạc Lạc mới rón rén đi ra từ sau lưng Hoắc Khoảnh, đôi mắt sáng long lanh: “Anh Hoắc, cảm ơn anh.”

Hoắc Khoảnh đáp hờ hững:

“Không sao là được.”

Trần Lạc Lạc cười cong mắt, bước chân nhẹ nhàng đi bên cạnh anh.

Hoắc Khoảnh không có ấn tượng xấu về Trần Lạc Lạc. Cậu được dạy dỗ đàng hoàng, tính cách ôn hòa, là kiểu người rất dễ sống chung.

Cậu rất tốt, rất dễ thương. Nhưng mà ――

“Anh Hoắc, em muốn qua đường bắt xe buýt ~” Trần Lạc Lạc vẫy tay, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Hoắc Khoảnh gật đầu: “Ừ.”

Trần Lạc Lạc vui vẻ vẫy tay, nhưng vừa mới bước chân ra đã bị vấp phải viên đá nhỏ bên đường. Hoắc Khoảnh nhanh tay đỡ lấy cậu, sắc mặt phức tạp: “Đi đứng cẩn thận.”

Trần Lạc Lạc như có hơi ngượng, lí nhí:

“Cảm ơn…”

Nói xong, cậu chạy về phía trạm xe buýt, lên xe còn không quên vẫy tay qua cửa sổ với Hoắc Khoảnh.

……

Hoắc Khoảnh đứng nhìn Trần Lạc Lạc rời đi, sau đó mới xoay người đi về phía chiếc xe màu đen đang đậu bên lề, giơ tay gõ cửa kính.

Cửa kính ghế lái hạ xuống, lộ ra một thanh niên đang đeo khẩu trang.

Thanh niên giơ tay làm động tác OK.

“Đồng chí Tiểu Hoắc, cậu chậm mất hai phút, vừa đi đâu thế?”

Hoắc Khoảnh mở cửa ghế phụ rồi lên xe.

“Giúp người.”

“Hử? Gặp phải quái vật à?” Thanh niên lập tức nghiêm túc.

“Không. Chỉ là bạn học gặp chút phiền toái.” Giọng Hoắc Khoảnh vẫn lãnh đạm.

Thanh niên lập tức từ nghiêm túc chuyển sang cà lơ phất phơ.

“Ồ, bạn học à~ bạn nữ hả?”

Hoắc Khoảnh liếc hắn một cái.

“Nam.”

“Nam cũng được mà, chẳng lẽ là một cậu nhóc xinh trai?” Thanh niên trêu chọc cho vui miệng.

Hoắc Khoảnh: “Ừ.”

Thanh niên: “…… Hả?”

Hoắc Khoảnh nhìn hắn.

“Em ấy đúng là rất dễ nhìn.”

Thanh niên sững người.

“Má thật?!”

Hoắc Khoảnh không để ý đến đôi mắt đang trợn tròn bên cạnh, hờ hững nói tiếp:

“Nhưng đầu óc không được tốt cho lắm.”

Thanh niên: “?”

Hoắc Khoảnh thật sự không chán ghét Trần Lạc Lạc. Nhưng đồng thời, anh cũng phát hiện là chỉ số thông minh của cậu dường như đang dần trượt dốc từng ngày.

Không phải anh đang mỉa mai đâu, mà là thật sự nghĩ vậy.

Lần đầu gặp Trần Lạc Lạc, cậu đá nhẹ viên sỏi dưới chân, miệng khe khẽ ngân nga một bài hát. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, phản chiếu lên hình bóng thiếu niên đang hồn nhiên sống động – đó là lần đầu tiên Hoắc Khoảnh cảm thấy một cảnh tượng đẹp đến thế.

Sau này, Trần Lạc Lạc xuất hiện trước mặt anh ngày một nhiều, cả hai dần dần trở nên thân quen.

Và rồi anh nhận ra, đầu óc cậu thật sự… không được tốt lắm.

