Editor: Góc nhỏ của Muội

Lúc 18 tuổi, sau khi tra điểm thi đại học xong, họ đều hài lòng với thành tích của mình. Sáng hôm sau, Dụ Từ vừa rời giường thì nhận được tin nhắn của anh.

Cô vội vàng chạy xuống lầu, Cận Hoài Tiêu cầm bó hoa to đứng ở dưới lầu nhà của cô, cũng nói với cô những lời như vậy.

"Anh là người không giỏi nói chuyện, nhưng anh đã hứa hẹn với em rằng anh chỉ thích mỗi mình em. Bây giờ như vậy, sau này cũng như vậy, cả đời này mãi như vậy."

Nhưng cả đời này thật sự quá dài.

Dụ Từ quay đầu đi hướng khác, cổ tay không khắc chế được mà run lên, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Cận Hoài Tiêu nhạy bén phát hiện cô có điều không thích hợp, lông mày lập tức cau lại: "Dụ Từ, em sao vậy?"

Môi Dụ Từ run lên, dùng lực tránh anh: "Tôi chỉ say xe vẫn chưa khỏe, anh thả tôi ra đi Cận Hoài Tiêu."

Nhưng tình trạng của cô rõ ràng là không đúng, giống như chỉ cần anh buông tay cô ra là cô có thể ngã xuống mặt đất bất cứ lúc nào.

Cận Hoài Tiêu xưa nay đều cẩn thận, lúc trước cô say xe cũng không đến mức tình trạng như vậy. Huống chi trên đường nhặt vật liệu, chứng say xe của cô rõ ràng đã tốt lên rồi, nhưng vừa nãy chợt nôn khan, cơ thể không ngừng run lên, sắc mặt trong tích tắc liền tái nhợt.

Không giống như là say xe.

"Dụ Từ, rốt cuộc em... Thôi, em ngồi ở đây đi."

Cận Hoài Tiêu có nhiều chuyện muốn hỏi cô, nhưng lời vừa đến miệng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đầy mồ hôi, những lời muốn nói cũng không nói nên lời.

Anh lấy khăn tay ra lau sạch sẽ chiếc ghế dài, cầm tay Dụ Từ. Cô cũng không nói chuyện, cúi đầu ngồi xuống, ánh mắt nhìn xuống nền gạch không có tiêu cự.

Cận Hoài Tiêu ngồi xuống trước mặt của cô, cúi đầu giúp cô buộc lại dây giày, trong lúc đó hai người đều im lặng.

Dụ Từ nhìn anh thuần thục buộc lại dây giày cho cô, sau đó anh ngẩng đầu lên, cô chạm vào ánh mắt của anh, giống như đáy vực sâu tĩnh mịch, tới gần sẽ bị hút vào vòng xoáy trung tâm đó.

Cô cho là Cận Hoài Tiêu lại hỏi tới, nhưng thực tế, anh chỉ nhìn cô một lát rồi đột nhiên đứng dậy: "Anh đi rửa mấy tảng đá, em ngồi ở đây nghỉ một lát, xíu nữa anh đưa em về."

Chỗ của cô chỉ cách cái áo vài chục bước, Cận Hoài Tiêu đưa lưng về phía cô, vai thẳng tắp, lưng mạnh mẽ, tay áo kéo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay vừa có lực vừa đầy sức sống.

Anh vẫn luôn coi trọng việc rèn luyện, lúc mặc quần áo thì trông cao và gầy, nhưng khi không mặc gì, có da có thịt, cơ bắp rõ ràng, sức lực rất lớn.

Cận Hoài Tiêu rửa rất nhanh, sau khi thu dọn xong một tay cầm giỏ và thùng nước, rồi quay lại và tự nhiên nắm lấy tay cô.

Dụ Từ giãy ra: "Tôi không sao, tôi có thể tự đi được."

Cận Hoài Tiêu không buông tay, cũng không quay đầu lại: "Dụ Từ, tình trạng cơ thể em bây giờ, dù xuất phát từ sự quan tâm với bạn học cũ, anh chăm sóc em một ngày thì không thể sao?"

Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Dù sao anh cũng chẳng ngoại tình, không bạo lực, không phạm phải nguyên tắc sai lầm nào. Cho dù chia tay đi chăng nữa, chúng ta sẽ không tới mức cả đời sẽ không qua lại với nhau chứ hả?"

"Cho nên, cả ngày hôm nay, đừng có như vậy với anh nữa, coi như hai đứa mình chưa chia tay."

Dự Từ đi cùng với anh, anh nắm tay của cô.

Về đến lều trại, Kiều Kiều đang vô cùng buồn chán, khi thấy hai người tay nắm tay thì hai mắt liền sáng lên: "Chú, chú nắm tay cô quay về rồi ạ?"

Cận Hoài Tiêu kéo ghế đẩu đè Dụ Từ ngồi xuống, chưa nói chuyện khác, đặt giỏ lên bàn, liếc nhìn Dụ Từ.

Dụ Từ lắc đầu: "Tôi không sao, tôi ngồi ở đây nghỉ ngơi rồi."

Cô không muốn nói, Cận Hoài Tiêu không hỏi đầu đuôi nữa, ánh mắt chuyển sang Kiều Kiều: "Kiều Kiều, chúng ta bắt đầu vẽ tranh đi, cháu có cần cô chú làm gì không?"

Dụ Từ cũng cười: "Đúng vậy đó, thời gian chúng ta không nhiều lắm, Kiều Kiều muốn vẽ gì?"

Rất nhiều bạn nhỏ đã bắt đầu vẽ, cô bé Kiều Kiều vốn hiếu thắng quả nhiên sốt ruột, sự chú ý bị chuyển đi. Cô bé lên tiếng mềm mại, nũng nịu như một người lớn tí hon, giao nhiệm vụ cho Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu, cả hai người lớn đều đã nhận được nhiệm vụ của riêng mình.

Dụ Từ theo chỉ dẫn của Kiều Kiều tô màu lên tảng đá, Kiều Kiều cầm keo dán bôi vào cành cây, còn Cận Hoài Tiêu giúp ấn những cành cây nhỏ lên theo đường keo mà cô bé đã phết.

Kiều Kiều nói nhiều, lúc vẽ còn muốn nói dông nói dài: "Ba mẹ mỗi ngày đều bận công việc, cũng không ở cùng với cháu. Chỉ có cô chơi với cháu, Kiều Kiều thích cô nhất."

Cận Hoài Tiêu hỏi cô bé: "Công việc của cô không bận sao?"

Động tác Dụ Từ dừng lại, Kiều Kiều không hề nhận ra, giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên: "Công việc của cô không bận bằng ba mẹ, trước đó lãnh đạo của cô còn muốn tăng lương thăng chức cho cô nhưng mà cô từ chối rồi ạ."

"Tại sao lại muốn từ chối?"

"Vì áp lực quá lớn chú ạ, cô của cháu chỉ muốn ở nhà ngủ thật sâu thôi. Có thể cô đã ngủ rồi, ngủ một mạch đến..."

"Kiều Kiều." Dụ Từ ngăn cô bé lại, đưa tảng đá đã tô màu qua: "Cháu xem thử cô tô như thế được không?"

Kiều Kiều có hơi khoa trương: "Quao, đẹp quá đi."

Cô bé rất giỏi trong việc mang lại giá trị cảm xúc, Dụ Từ cũng rất thích làm thủ công cùng cô bé.

Cận Hoài Tiêu giữ im lặng ngẩng đầu nhìn Dụ Từ một cái, không hỏi Kiều Kiều nữa,

Ba người vừa nói vừa cười, trò chuyện vui vẻ, dưới sự hướng dẫn của Kiều Kiều, họ đã hoàn thành bức tranh ghép từ đá và cành cây này.

Những cành cây được ghép thành hình một chú bướm, đôi cánh khổng lồ được lấp đầy bằng những viên đá đủ màu sắc. Dưới ánh nắng mặt trời, những viên đá lấp lánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, hệt như đôi cánh vốn có của một con bướm nhiều màu. Nền của bức tranh là một khu rừng được xếp bằng cỏ xanh.

