Lúc Dụ Từ đến cổng nhà trẻ thì đã 8 giờ tối, cách khung cửa sắt, xa xa cô nhìn thấy Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh cầu trượt.
“Kiều Kiều!”
Kiều Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy cô đến liền vội vàng đứng lên, trên lưng đeo balo chạy về phía cổng nhà trẻ: “Cô ơi!”
Cổng nhà trẻ bị khóa, cô giáo của Kiều Kiều nhận ra Dụ Từ, vừa chào hỏi vừa mở cửa cổng.
Cửa vừa mở ra, cô bé chui đầu vào trong lòng Dụ Từ, ngẩng đầu lên chỉ vào bông hoa nhỏ màu đỏ trên trán mình cho cô xem: “Cô ơi xem này, hôm nay cháu có chỗ nào khác không?”
Dụ Từ nhéo má cô bé: “Hôm nay xinh hơn hôm qua, còn được hoa hồng nhỏ nữa phải không?”
Kiều Kiều vẫn còn dụi dụi vào trong ngực của cô làm nũng, Dụ Từ lại ngẩng đầu nhìn lên: “Thật sự xin lỗi cô giáo Trần, hôm nay tăng ca nên đến rất muộn, vất vả cho cô cùng chờ với Kiều Kiều lâu như vậy.”
Cô giáo nhà trẻ đứng ở một bên cười nói: “Không sao đâu cô Dụ, công việc quan trọng hơn. Ba mẹ Kiều Kiều khoảng bao lâu nữa sẽ quay về?”
Dụ Từ nắm tay Kiều Kiều: “Cái này có lẽ rất lâu, hai người họ học bồi dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa. Ngày hôm qua tôi hỏi một lần rồi, đoán chừng vẫn còn mấy tuần nữa.”
Nghe được ba mẹ mình mấy tuần nữa mới trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều suy sụp: “Á? Hoạt động phụ huynh và trẻ của Kiều Kiều phải làm sao đây?”
Dụ Từ: “Hoạt động phụ huynh và trẻ?”
Cô giáo Trần giải thích: “Lúc trước đã gửi trong nhóm chat phụ huynh rồi, nhà trẻ chúng tôi gần đầy phải mở hoạt động phụ huynh và trẻ, ba mẹ của Kiều Kiều không nói cho cô sao?”
Dụ Từ quả thật không có nghe nói, Dụ Thần và Lâm Kim Miên gần đây rất bận, chắc là không chú ý đến thông báo trong nhóm. Cô lại không được thêm vào nhóm phụ huynh, chỉ có thể thêm Wechat của cô giáo Trần.
Thấy Dụ Từ không nói lời nói, Kiều Kiều đặt cằm ở bên hông cô, ngửa đầu nhìn cô, ủ rũ nói: “Cô à, vậy cháu phải làm sao đây?”
Dụ Từ vội hỏi: “Tôi có thể xin nghỉ vào thứ Sáu, tôi đến có được không?”
Sắc mặt cô giáo Trần ngập ngừng: “Đương nhiên có thể, nhưng trước mắt có vài hoạt động đã lên kế hoạch cần hai người tham dự. Nếu cô đi một mình, có lẽ phải cố gắng hết sức hơn đó.”
Dụ Từ gật đầu, nghe cô giáo nói đơn giản một chút, hoạt động này cũng không mang tính chất ép buộc. Có thời gian thì tới, không có thời gian thì cũng có thể trao đổi với nhà trường trước.
Kiều Kiều lên xe không nói lời nào, đợi khi Dụ Từ ngồi vào chỗ ghế lái thắt dây an toàn. Vừa muốn quay đầu lại dặn dò cô bé thắt dây vào, khi quay đầu lại liền thấy ánh mắt buồn bã nhìn lại cô.
“Kiều Kiều?”
Kiều Kiều thích vận động, bình thường vẫn luôn tràn đầy sức sống, một thân sức lực dùng không hết. Hiện tại nhìn dáng vẻ yểu xìu của cô bé, nhỏ giọng than thở: “Cô, ba mẹ có phải không cần cháu nữa không?”
