Editor: Góc nhỏ của Muội

Vừa tới công viên Tùng Lâm, Dụ Từ xuống xe, tìm một thân cây tựa vào nghỉ một chút.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng, biết là người nào nên cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Không cần để ý tới tôi, anh mau đi tìm Kiều Kiều đi... Anh làm cái gì vậy?"

Tuy nhiên, ngay lập tức, tay cô bị một người khác kéo lên, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt lên mặt trong cổ tay cô. Lực đạo của anh không nặng không nhẹ, như thể đã từng giúp người khác xoa bóp rất nhiều lần, tìm huyệt rất chính xác và lực xoa bóp cũng vừa phải.

Dụ Từ nhíu mày muốn rút tay lại: "Cận Hoài Tiêu!"

Cận Hoài Tiêu ngước mắt nhìn cô một cái: "Cho tôi mấy phút là được, em cũng không muốn một lát hoạt động nôn ngay sao?"

"Ai cần anh lo..."

"Cô ơi, cô bị say xe sao?" Kiều Kiều từ sau lưng Cận Hoài Tiêu thò ra cái đầu nhỏ, cũng không biết đến từ lúc nào.

Đứa trẻ ở đây, lời mắng chửi của Dự Từ cố nuốt ngược vào trong, giọng nói dịu dàng: "Cô không sao, Kiều Kiều, cháu có muốn uống nước không, uống miếng nước nhé?"

"Dạ muốn!"

Trên vai trái mang bình nước của Kiều Kiều, anh tranh thủ đưa bình nước cho cô bé. Hai tay Kiều Kiều cầm bình nước, Dụ Từ mua cho cô bé là dạng bình có ống hút. Kiều Kiều vừa uống vừa nhìn hai người lớn ngại ngùng.

Một người thì cúi đầu, ngoan ngoãn giúp Dụ Từ xoa bóp cổ tay. Kiều Kiều từng thấy ba làm như vậy với người khác rồi, ba nói làm thế có thể giảm say xe.

Một người thì sắc mặt hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, nét mắt lạnh như băng.

Kiều Kiều nhạy bén phát hiện ra người chú này hình như có điều muốn nói với cô, trên đường đi cũng luôn nhìn cô.

"Cháu uống xong rồi." Dụ Từ Từ uống nước xong, nhón chân đem bình nước treo ở cánh tay của Cận Hoài Tiêu: "Vậy cháu đi chơi đây!"

"Kiều Kiều!"

Dụ Từ còn chưa kịp ngăn lại, Kiều Kiều quay đầu chạy mất. Họ cách xa xe buýt chỉ mười mấy mét, đứng ở đây cũng có thể trông thấy Kiều Kiều.

Cô bé có một người bạn thân gọi là Giang Lạc, ba mẹ của Lạc Lạc rất thân với vợ chồng Dụ Thần, Kiều Kiều chạy đi tìm Lạc Lạc, ba mẹ nhà họ Giang còn cười ha hả cho cô bé trái cây.

Có phụ huynh ở đây, Dụ Từ cũng không lo lắng.

Cô liếc nhìn qua Cận Hoài Tiêu ở đối diện, vừa hay đụng phải ánh mắt của anh đang nhìn cô.

Đôi mắt Cận Hoài Tiêu rất đẹp, đen như mực, lông mi dài tựa lông vũ. Khuôn mặt của anh thực ra thì rất có tính công kích, nét đẹp sắc sảo bẩm sinh, mày rậm mũi cao, đường nét sắc bén.

Duy chỉ có đôi mắt không giống vậy, mắt phượng điển hình, đuôi mắt hơi xếch lên, trung hòa đi một chút vẻ lạnh lùng, cứng rắn. Lúc nhìn vào vẫn có một chút tình cảm.

Dụ Từ cau mày, ánh mắt hơi né tránh: "Anh xong chưa vậy?"

Cận Hoài Tiêu không ngẩng đầu lên: "Mất khoảng năm, sáu phút nữa."

Dụ Từ không nói lời nào nữa.

Trên đường đi cô vẫn luôn khó chịu, trong lúc ấy Cận Hoài Tiêu cứ bảo cô uống nước, Dụ Từ không thèm đoái hoài tới anh, quả thực là cô phải chống đỡ một tiếng đồng hồ.

Rất lâu rồi cô không bị say xe, giờ phút này mùi gỗ thông tươi mát ở dưới chân, hai người đối mặt với nhau. Cách xa xa mấy chục bước ngoài kia là mấy đứa trẻ vô cùng nhộn nhịp tụ lại một chỗ, chỉ riêng hai người họ là rời xa sự ồn ào đó.

