Editor: Góc nhỏ của Muội

Dụ Từ cũng đến trước mặt anh, tay phải cầm giỏ trúc, ấn đường cau lại: “Cận Hoài Tiêu, anh đang nhìn cái gì đấy?”

Có điều chỉ vài giây không thấy, Cận Hoài Tiêu dường như có cái gì đó thích hợp cho lắm. Lại là ánh mắt này, khi họ gặp nhau ở cổng nhà trẻ, anh cũng nhìn cô như vậy.

Giống như đang kìm nén một thứ gì đó, anh cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn luôn để lộ ra từ một khe hở nào đó.

Cận Hoài Tiêu không nói chuyện, nhưng Kiều Kiều mở miệng nói trước: “Cô ơi, chúng ta đi nhặt vật liệu đi.”

“Được.”

Dụ Từ vừa muốn nắm tay Dụ Kiều Kiều đi, cô bé liền tránh đi, lập tức chen vào cánh tay phải của Cận Hoài Tiêu.

“Kiều Kiều, cháu làm gì vậy?”

Bóng dáng của Kiều Kiều vừa mới đến bên eo của Cận Hoài Tiêu, cái đầu bé nhỏ rụt sau lưng anh, chỉ để lộ ra cặp mắt: “Cô, các bạn nhỏ khác và ba mẹ các bạn ấy đều nắm tay như vậy.”

Suy nghĩ của trẻ con luôn đơn giản, nhìn ra được mâu thuẫn giữa Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu. Giáo viên nhà trẻ nói với cô rằng khi các bạn nhỏ giận nhau đều có thể nắm tay và làm lành. Cô bé cũng muốn Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu như vậy, tháo bỏ mâu thuẫn này.

Dụ Từ sa sầm mặt, không nhìn ra ý đồ của cô bé, lách sang sau lưng Cận Hoài Tiêu bắt được cô bé: “Cô và chú ấy không phải quan hệ đó, không nắm tay được, cháu nắm tay cô là được rồi.”

Kiều Kiều vẫn chưa hiểu, mơ màng hỏi: “Nhưng mà cô và chú không phải làm phụ huynh của cháu vào hôm nay sao? Phụ huynh cũng không thể nắm tay ạ?”

“Kiều Kiều, chú ấy và cô chỉ là tạm thời, không phải là phụ huynh thật.” Dụ Từ nhẫn nại giải thích, sắc mặt đanh lại, âm thanh cũng lạnh hơn trước.

Cận Hoài Tiêu nhìn thấy mặt Dụ Từ lạnh đi, anh ở bên trầm mặc cuối cùng cũng có hành động, nhận lấy cái giỏ từ trên tay Dụ Từ.

“Để anh cầm, em nắm tay Kiều Kiều đi.” Giọng nói Cận Hoài Tiêu bình thản, ngẩng đầu liếc nhìn Dụ Từ: “Kiều Kiều còn nhỏ, lời nói nói ra em cũng đừng để bụng, anh không có ý gì khác hết.”

Dụ Từ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

“Gần đây công việc của anh áp lực cũng lớn, anh đến đây giúp em một tay cũng coi như là thư giãn một tí. Em đừng có quá đề phòng, anh cũng chẳng định làm gì cả.”

Trên người Cận Hoài Tiêu mang theo đồ của ba người họ, trên tay vẫn còn xách cái giỏ, một tay trống thì dắt Kiều Kiều, lúc nói chuyện thì nét mặt yên tĩnh.

Từ đó tới giờ anh cũng không nói dóc nói xạo, Dụ Từ im lặng một lát, ánh mắt nhìn thấy gia đình còn lại dẫn theo đứa nhỏ đã bắt đầu hoạt động, biểu cảm của Kiều Kiều đầy mong chờ.

Mặc kệ cô và Cận Hoài Tiêu là như thế nào, nhưng tối thiểu là hôm nay họ phải hợp thành một gia đình tạm thời, hoàn thành hoạt động phụ huynh và trẻ này.

“Ừm.” Dụ Từ đáp một tiếng: “Đi thôi, đi nhặt vật liệu.”

Kiều Kiều một trái một phải dắt tay hai người, mới đầu vẫn rất vui vẻ, vận động một chút lại dần dần chán nản.