Dụ Từ: “...”
Suy nghĩ này thật sự rất kỳ quái, Dụ Từ bị cô bé chọc cười: “Sao có thể chứ? Ba mẹ của cháu có chút việc, lại một thời gian nữa sẽ quay về thôi.”
“Vậy hoạt động của phụ huynh và trẻ chỉ có cô đi thôi sao?”
Dụ Từ thấy cảm xúc của cô bé không tốt lắm, trước đây sau khi Dụ Kiều Kiều được hoa hồng nhỏ nhất định muốn khoe khoang với cô. Cũng có thể đoán ra được Kiều Kiều khó chịu cái gì, nhẫn nại trao đổi với cô bé.
“Cô đi một mình không được sao, cô chạy bộ với chèo sông đều rất lợi hại đó nha.”
Kiều Kiều không trực tiếp trả lời cô, cúi đầu, gảy dây đeo chiếc cặp lúc có lúc không: “Lớp chúng cháu có ba mươi người, ba mẹ của các bạn đều tới. Hoạt động lần này có phần hai người lận, cần ba mẹ phải tham gia, thắng còn có một phần thương nhỏ, ba mẹ thật sự không quay về sao?”
Công việc của Dụ Thần và Lâm Kim Miên rất bận, nhưng bình thường có thể dành ra chút thời gian ở cùng con. Hoạt động phụ huynh và trẻ năm trước là ba mẹ của Kiều Kiều tham gia cùng cô bé, còn lấy được phần thưởng nhỏ nữa. Nhưng lần này hai người họ vẫn chưa về, trong nhà cũng chỉ có người lớn là Dụ Từ, phần tham gia hai người của hoạt động phụ huynh và trẻ, một mình cô có lẽ sẽ không ứng phó được.
Dụ Từ nghe hiểu được ý kiến của cô bé, cũng có thể hiểu tâm tình của cô bé khó chịu lúc này. Cô nghĩ nghĩ, khẽ hắng giọng rồi nói.
“Kiều Kiều, trở về cô tìm một người cho cháu được không? Không nhất thiết phải là ba mẹ cùng tham gia, cô giáo không phải đã nói rồi sao, hoạt động chú trọng vào việc đồng hành và tham gia, cảm nhận không khí của buổi lễ hội, Kiều Kiều có phải muốn phần thưởng hoạt động này không?”
Dụ Kiều Kiều thích nhất là hoa hồng nhỏ, bởi vì thu thập đủ hoa hồng nhỏ sẽ được phần thưởng. Nghe Dụ Từ nói, cô bé bật cười ngẩng đầu, cơ thể nghiêng về phía trước, ghé vào khe hở ghế lái, trên mặt như trời quang mây tạnh: “Cô có thể tìm một người cùng Kiều Kiều tham gia sao?”
Dụ Từ xoa đầu mũi của cô bé, cụng vào trán cô bé: “Tất nhiên rồi, cô cũng có bạn bè mà.”
Kiều Kiều thật sự dễ dỗ, cảm xúc tiêu cực nhanh đến cũng nhanh đi: “Cô, cô là người cô tốt nhất trên thế giới này.”
Dỗ được cháu gái rồi, Dụ Từ bảo cô bé ngồi đàng hoàng, lái xe vào trong nhà. Nhà Dụ Thần cách nhà trẻ chỉ mấy con phố.
Dụ Từ thuê căn hộ ở bên ngoài, căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách. Nhưng vào năm Dụ Thần và Lâm Kim Miên kết hôn, trong căn nhà tân hôn cũng để lại một phòng ngủ cho cô. Công việc của họ bận rộn, nếu cả hai vợ chồng cùng trực đêm, Dụ Từ sẽ đến ở cùng Kiều Kiều, đưa đón cô bé đi học, chăm sóc cô bé ăn uống. Cô bé rất ngoan, Dụ Từ cũng rất đỡ lo.