Lòng bàn tay có chút lạnh đặt ở giữa cổ tay cô, theo lực xoa bóp của anh, cảm giác rờn rợn cuồn cuộn trong dạ dày rõ ràng ít hơn nhiều rồi.

Cận Hoài Tiêu có cách với triệu chứng say xe này.

Anh không học y, nhưng có thể chuẩn xác tìm được huyệt nội quan, cùng với các huyện ở thái dương. Nhất định là dưới tình huống đi xe, lại mang theo cả quýt và lát gừng, còn đồ uống chất điện giải nữa. Cho dù Dụ Từ có say xe, cũng có thể được anh xoa dịu.

"Sao lại gầy nhiều như vậy?" Cận Hoài Tiêu bất lình thình mở miệng nói chuyện.

Hàng mi Dụ Từ run lên, bất chợt dùng sức giãy cánh tay ra: "Tôi không cần anh lo, tôi giảm cân không được à?"

Cô không giãy ra khỏi Cận Hoài Tiêu, anh một tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại xoa bóp vùng huyệt hổ khẩu và giữa cổ tay cô, nhẹ nhàng mà đã cản được lực giãy giụa của cô.

"Dụ Từ, trước khi em cũng không hề béo." Cận Hoài Tiêu ngước lên nhìn cô, động tác trên tay không dừng lại, âm thanh có hơi lạnh: "Em gặp phải chuyện gì sao, vì sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

Dụ Từ vậy mà lại nổi khùng lên: "Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì hả, chúng ta chia tay rồi."

Cận Hoài Tiêu trả lời cô: "Cho dù là người lạ, tôi cũng có thể vì sức khỏe của em mà hỏi vài câu không được sao?"

"Nhưng tôi sống rất tốt." Dụ Từ ngừng giãy giụa, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi chỉ là đang giảm béo."

Hai mắt nhìn nhau, hai người không ai chịu nhường ai.

Họ dường như không nghe thấy tiếng ồn ào đằng xa kia, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc, trong mắt hai người chỉ có đối phương.

Hai phút trôi qua, Cận Hoài Tiêu mím môi, trầm giọng nói: "Dụ Từ, cân nặng của em bình thường luôn duy trì ở khoảng 50kg đến 55kg. Dù là lên hình hay ngoài đời đều rất gầy rồi. Tất nhiên, gầy hay không không phải tôi quyết định thay em được, em không hài lòng với cân nặng của mình có thể giảm cân, nhưng cũng phải đặt sức khỏe cơ thể lên hàng đầu."

"Nhưng em bây giờ chỉ có 41.5kg, lại còn cao 1m67, cân nặng này không khỏe mạnh. Cận Hoài Tiêu buông tay cô ra: "Em thật sự là giảm béo mới thành ra như vậy sao?"

Dụ Từ quay đầu bước đi, bỏ Cận Hoài Tiêu ở phía sau.

Kiều Kiều ở cùng phụ huynh của Giang Lạc, Dụ Từ đi qua đó, mẹ Lạc Lạc lập tức chào hỏi: "Cô Dụ, chào buổi sáng."

Dụ Từ nở nụ cười: "Chào buổi sáng."

Cô đi đến bên cạnh xe buýt, cô Trần đang đếm người, phụ huynh và bọn trẻ đều tập hợp ở xung quanh. Dụ Từ quay đầu nhìn, trên cửa sổ phản chiếu gương mặt của cô.

Thực ra vẫn xinh đẹp như trước, hôm nay cô trang điểm đậm, mặt trái xoan tinh xảo, lông mi cong, mắt hạnh, đôi mắt rất sáng, làn da thì trắng nõn. Từ nhỏ Dụ Từ đã xinh đẹp rồi, cô cũng biết điều đó.

Lúc yêu đương với Cận Hoài Tiêu, cân nặng của cô thực sự nhìn vào rất gầy rất cân xứng rồi, trên mặt lúc bấy giờ có thêm chút thịt. Cận Hoài Tiêu rất thích xoa xoa mặt của cô, lại nắn lại xoa, cô thường hay đánh anh.

Bây giờ một chút thịt đó cũng bay biến đi rồi, khi Dụ Từ đi trên đường, rất nhiều người cảm thấy cô giống như người mẫu.

Trên cửa sổ lại phản chiếu một khuôn mặt khác, Cận Hoài Tiêu đứng ở sau lưng cô, ánh mắt hai người cùng trên cửa sổ xe.