Dụ Từ rất thích bức tranh này, cô đã chụp ảnh và gửi cho Dụ Thần.

[Tranh của con gái anh này, thiên phú của Kiều Kiều rất tốt đó nha, rất có trí tưởng tượng.]

Dụ Thần: [Còn phải nói, em cũng không nhìn một chút đó là gái cưng của ai, còn tấm nào không, anh gửi cho vợ anh một tấm nữa.]

Dụ Từ chụp mấy bức từ mọi góc độ, rồi cặm cụi gửi từng tấm qua.

Bên tai truyền đến âm thanh: "Anh Dụ Thần và chị Kim Miên dạo này thế nào rồi?"

Dụ Từ đang gõ chữ liền dừng lại, rất nhanh phản ứng lại, tiếp tục đánh chữ, ngoài miệng thì chậm rãi trả lời: "Tốt lắm."

Lúc trước Cận Hoài Tiêu và cô yêu nhau, anh đến nhà cô ăn cơm không ít lần, cũng quen Dụ Thần và Lâm Kim Miên.

Kiều Kiều cầm lấy bức tranh của mình và đem đi khoe các bạn học khác. Dụ Từ cũng chụp vài tấm dáng vẻ vui vẻ của cô bé, gửi cho Dụ Thần và Lâm Kim Miên.

Đuôi lông mày nơi khóe mắt của cô đều là ý cười, Cận Hoài Tiêu ngồi bên cạnh cô, trực quan cảm nhận được cô vui vẻ, đột nhiên anh mở miệng nói: "Rất khó tưởng tượng được, trước kia em không thích trẻ con, anh cũng đã chuẩn bị tốt gia đình không con cái rồi."

Nhưng cô thật sự đối xử với Kiều Kiều rất tốt rất tốt.

Dụ Từ nhếch miệng, chẳng hề để ý tới anh: "Con người đều sẽ thay đổi, vậy chứ trước kia anh cũng nói sẽ không quay trở lại nơi này đó thôi."

Nhưng anh vẫn quay về.

Mà cô bây giờ cũng rất thích trẻ con,

Hai người trầm mặc vài giây, sau đó Dụ Từ cúi đầu xuống, mân mê những bức ảnh vừa chụp trong điện thoại. Khi trong lòng cô có chuyện gì đó, cô luôn thích làm gì đó để tay chân bận rộn.

Cận Hoài Tiêu rũ mắt uống trà, hai người không ai nói chuyện.

Đợi đến vòng bình chọn, mỗi gia đình có ba tấm phiếu, bầu cho tác phẩm mà mình thích nhất. Sau đó sẽ chọn ra ba tác phẩm để tích lũy một hoa hồng nhỏ. Không nằm ngoài dự đoán, bức tranh của Kiều Kiều cũng đã nhận được một bông hoa nhỏ.

Cô bé thích nhất là hoa hồng nhỏ, cô Trần dán một hình dán lên giữa trán cô bé. Cô bé chạy về phía Dụ Từ và Cận Hoài Tiêu, rồi lao vào lòng cả hai người.

"Chú, cô, đây là hoa hồng nhỏ đầu tiên thuộc về gia đình nhỏ của Kiều Kiều!"

Dụ Từ hôn mấy cái lên mặt cô bé, học theo giọng điệu cô bé mà dỗ dành: "Vậy buổi chiều cô và chú cho cháu thêm hai bông, hơn nữa chúng ta vẫn còn buổi tối nữa mà, chúng ta cùng nhau cố lên nhé?"

Kiều Kiều: "Dạ được!"

Muốn giao tiếp được với trẻ con, trước tiên chúng ta cần phải trở thành chúng. Lúc Dụ Từ và Kiều Kiều nói chuyện, giọng điệu sẽ vô thức mà ngây thơ theo, giống như hai người bạn đang nói chuyện vậy.