Lúc mười giờ tối, Kiều Kiềm mới ngủ. Dụ Từ trở lại phòng nằm lên chiếc giường, người đầu tiên mà mình nghĩ đến là bạn thân An Vận, nhờ cô ấy giúp một tay, chỉ cần hai người tham gia là được rồi, không nhất định là nam nữ cùng hợp tác.
Người tiếp theo mà cô nghĩ đến là anh trai nhà mình.
Dự Từ dứt khoát gửi tin nhắn cho anh ấy: [Nhà trẻ của con gái nhà anh mở hoạt động phụ huynh và trẻ, em thiếu người hợp tác, anh có bạn bè gì không, sức lực mạnh một chút, chạy bộ nhanh chút. Nhờ ai đó giúp em một tay đi, chỉ cần một ngày là được rồi.]
Dụ Thần: [Còn cần sức lực mạnh, chạy bộ nhanh hả?]
Dụ Từ trả lời cho anh ấy kế hoạch của hoạt động phụ huynh và trẻ của nhà trẻ.
[Anh xem này, chân to buộc chân nhỏ, bịt mắt đi chướng ngại vật, người nhà hợp lực chèo thuyền nhỏ, em cũng chưa từng tham gia, có thể cần sức lực rất nhiều. Buổi tối còn có tiệc tối và lửa trại, một mình em ứng phó không có nổi.]
Dụ Thần: [Được rồi, em đợi xíu, anh đi hỏi thử xem.]
Dụ Từ cũng rất nhức đầu, nhân lúc Dụ Thần đi tìm người giúp đỡ, cô lục lọi danh bạ của mình, cô từ tổng bộ đến chi nhánh công tác không bao lâu, quan hệ với đồng nghiệp chỉ có thể tính là bình thường.
Hỏi được vài người, công việc của mọi người gần đây quá nhiều, không ai có thể dành ra chút thời gian rảnh, Dụ Từ cũng không thể khiến người ta sử dụng ngày phép mà giúp cô được.
Về phần bạn bè lúc còn học lại càng không có. Cấp ba và đại học, cô luôn ở cùng một chỗ với Cận Hoài Tiêu, bạn bè khác giới ít lại càng thêm ít,
Cận Hoài Tiêu...
Động tác Dụ Từ dừng lại một chút.
Nếu họ còn ở cùng nhau, hiện tại cô hẳn là tìm được người rồi. Cận Hoài Tiêu cao một mét tám tám, thời cấp ba đã là thành viên đội chạy đường dài của trường, sức khỏe cũng rất tốt.
Hình như lâu rồi cô không nhớ tới anh.
Dụ Từ cảm thấy tự giễu, nghĩ anh làm gì, chia tay năm năm rồi, con của đối phương nói không chừng đã lớn như người mua xì dầu [1] rồi.
Trên giao diện trò chuyện bật lên tin nhắn, đến từ mẹ cô, Từ Hà.
[Con trai nhà dì Trần ấy, hai đứa hồi nhỏ gặp nhau không ít lần, không phải nói đã hẹn thời gian gặp lại sao, sao con lại từ chối người ta?]
Dụ Từ tự dưng có chút muộn phiền.
[Công việc bận quá, qua vài ngày nữa rồi gặp đi mẹ.]
Dụ Từ năm nay hai mươi bảy tuổi, từ hai năm trước Từ Hà đã sắp xếp xem mắt. Phần lớn bị cô ngăn cản bỏ về, nhưng Từ Hà chưa từ bỏ ý định đó. Hai tháng trước lại giới thiệu cô cho con của bạn thân bà ấy.
Người đàn ông đó cô cũng đã gặp qua, trước đó cô và Từ Hà cùng nhau đi ăn, anh ta cũng đến mấy lần. Dụ Từ biết là mẹ của mình cố ý hợp tác với mình, dù sao cũng là người mà Từ Hà nhìn lớn lên, tính cách rất tốt, biết rõ gốc gác.