Dụ Từ không nói lời nào, Cận Hoài Tiêu cũng im luôn. Đi rất lâu rồi mà toàn bộ đều là Kiều Kiều dẫn dắt câu chuyện.

Bỗng nhiên Kiều Kiều đứng lại bất động.

Dụ Từ nghiêng đầu nhìn cô bé: “Sao vậy Kiều Kiều?”

Kiều Kiều tránh tay của hai người: “Chú và cô chẳng một ai nói chuyện, cháu không thích như vậy.”

Cô bé chỉ vào phía xa xa: “Gia đình của người ta thì rất náo nhiệt, cô chú dường như không muốn tham gia hoạt động của Kiều Kiều, cháu tự mình đi nhặt vật liệu vậy.”

Kiều Kiều giật lấy cái giỏ từ trên tay Cận Hoài Tiêu, trước khi Dụ Từ kéo tay Kiều Kiều thì cô bé đã chạy tới dưới cây cổ thụ cách xa mười mấy mét. Trên mặt đất có nhiều lá cây rụng, còn có rất nhiều tảng đá hình dạng không giống nhau, cô bé ngồi xuống nhặt vào trong giỏ.

Bóng lưng bé xíu muốn viết lên bốn chữ “cháu tức giận rồi”.

Dụ Từ nhức đầu nhất là tiểu tổ tông cáu kỉnh này, Kiều Kiều sẽ không tự nhiên mà tức giận. Cô bé một khi đã giận dỗi rồi, lắm lúc cô và vợ chồng Dụ Thần thay nhau ra dỗ cũng chưa chắc đã làm được.

Bàn tay đang rũ xuống bỗng bị nắm lấy, có người cầm cổ tay của cô, nhẹ nhàng nhưng không siết chặt, khớp xương nhô ra của cô mắc vào lòng bàn tay anh.

“Cận Hoài Tiêu, anh đang làm cái giống gì đấy?”

Dụ Từ lấy lại tinh thần, vừa vùng vẫy một chút, Cận Hoài Tiêu đã kéo cô đến Kiều Kiều. Thân người anh cao lớn ngồi ở bên cạnh cô bé, cũng kéo Dụ Từ ngồi xuống cùng.

Cận Hoài Tiêu nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, trước đó chú quả thực chọc giận cô cháu, vậy nên cô cháu không muốn để ý đến chú. Thật xin lỗi cháu, chú và cô không nên để những cảm xúc này vào trong hoạt động của cháu. Bây giờ bọn chú ổn rồi, chúng ta ở đây nói chuyện nhé!”

Bàn tay trước kia của Cận Hoài Tiêu trượt xuống nắm chặt lấy bàn tay cô. Lòng bàn tay của hai người kề sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể của anh nóng hơn cô một chút.

“Cận Hoài Tiêu, anh…”

“Kiều Kiều, cháu xem, chú và cô bây giờ đã làm lành rồi nè.”

Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nghiêm mặt hỏi: “Chú chọc cô cháu tức giận đúng không?”

Cận Hoài Tiêu lập tức xin lỗi: “Đúng vậy, chú biết sai rồi, chú và cô cháu xin lỗi cháu nhiều, xin lỗi.”

Ba chữ sau cùng là nói với Dụ Từ, ánh mắt anh nhìn cô, đen như mực. (Trong tiếng Trung câu xin lỗi có ba chữ là 对不起)

“Xin lỗi, cho dù là chuyện gì thì thật sự xin lỗi.”

Trong khoảnh khắc đó, Dụ Từ dường như không phân biệt được, rốt cuộc anh vì để dỗ Kiều Kiều nên mới diễn như vậy, hay là anh thật sự đang nói lời xin lỗi.

Bất kể là chuyện gì đi nữa, chỉ cần cô đau buồn thì đều là lỗi của anh. Cận Hoài Tiêu đã từng nói những lời này thường xuyên, sau khi hai người cãi nhau cũng là anh khom lưng trước cô.

“Cô ơi?” Kiều Kiều đẩy nhẹ Dụ Từ.

Dụ Từ hoàn hồn: “Kiều Kiều?”

Kiều Kiều cầm hai tay của Cận Hoài Tiêu đặt lên tay Dụ Từ, rất có khí phách vỗ hai người: “Cô giáo nói, nắm tay đại biểu cho việc làm lành. Bây giờ hai người nắm tay nhau, chú nói xin lỗi, cô có tha thứ cho chú không ạ?”