Lúc đầu, Trần Lạc Lạc làm rơi sách giáo khoa, sau đó đáng thương chạy đến mượn anh.

Trí nhớ kém? Chuyện bình thường.

Sau nữa, cậu nhặt chim bị thương mang về, kết quả lại tự mắc kẹt trên cây.

Tốt bụng thôi, cũng bình thường nốt.

Rồi đến chuyện cậu tự dẫm chân mình té ngã trước mặt anh, hoặc đi lạc trong trường học, cuối cùng được chính anh dắt về.

“……”

Chuyện kiểu này còn nhiều lắm.

Trước kia, Hoắc Khoảnh từng nghi ngờ, liệu có phải con quái nào đó đã ăn mất trí thông minh của Trần Lạc Lạc rồi không.

Nhưng sau đó sự thật chứng minh là không có quái vật nào hết, mà là chỉ số thông minh của Trần Lạc Lạc… đúng là cứ thế tụt dốc không phanh.

Hôm nay cũng vậy. Gặp người đến đòi tiền, cậu lại ngoan ngoãn chuẩn bị lấy tiền ra đưa.

Thanh niên định tiếp tục hóng chuyện, nhưng Hoắc Khoảnh đã thản nhiên đổi chủ đề: “Hôm nay tổng bộ gọi tụi mình tới làm gì?”

Thanh niên có hơi tiếc nuối, không phải ngày nào cũng có dịp nghe bát quái của Hoắc Khoảnh, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn.

“Tổng bộ phát hiện một loại quái vật ký sinh mới, nhiệm vụ lần này có vẻ lại rơi xuống đầu tổ X tụi mình.”

Hoắc Khoảnh gật đầu, “Ừ.”

Thanh niên vừa khởi động xe vừa làu bàu:

“Tổng bộ đúng là chẳng coi tụi mình là người sống nữa, mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, còn để yên sống nổi à. Dù bây giờ tụi mình không tính là người thường nữa, nhưng cũng phải ăn, phải ngủ, phải… ị chứ! Ngày nào cũng thế này thì tôi còn trẻ chắc đã gần hỏng thận, sau này làm sao tìm bạn gái…”

Hoắc Khoảnh nhíu mày, rút tai nghe trong túi ra, đeo vào.

Thanh niên: “……”

Rõ ràng Hoắc Khoảnh chẳng nói gì, nhưng lại giống như đã nói hết mọi điều.

*

Trần Lạc Lạc không đoán được Hoắc Khoảnh đang nghĩ gì, hiện tại cậu vẫn còn chìm đắm trong niềm vui.

Hoắc Khoảnh càng ngày càng quan tâm cậu, nhân thiết “mỹ nhân ngốc nghếch” mà cậu lựa chọn, quả nhiên là không sai!

Không ai có thể cưỡng lại sự dụ dỗ của mỹ nhân ngốc cả!

Trần Lạc Lạc bước xuống xe buýt với bước chân nhẹ nhàng, đứng trước cổng khu nhà, không quên chào bác bảo vệ.

Bác bảo vệ thấy gương mặt rạng rỡ của Trần Lạc Lạc thì liền cười hỏi: “Tiểu Lạc, hôm nay tâm trạng tốt ghê ha.”

Trần Lạc Lạc gật đầu, đôi mắt cong cong.

“Dạ!”

Bác bảo vệ rất thích đứa nhỏ ngoan ngoãn như cậu, bèn nói thêm một câu:

“Gần đây bên khu B có tang sự, người ra vào đông, tình hình cũng hơi lộn xộn, con nhớ chú ý một chút nhé.”

Trần Lạc Lạc gật đầu, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi.

Bác bảo vệ thở dài.

“Bà cụ đó sống rất tốt bụng, không biết sao lại gặp phải chuyện như vậy. Giờ bà ấy mất rồi, đến con trai cũng không liên lạc được.”

Trần Lạc Lạc hỏi: “Con trai bà Vương vẫn chưa liên lạc được ạ?”