Chỉ là lúc Dụ Từ sáu tuổi, ba mẹ cô đã ly hôn rồi. Cả đời Từ Hà yêu tự do, có thời gian lại đi chu du khắp thế giới. Thỉnh thoảng trở về cùng ăn cơm với Dụ Từ và Dụ Thần. Dụ Từ và người đàn ông của dì Từ chỉ có lúc nhỏ mới gặp nhau nhiều, sau khi lớn rồi không có liên lạc gì mấy. Dụ Thần và Lâm Kim Miên thì vẫn liên lạc với anh ta một chút.
Về sau, bà Từ sốt ruột mai mối cho Dụ Từ, muốn tìm một người rõ gốc gác mới có thể yên tâm được. Vì vậy bà ấy cùng với bà bạn thân bàn bạc một hồi, hỏi người đàn ông đó, người đó hình như cũng có chút hứng thú với Dụ Từ. Từ Hà đưa phương thức liên lạc của đối phương cho cô, để bọn họ hẹn thời gian đi gặp mặt.
Dụ Từ xoay xoay điện thoại, sau khi thêm phương thức liên lạc của đối phương. Một tháng trước, người đàn ông đó hẹn cô ra ngoài ăn bữa cơm, bị cô tìm lý do nên hoãn lại.
Từ Hà lại gửi tin nhắn Wechat tới: [Thằng bé nhà dì Lâm ấy con gặp qua rồi, còn là đứa trẻ mà mẹ nhìn lớn lên, tính cách rất tốt, trông cũng rất đẹp trai. Người ta dạo gần đây đang được nghỉ, nói muốn gặp con, hay là các con đi ăn cơm, xem phim đi?]
Dụ Từ thật sự không còn sức lực, tùy tiện trả lời lại: [Mẹ, dạo này con rất bận, nói sau đi.]
Cô buông điện thoại, cầm lấy khăn tắm và quần áo thay vào phòng tắm, sau khi tắm xong ra ngoài đã hơn mười giờ rồi.
Mới vừa mở điện thoại ra, nhảy ra tin nhắn của Dụ Thần.
[Tiểu Từ, anh xin lỗi nhé! Anh và chị dâu em hỏi đồng nghiệp cùng phòng ban rồi, công việc thực sự quá bận. Em cũng biết ngành của bọn anh rồi đó, hay là em đợi đi, ngày mai anh lại tìm người hỏi tiếp nhé?]
Dụ Từ cảm thấy ứ đọng, nằm trên giường gửi tin nhắn: [Không cần đâu, em tự tìm bạn của mình vậy.]
Cô gửi qua xong, lại đánh một hàng chữ: [Kiều Kiều nhớ hai người lắm, có thời gian call video với con bé nha.]
Sau khi gửi tin nhắn Wechat xong, Dụ Từ ngồi phịch ở trên giường một hồi lâu. Thật sự không thể nghĩ được tìm ai, càng nghĩ càng phiền, dứt khoát đứng dậy đi tới phòng của Kiều Kiều nhìn cô bé một chút.
Trong chiếc giường trẻ em bao quanh chất đầy búp bê, trong tủ quần áo treo những chiếc váy công chúa của Kiều Kiều. Căn phòng hồng phấn đáng yêu, là căn phòng công chúa yêu thích của rất nhiều bé gái khi còn nhỏ.
Dụ Từ ngồi ở bên giường, đắp lại chiếc mền bị Kiều Kiều đá văng ra.
Cô xem một lúc, âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, Dụ Thần đã chuyển tiền qua, phía sau kèm theo một biểu tượng cảm xúc.
[Tiểu Từ, thật sự xin lỗi! Gần đây anh quá bận, ngày mai anh với chị dâu em gọi điện thoại cho Kiều Kiều. Sắp đến một tháng năm rồi, em mang theo con bé đi chơi được không? Chi phí để anh lo hết, cứ thoải mái ăn uống, vui chơi hết mình. Em xem thử bản thân muốn mua cái gì, anh bỏ tiền ra.]