Cận Hoài Tiêu rất thành thật, lại nói tiếp: “Xin lỗi, là anh sai, tha thứ cho anh đi, về sau anh sẽ không dám như vậy nữa.”

Dụ Từ: “…”

Rốt cuộc là anh đang diễn kịch hay là nói lời xin lỗi thật vậy?

Dụ Từ nghiến răng nghiến lợi: “Không sao, tôi tha thứ cho anh.”

Kiều Kiều lập tức từ mây đen chuyển thành trời trong xanh: “Vậy gia đình nhỏ chúng ta tiếp tục thôi nào!”

Cận Hoài Tiêu cười: “Cảm ơn bạn học Dụ.”

Dụ Từ dùng sức bóp bàn tay anh, móng tay bấu mu bàn tay, trừng hai con mắt nhìn anh. Mặc dù đã bảo là đừng có gọi mà anh vẫn gọi.

Còn có chuyện vừa rồi nữa, Kiều Kiều rõ ràng đã vui vẻ rất nhiều, cảm xúc cũng không còn buồn bã nữa, cái giỏ nhỏ rất nhanh đã đầy.

Kiều Kiều cực kỳ hứng thú chạy về nơi cắm trại, tìm thấy một cái bàn trống ngồi xuống, bắt đầu đối diện với hai người lên thông báo mệnh lệnh: “Cháu đi lấy màu nước, bút màu sáp và tranh sơn dầu. Cô và chú đi rửa mấy tảng đá, những nhánh cây nhỏ cũng tách ra lớn nhỏ như vầy.”

Cô bé giơ lên, ước chừng rộng bằng một ngón tay.

Dụ Từ hỏi cô bé: “Kiều Kiều muốn làm gì?”

Kiều Kiều thần bí nói: “Thì một lát cô sẽ biết thôi.”

Nhóc quỷ này.

Dụ Từ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hôn một cái vào bên mặt: “Cháu lấy được màu thì ngồi trong lều đợi cô nhé, không được chạy lung tung đâu đấy.”

“Dạ!”

“Đi thôi.” Cận Hoài Tiêu đứng dậy, cầm cái giỏ chứa đầy vật liệu: “Bồn rửa tay cách ba trăm mét ở ngoài kia, đi đến đó rửa đi.”

“Ừm.”

Dụ Từ đi lên trước mặt anh rời đi.

Cận Hoài Tiêu theo sau, cách xa mấy bước nhìn vào bóng lưng của cô, im lặng cong khóe môi. Đã nhiều năm như vậy, tính tình của cô vẫn y như xưa.

Khu vui chơi trong rừng này có diện tích rất rộng. Hôm nay, trường mẫu giáo tổ chức một hoạt động đặc biệt nên đã trao đổi với ban quản lý công viên, dành riêng một khu vực cho các bạn nhỏ. Hiện tại, trước cái ao nước có rất nhiều phụ huynh đang rửa dụng cụ.

Cận Hoài Tiêu tìm thấy bồn rửa tay trống, đem giỏ đặt lên mặt bàn: “Anh tách nhánh cây, em rửa nhé?”

Dụ Từ đứng bên cạnh anh, dùng bả vai hung hăng đụng vào anh: “Vậy anh còn không mau tránh ra, bộ không thấy đường hả.”

Cận Hoài Tiêu ôm lấy cánh tay: “Shhh, đau quá đi mất.”

Dụ Từ lườm anh một cái: “Đau chết anh luôn đi, vừa lắm.”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, Dụ Từ hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn qua, cặp vợ chồng quen thuộc đang đứng bên trái đằng trước, là ba mẹ của Giang Lạc.

Ba Giang trêu cô nói: “Cô Dụ đang yêu sao?”

Mẹ Giang bên cạnh cười cười: “Rất xứng đôi đấy nha, tôi với lão Giang khi còn trẻ cũng hay cãi nhau như vậy lắm.”

Dụ Từ vội vàng khoát tay: “Không, không phải là loại quan hệ đó.”

“Được rồi, bây giờ không phải là loại quan hệ đó.”

Cũng không biết vô tình hay hữu ý, mẹ Giang nhấn mạnh vào hai chữ “bây giờ”.