"Ừm." Bác bảo vệ lại thở dài.

“Bà ấy chỉ có một người con trai, giờ cũng bặt vô âm tín. Nghe nói mấy hôm trước cảnh sát tới hỏi thăm, mới biết là cậu ta đã mất tích nửa tháng rồi.”

Trần Lạc Lạc giật mình.

“Mất tích lâu vậy mà không ai báo cảnh sát sao?”

"Không biết nữa." Bác bảo vệ lắc đầu.

“Nghe đâu là do con dâu bà cụ nói ra, mọi người mới biết có người mất tích.”

Sắc mặt Trần Lạc Lạc dần nặng nề. Bác bảo vệ thấy vậy, liền cười trấn an:

“Đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này để cảnh sát lo. Con nhớ chú ý an toàn, buổi tối đừng ra ngoài. Nếu có việc gì thì nhớ gọi điện cho bác, bác tới giúp.”

Trần Lạc Lạc gật đầu ngoan ngoãn.

“Dạ, cảm ơn bác.”

Người trong khu nhà này phần lớn đều biết, Trần Lạc Lạc sống một mình. Không ai rõ cha mẹ cậu là không có trách nhiệm hay do có ẩn tình gì khác, nên mọi người đều quan tâm cậu hơn một chút.

Trần Lạc Lạc bước ra khỏi thang máy, vừa nhập mật mã mở cửa vừa cầm điện thoại gửi tin báo bình an trong nhóm.

Lão Lý kia nói được làm được, nếu cậu không nhắn tin thì ông thật sẽ lái xe máy điện đến gõ cửa.

Cửa mở, ánh sáng vàng ấm áp phủ đầy phòng khách. Ngay tại huyền quan, chú chó lớn đã bắt đầu vẫy đuôi.

"Đại Hắc, vất vả trông nhà rồi." Trần Lạc Lạc đưa tay xoa đầu chó, rồi đi thay dép.

Chú chó ngồi yên dựng tai lên, là một con chó Đức cao lớn đầy uy nghiêm. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt nó ánh lên một tia đỏ sậm kỳ lạ.

“Gâu!”

Trần Lạc Lạc quay đầu nhìn Đại Hắc đang vẫy đuôi như quạt máy, thấy nó chạy đến sau tủ lạnh tha ra thứ gì đó rồi đặt ngay trước mặt cậu.

Trần Lạc Lạc ngồi xổm xuống, nhìn kỹ vật trên sàn, dùng dép bên cạnh khều thử.

“Ký sinh trùng cấp D?”

“Gâu!”

Trên mặt đất là xác một con bọ cánh cứng đen sì, bị đập bẹp, tàn tạ không nỡ nhìn. Trần Lạc Lạc tiện tay lại xoa đầu chó một cái.

“Giỏi lắm, biết tự đi kiếm thêm cơm rồi cơ đấy.”

“Gâu!”

Đại Hắc lại sủa một tiếng, cắn lấy ống quần Trần Lạc Lạc kéo về phía phòng ngủ. Quần của cậu vốn đã rộng, bị nó kéo phát thiếu chút nữa tuột xuống. Trần Lạc Lạc một tay giữ quần, một tay vỗ đầu chó.

“Nhẹ chút! Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có tùy tiện kéo quần người ta!”

Đại Hắc ấm ức rên hai tiếng, buông ra, rồi nhanh nhẹn nhảy lên, mở cửa phòng ngủ như thường lệ.

"Mày kéo tao vào phòng làm gì, chẳng lẽ lại chuẩn bị cho tao bất ngờ gì sao?" Trần Lạc Lạc vừa lẩm bẩm, vừa bật đèn phòng ngủ.

Một giây trôi qua, Trần Lạc Lạc tắt đèn. Sau đó lại bật lên. Rồi lại tắt. Rồi lại bật.

“……”

Cậu nhìn căn phòng đầy xác trùng, rơi vào trầm mặc.