Anh ấy chuyển qua một vạn, từ khi sinh Kiều Kiều, nhà họ Dụ đối với Kiều Kiều là tuyệt đối cưng chiều.
Dụ Từ không hề kiêng dè, nhận tiền của anh ấy. Cô dự định đưa Kiều Kiều đến công viên giải trí mới mở chơi hai ngày, tiện thể mua cho cô bé vài bộ quần áo đẹp và đưa đi ăn những món ngon.
Cô ngồi ở bên giường của Dụ Kiều Kiều, mở danh bạ điện thoại tìm rồi lại tìm.
Vòng xã giao của Dụ Từ không rộng, cô phải tìm một người ở cùng thành phố, cuối tuần có thời gian, tính cách tốt, có thể giao tiếp suôn sẻ với cô ấy, và còn phải sẵn lòng tham gia các hoạt động này. Tìm tới tìm lui, vậy mà không có ai phù hợp cả.
Không, hình như có.
Nữ sĩ Từ đưa cho cô đối tượng xem mắt.
Người đàn ông đó nhỏ hơn cô một tuổi, dáng vẻ cao cao gầy gầy, là con của bạn thân Từ Hà. Tính cách rất hướng ngoại, công việc thoải mái, mở một quán ăn, chắc hẳn là có thể dành ra chút thời gian.
Chỉ là lần trước cô từ chối lời mời của người ta, lúc này lại mời anh ta giúp đỡ nữa, không biết có tốt không nhỉ?
Mấy năm nay tính cách của Dụ Từ đã thay đổi rất nhiều, không còn kiên quyết như trước. Cô cứ do dự, chần chừ không quyết, quay đầu nhìn Kiều Kiều. Khi ngủ, cô cháu gái nhỏ rất đáng yêu, con bé rất giống mẹ mình, thông minh, mạnh mẽ, việc gì cũng muốn giành hạng nhất và việc gì cũng có thể đứng nhất.
Hoạt động phụ huynh và trẻ năm trước là do hai vợ chồng Dụ Thần xin nghỉ phép để tham gia, đã mang về cho Kiều Kiều một chiếc đèn ngôi sao. Con bé vui vẻ rất lâu, treo chiếc đèn đó trong phòng sáng mấy ngày liền. Dụ Từ biết cô bé rất muốn tham gia hoạt động lần này.
Trong lúc do dự, Từ Hà lại gửi tin nhắn qua.
[Tiểu Từ, mẹ không biết con đang bướng bỉnh cái gì? Chia tay với thằng bé đó cũng là con, mấy năm nay không tiếp xúc với người khác cũng là con. Con mãi dậm chân tại chỗ như vậy, nói không chừng người ta đã kết hôn rồi, con cũng phải nhìn về phía trước đi chứ.]
Dẫu sao cô và Cận Hoài Tiêu bằng tuổi với nhau, năm nay cũng hai mươi bảy rồi, bằng cấp cao, sự nghiệp thành công, trông cũng rất đẹp. Mấy năm nay rất khó ở bên cạnh người khác.
Dụ Từ không rõ bản thân đang nghĩ cái gì, cô nhìn chằm chằm Wechat kia khoảng mười phút. Trong khung chat gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ gửi qua một câu: [Được rồi, con sẽ đi tiếp xúc thử.]
Wechat của cô thêm không ít người, phần lớn là liên hệ công việc. Nhưng ảnh đại diện của người đó tìm rất dễ, Dụ Từ tìm một vòng thì đã tìm được ảnh điện diện trống không. Trước đây, cô đã từng nói chuyện với người đàn ông đó mấy lần, người đó nói tên của quán ăn mà anh ta mở là “Trống Rỗng”. Vì vậy ảnh đại diện cũng dùng hình ảnh trống trơn.