Dụ Từ không nhìn nữa, dắt Kiều Kiều đứng vào trong hàng.

Cô giáo Trần cầm cái loa, đang giải thích trình tự của hoạt động.

Dụ Từ nắm tay Kiều Kiều, trên vai Cận Hoài Tiêu mang balo của ba người, trên tay vẫn còn cầm bình nước của cô bé. Một người cao gầy, khuôn mặt lớn lên đẹp trai, một bộ đồ thể thao đơn giản mà cũng mặc lên có một cảm giác khác biệt.

Nhận ra được ánh mắt của những người xung quanh như có như không, Dụ Từ âm thầm trừng mắt nhìn Cận Hoài Tiêu.

Cô giáo Trần cầm loa hô to: "Các phụ huynh thân mến, xin hãy lưu ý, hoạt động hôm nay chủ yếu diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối. Hoạt động của bản kế hoạch gồm năm hạng mục, bản kế hoạch đều đã gửi cho các vị phụ huynh."

Dụ Từ lấy ra một tờ giấy bản kế hoạch hoạt động.

"Cô ơi, cháu cũng muốn xem!"

Dụ Từ ngồi xổm xuống, Kiều Kiều dựa vào lưng cô, hai cái đầu cùng nhìn vào một điểm.

"Chín giờ đến khu vui chơi Tùng Lâm, phụ huynh tập hợp… Buổi sáng là hoạt động trí não, mời các phụ huynh và con chơi trò "chuyển động trí não thông minh của chúng ta", thời gian hoạt động là từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 30. Hội họa sáng tạo…"

Dụ Từ đọc bản kế hoạch một lần, nói chung là ở công viên Tùng Lâm tìm kiếm vật liệu, có thể là lá cây, tảng đá hoặc là một nhánh cây. Tất cả có thể kết hợp lại với nhau, tự do phát huy, tự do sáng tạo.

Bên cạnh có người ngồi xuống, bóng tối bao trùm hết bản kế hoạch đang được mở ra.

Cận Hoài Tiêu quỳ một gối bên cạnh cô, cùng cô nhìn vào bản kế hoạch: "Nghe nói Kiều Kiều vẽ tranh không tệ."

Kiều Kiều là một đứa trẻ, được khen không khỏi vui vẻ: "Chú, cháu thi vẽ tranh được giải nhất đó!"

"Ừm, Kiều Kiều rất giỏi." Cận Hoài Tiêu nhìn Dụ Từ, mặt không chút thay đổi nói: "Vị phụ huynh này, em có lòng tin không, có thể giành được một bông hoa nhỏ cho gia đình nhỏ của chúng ta không?"

Phụ huynh, gia đình.

Không thể nào ngờ tới sau chia tay mà cũng có thể tạo ra một tầng quan hệ như thế này.

Dụ Từ lấy bản kế hoạch đập vào trong ngực anh: "Ai gây trở ngại là con chó."

Cận Hoài Tiêu xếp bản kế hoạch lại, bị cô nói kháy cũng không tức giận: "Được, tôi sẽ không làm em thất vọng."

"Chú, chú và cô quen nhau lâu rồi sao?"

Kiều Kiều cười hì hì che miệng lại, bị Dụ Từ trừng mắt cảnh cáo, cô bé lập tức an phận lại.

Dụ Từ mặt lạnh tanh quay đầu đi lấy cái giỏ nhỏ để lát nữa còn đựng nguyên liệu. Nhân lúc cô rời đi, Kiều Kiều nắm lấy vạt áo của Cận Hoài Tiêu.

Cận Hoài Tiêu cúi đầu xuống nhìn cô bé: "Sao vậy?"

Kiều Kiều thần thần bí bí hỏi: "Chú, có phải chú thích cô cháu, chú có nhiều lời muốn nói với cô cháu đúng không ạ?"

Cận Hoài Tiêu hơi sửng sốt, không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nhìn ra được.

Kiều Kiều nói: "Ba mẹ nói trước đây cô có một người bạn trai, nhưng mà cô và chú ấy mâu thuẫn với nhau. Sau này cô rất đau lòng, người đó chia tay mà không đến dỗ dành cô cháu gì cả."

Cận Hoài Tiêu nuốt nước bọt, giọng nói hơi khàn: "Ba của cháu nói… Họ mâu thuẫn cãi nhau sao?"

Kiều Kiều gật đầu: "Ba nói cô với chú đó tình cảm rất tốt, lại đột nhiên chia tay nên nhất định là cãi nhau. Hơn nữa chú đó cũng chẳng đến dỗ dành cô, mẹ và ba của cháu rất tức giận, ba cháu phải dỗ cô rất lâu!"