"Đại Hắc à." Trần Lạc Lạc tháo kính xuống, đưa tay che mắt, giọng đầy tang thương.

“Mày ‘kiếm thêm cơm’ hơi bị nhiều rồi đấy.”

“Gâu gâu gâu!”

Chú chó Đức đẹp trai nhảy lên giường, hoàn toàn không hiểu tâm trạng rối bời của chủ nhân, lè lưỡi, cái đuôi vẫy mạnh khiến xác trùng bay tán loạn như cái quạt, để lộ ra ga giường màu lam bên dưới.

Trần Lạc Lạc hiểu rất rõ Đại Hắc, nó không bao giờ tự ý ra ngoài, nên chỉ có thể là lũ trùng này xâm nhập vào nhà cậu. Đại Hắc bị ép phải "tự lo bữa tối".

Cậu buông tay, một luồng lửa đỏ rực bùng lên từ đầu ngón tay, như ngọn sóng cuốn phăng tất cả, chuẩn xác thiêu sạch đám xác trùng trong phòng.

Đại Hắc ngồi im trên giường không nhúc nhích. Chỉ có dưới đuôi nó, một đốm lửa bắn ra từ xác trùng còn sót lại, liền bị nó đập tắt bằng đuôi.

Căn phòng sạch bong, thậm chí chẳng còn một hạt bụi, như thể bầy sâu vừa nãy chỉ là ảo ảnh.

Trần Lạc Lạc cúi đầu trở ra phòng khách, Đại Hắc ngoan ngoãn đi theo sau.

“Tốt lắm…”

Trần Lạc Lạc mặt không cảm xúc.

“Mấy con sâu này đã thành công thu hút sự chú ý của tao rồi đấy.”

Ký sinh trùng cấp D, ký sinh vào cơ thể con người, kích phát dục vọng đen tối và lấy đó làm thức ăn.

Chúng chính là mầm họa của xã hội hỗn loạn này.

Trần Lạc Lạc đứng dậy, đi đến cửa, cầm lấy chiếc ô màu đen ở bên cạnh.

“Đại Hắc, tiếp tục trông nhà, tao sẽ về ngay.”

“Gâu!”

*

Trần Lạc Lạc, học sinh lớp 11 trường Nhất Trung thành phố.

Cậu ngoan ngoãn, thẹn thùng, tính cách tốt, là học trò ngoan trong mắt thầy cô, là bạn học tốt trong mắt bạn bè, và là “con ngoan” trong miệng hàng xóm.

Giờ phút này, “con ngoan” trong mắt mọi người, đang dùng chiếc ô đầy gai đâm vào gốc cây đại thụ, nhìn từng đàn sâu đen sì trào ra, cười một cách ngạo mạn như vai phản diện trong truyện tranh, là kiểu có thể dọa khóc cả con nít.

Ngọn lửa đỏ rực cuốn phăng bầy sâu đen kịt như sóng gió cuồng nộ, soi sáng gương mặt thiếu niên tươi rói sống động.

Trần Lạc Lạc nhìn ngọn lửa bốc cháy, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Đẹp không? Đổi bằng mạng của tụi mày đấy.”

Đàn sâu giãy giụa lăn lộn, nhưng ngọn lửa vẫn cháy hừng hực, mang theo sức mạnh hủy diệt mọi thứ. Mà khi lửa tắt đi thì sâu biến mất sạch sẽ, thậm chí đến một chiếc lá cũng không bị cháy, mọi thứ lại yên ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Lạc Lạc khẽ xoay cây dù, đặt lên vai, hừ nhẹ một tiếng:

“…… Mẫu trùng lại không có ở đây?”

Nhưng rất nhanh, cậu lại bật cười, nụ cười mang theo ba phần châm chọc, bảy phần khí thế.

“Tốt lắm, cứ trốn đi. Tai thích cái kiểu lén lén lút lút này của mày lắm.”

“Tao nhất định sẽ tìm ra mày.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play