Một tuần trước, điện thoại của Dụ Từ bị Dụ Kiều Kiều cầm lấy chơi, lỡ tay làm mất dữ liệu, lịch sử cuộc trò chuyện đều tìm không thấy nữa. Sau khi nhấp vào, giao diện trò chuyện không có một tin nhắn nào, cũng không nhận ra có gì bất thường.
Dụ Từ: [Có ở đó không?]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Có.]
Dụ Từ: [Chuyện xem mắt có thể nói sau không? Tôi tạm thời có chuyện muốn anh giúp tôi. Xong việc mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?]
Nói xong, cô cảm thấy có thể có chút lạnh lùng, còn chọn một biểu tượng cảm xúc mèo con đã trộm An Vận trước đó gửi qua.
Đối phương im lặng, Dụ Từ thấp thỏm không yên đợi rất lâu.
Cô không nắm chắc được thái độ của đối phương, liệu có cảm thấy cô mạo phạm không?
Rất lâu sau đó, đối phương gửi tin nhắn qua: [Cô nói đi.]
Dụ Từ sắp xếp lại lời nói rồi mới gửi qua: [Nhà trẻ của cháu gái tôi có hoạt động phụ huynh và trẻ. Anh trai và chị dâu ra ngoài công tác, tôi bên này thiếu một người hợp tác với tôi. Anh xem anh có tiện không?]
Tin nhắn vừa gửi qua, đối phương trả lời lại ngay: [Được, gửi địa chỉ cho tôi.]
Anh ta đáp ứng rất nhanh, trong lòng Dụ Từ thở hắt ra, vội cảm ơn: [Cảm ơn anh, chỉ cần một ngày là đủ rồi, thứ sáu tuần này nhé!]
[Ừm, có thể, tôi có thời gian.]
Dụ Từ gửi địa chỉ nhà trẻ qua, lại hỏi anh: [Vậy ngày mai tôi liên hệ sớm với anh nhé?]
[Được.]
Trong lòng Dụ Từ hoàn toàn thả lỏng, rốt cuộc giải quyết được chuyện của Dụ Kiều Kiều. Sáng mai cô tìm người đổi ca, vừa hay thứ Sáu này có thể có chút thời gian.
Nhấp vào ảnh đại diện trống trơn của đối phương, nickname hiển thị là một chữ J. Dụ Từ trước đó đồng ý thêm WeChat của anh ta là lúc vừa cãi nhau với Từ Hà, bực mình mẹ Từ Hà vì bà ấy cứ giục cô đi xem mắt. Cô cũng không ghi chú gì về đối tượng xem mắt mà nữ sĩ Từ giới thiệu. Chỉ nhớ mang máng biệt danh trước đó là một chuỗi từ tiếng Anh, giờ thì đã đổi thành một chữ “J” đơn giản và lạnh lùng. Có lẽ đối phương đã đổi tên.
Nhưng trên vòng bạn bè cũng không có bất kỳ thứ gì, điều này khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc trước khi ăn cơm với Từ Hà cùng chàng trai đó, anh ta khá hướng ngoại, có ham muốn chia sẻ rất mạnh, sao lại không đăng một bài nào trên vòng bạn bè vậy?
Phong cách này thật có chút giống một người.
Cận Hoài Tiêu cũng như vậy, lúc học cấp ba vẫn luôn là ảnh đại diện trống trơn, hơn nữa vòng bạn bè cũng không có gì. Giống như một người máy, chỉ đến khi hẹn hò ở đại học và đổi ảnh đại diện đôi với Dụ Từ, rồi đăng ảnh chụp chung của họ lên vòng bạn bè để công khai, thì anh mới có chút “hơi người”.
Cận Hoài Tiêu, lại là Cận Hoài Tiêu.
Dụ Từ mím môi, tắt điện thoại đứng dậy rời đi.
Họ đã chia tay từ lâu rồi.
Cho dù tình cảm có sâu đậm đến mấy, thì cũng đã là quá khứ rồi.
—--------------
[1] người mua xì dầu: chỉ đứa con đã lớn, biết đi mua đồ giùm ba mẹ rồi á.