"Ba của cháu nói, mẹ gả cho ba rồi đi đến một thành phố xa lạ, rời khỏi ngôi nhà của mình, sinh Kiều Kiều đã phải chịu rất nhiều cực khổ. Vậy nên ba cháu rất thương và nhường nhịn mẹ cháu, cô của cháu lúc học đại học đã cùng chú đó quen nhau, cũng đi đến một thành phố xa lạ kia, vậy mà chú ấy chả nhường nhịn hay dỗ dành cô cháu gì cả."

Kiều Kiều thì thầm nói, ba mẹ là tấm gương của đứa trẻ, Dụ Thần và Lâm Kim Miên tình cảm rất tốt, Kiều Kiều cảm thấy tất cả gia đình đều phải như vậy.

Cổ họng Cận Hoài Tiêu khó chịu, chỉ vừa gặp vài tiếng, nhưng anh lại cảm nhận được rằng Dụ Từ đúng là tức giận với anh. Cô không phải là người chưa rõ đầu đuôi sẽ không tùy tiện tức giận với người khác. Thái độ hôm nay của cô đối với anh đủ để chứng minh một điều rằng trong lòng của cô vẫn còn dồn nén cảm xúc đó, năm năm rồi vẫn chưa nguôi ngoai.

Kiều Kiều hỏi anh có mâu thuẫn với Dụ Từ không, anh lại không có cách nào trả lời được.

Trên thực tế là bản thân mình cũng không biết.

Chợt có một ngày, cô đề nghị chia tay.

Sau khi chia tay nhau vài tháng,  anh đã tìm gặp cô rất nhiều lần để hỏi nguyên nhân tại sao lại như vậy. Anh cho rằng bản thân mình đã làm không tốt ở chỗ nào đó, không ngừng suy nghĩ có phải mình đã làm điều gì khiến cô không thoải mái không. Xin lỗi cô hết lần này đến lần khác, anh có thể nhận sai, có thể sửa chữa, có thể đừng chia tay được không?

Mãi đến một ngày nọ, cô đột nhiên biến mất. Lúc ấy, Cận Hoài Tiêu cảm thấy bầu trời như sập xuống, tất cả mọi nơi đều không thấy cô. Gọi vài cuộc điện thoại trong vòng bạn bè mới biết được cô vì tránh anh mà trở về nhà cũ. Anh bỏ công việc vừa mới ổn định, cùng cô quay trở về để bắt đầu lại từ đầu.

Sau khi quay về tháng đầu tiên, anh đến gần nhà cô vài lần, lần nào gặp cô anh đều muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng mỗi lần tiến lên trước một bước, bên tai lại văng vẳng những lời cô đã nói với anh vào lần cuối cùng anh tìm cô để hàn gắn.

"Thực sự tôi chỉ muốn chia tay, tôi cũng không muốn gặp anh nữa, những tấm ảnh kia tôi xóa hết rồi, mấy món đồ tôi cũng ném đi. Tôi không có ý định tái hợp với anh, cho nên tôi hy vọng anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng để tôi phải ghét anh."

Anh sợ hai người từng yêu nhau đến thế lại thực sự đi đến bước đường chán ghét, sợ nhìn thấy sự chán ghét của cô, sợ sự làm phiền của anh sẽ khiến cô lại rời đi, vì vậy anh bắt đầu điên cuồng làm thêm giờ, đi công tác, vùi đầu vào công việc. Rất lâu sau, anh mới dám từ xa nhìn trộm cô một lần.

Cô mặc quần áo rộng rãi, thường xuyên là áo dài tay và quần dài, khoảng cách khiến anh chỉ cảm thấy cô gầy đi một chút, nhưng không nhận ra, hóa ra cô đã gầy đi nhiều đến vậy.

Dụ Từ xách giỏ từ đằng xa đi tới, thân hình mảnh mai lọt vào mắt anh. Bộ đồ thể thao rộng thùng thình, cổ tay gầy đến nỗi sợi dây chuyền suýt không giữ được.

Khoảnh khắc nhận được tin nhắn cô gửi, hai chữ "xem mắt" đã giáng một đòn mạnh vào mặt anh. Tất cả những lo lắng, dằn vặt, đau khổ và không cam lòng của anh trong năm năm qua dường như đều tan biến.

Dù thế nào, anh cũng phải cố gắng thêm một lần nữa, để theo đuổi cô trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play