Cận Hoài Tiêu cũng không quen biết ba mẹ Giang Lạc, cũng không tùy tiện nhiều chuyện, im lặng ở một bên tách nhánh cây, tiện thể rót đầy nước vào thùng mà Dụ Từ mang đến.

Mặt Dụ Từ đỏ lên: “Thật sự không phải đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”

“Ok ok ok, là bạn bè.” Mẹ Giang vẫn đang cười, có vẻ nghe lọt tai, lại giống như không nghe vào, đưa tay khóa vòi lại, cầm thùng nhỏ lên: “Chúng tôi rửa xong liền đi trước, lát nữa gặp nhau nhé!”

Cô ấy chớp mắt, trước khi đi còn liếc nhìn Cận Hoài Tiêu đang đứng cạnh Dụ Từ một lần nữa.

Dụ Từ: “…”

Mọi người đã đi hết, có muốn giải thích cũng chẳng ma nào nghe.

Dụ Từ lườm Cận Hoài Tiêu một cái. Anh đứng bên cạnh cô, vững chãi như một ngọn núi.

Cận Hoài Tiêu cất lời nhắc nhở: “Còn nhìn gì nữa, Kiều Kiều vẫn đang đợi cô Dụ đây vẽ lên đá đấy.”

“Trước kia anh ghét nhất bị người khác trêu chọc, sao ban nãy lại câm như hến vậy?”

Không đợi Cận Hoài Tiêu trả lời, Dụ Từ đổ đá vào thùng nước và bắt đầu cọ rửa một cách mạnh bạo.

Cận Hoài Tiêu bình thản giải thích: “Việc này em có giải thích với họ, chưa chắc họ đã tin, hôm nay không chỉ có hai người họ hiểu lầm đâu.”

Dụ Từ im lặng, lấy nước rửa đá. Vừa rửa được vài viên, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lạnh đi, động tác cọ rửa cũng dừng lại.

“Cận Hoài Tiêu, anh vượt giới hạn như vậy, bạn gái anh không giận sao?”

Tiếng cành cây gãy khựng lại, người bên cạnh cũng dừng lại.

Dụ Từ không nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười mỉa mai.

Cũng do cô, từ khi gặp anh thái độ luôn không bình tĩnh, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. Vừa rồi mới chợt nhớ ra.

Chia tay đã năm năm rồi, làm sao Cận Hoài Tiêu lại có thể không có ai bên cạnh chứ. Anh từ nhỏ đến lớn đã luôn nổi bật, có biết bao nhiêu người theo đuổi.

Thế thì cô đang làm gì?

Nếu anh thực sự đã có bạn gái mới, liệu cô gái đó có buồn không nếu biết hôm nay anh cùng cô tham gia hoạt động này?

Dụ Từ đột nhiên cảm thấy buồn nôn, sắc mặt tái nhợt, che miệng vội vàng chạy sang một bên, một tay chống vào thân cây để nôn khan, nhưng không có gì nôn ra được.

Cổ họng nghẹn lại khó chịu, cô vừa muốn nôn vừa muốn ho, mặt đỏ bừng. Khi đang cúi đầu ho, một bàn tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ giúp cô lấy lại hơi.

“Tránh ra, đừng động vào tôi!” Dụ Từ lập tức giơ tay muốn hất anh ra.

Cận Hoài Tiêu không tránh, tay cô vung lên trúng vào cổ anh, để lại một vết đỏ trên làn da trắng lạnh.

Dụ Từ sững lại. Cận Hoài Tiêu nắm lấy tay cô: “Dụ Từ, anh không có bạn gái, sau khi chia tay với em, anh không có mối quan hệ mới.”

Giọng Cận Hoài Tiêu nặng trĩu, anh tiến lên một bước cúi đầu nhìn cô: “Dù em có tin hay không, năm năm nay anh không có ý định phát triển một mối quan hệ mới, dù là đối tượng mập mờ hay bạn gái, anh đều không có.”

Cổ tay Dụ Từ quá mảnh, anh nắm cũng sợ dùng lực sẽ làm cô đau, chỉ có thể khẽ siết lại.

“Em không cần phải lo lắng cho một người không tồn tại. Từ đầu đến cuối, anh chỉ có một mình em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play