Cận Hoài Tiêu có thể thấy rõ từng nét mặt của cô.

Rõ ràng cô đang cười, sắc mặt dịu dàng, đuôi lông mày đều là ý cười. Nhưng một giờ trước, sắc mặt cô trắng bệch, không có chút tinh thần.

Dụ Từ ôm Kiều Kiều, làm nũng với Kiều Kiều, chưa kịp chuẩn bị gì thì chạm vào ánh mắt của Cận Hoài Tiêu.

Anh không nói câu nào, phát hiện cô nhìn anh chăm chú nhưng vẫn như cũ mà nhìn cô không rời đi.

Nụ cười Dụ Từ tắt ngúm.

Kiều Kiều cũng phát hiện điều gì đó không đúng, từ trong ngực Dụ Từ ngẩng đầu lên: "Chú, cô?"

Cận Hoài Tiêu nuốt nước bọt, không nhìn Dụ Từ nữa, xoa tóc của Kiều Kiều: "Buổi chiều là vận động thể lực, chân to buộc chân nhỏ, bịt mắt đi chướng ngại vậy, người nhà cùng nhau hợp lực chèo thuyền nhỏ. Vì vậy giữa trưa Kiều Kiều ăn nhiều một chút, như vậy buổi chiều mới có thể lực, đúng không nè?"

Kiều Kiều lập tức hăng hái: "Chúng ta bây giờ đi ăn cơm, chú cô nắm tay cháu đi!"

Cận Hoài Tiêu ngước mắt nhìn Dụ Từ, anh không hỏi những chuyện kia, về câu nói của Kiều Kiều bị ngắt quãng đột ngột. Mặc dù anh cũng rất muốn hỏi, nhưng bây giờ không phải lúc, vấn đề của họ còn chưa giải quyết.

Kiều Kiều thấy Dụ Từ vẫn còn khoanh chân ngồi trên thảm bò, cô bé chìa tay nhỏ ra vẫy vẫy, ra hiệu cho cô đến.

"Cô ơi, cô lại đây nhanh, chúng ta cùng đi ăn thôi."

Dụ Từ chỉ có thể gượng cười: "Ừm, được rồi."

Có lẽ vì ngồi lâu, vừa đứng dậy, mắt cô bỗng tối sầm, bước chân loạng choạng, đứng không vững.

Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên: "Cô ơi!"

Một cánh tay đỡ lấy cô, cùng với đó là mùi chanh tươi mát lạnh, hương vị đắng ngọt và sảng khoái hòa quyện vào nhau, vấn vít quanh chóp mũi cô.

"Cẩn thận." Giọng Cận Hoài Tiêu trầm thấp, tay đỡ lấy cẳng tay cô trượt xuống, thuận thế nắm lấy tay cô: "Nắm lấy tay anh."

Dụ Từ mơ màng, để anh dẫn ra khỏi lều.

Trước đây, anh cũng thường nói như vậy.

"Dụ Tiểu Từ, nắm tay anh cho chặt."

"Sao tay lạnh thế, anh nắm lấy em, sưởi ấm cho em."

"Qua đường mà không nhìn đường, đưa tay đây."

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.

Dụ Từ bị anh dẫn đi, vô thức bước theo anh, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau. Chiếc vòng tay trên cổ tay cô lỏng lẻo, phần đuôi dây rủ xuống đung đưa.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy Cận Hoài Tiêu lại lên tiếng: "Em không chỉ quá gầy, mà còn bị thiếu máu, đúng không?"

Kiều Kiều: "Ơ, sao chú lại biết cô con bị thiếu máu ạ?"

Nhưng gầy đến mức này, làm sao có thể không thiếu máu được, anh đương nhiên nhìn ra rồi.

Dụ Từ trả lời qua loa: "Công việc hơi mệt, hai năm nay không ăn uống tử tế."

Cận Hoài Tiêu dừng lại, im lặng một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn cô.

"Dụ Từ, anh cứ tưởng em có thể chăm sóc tốt cho bản thân."

Nhưng trên thực tế, cô không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play