Năm năm qua đi, gặp phải người yêu cũ lần nữa, cô nên nói cái gì đây?
Xin chào, rất lâu không gặp.
Hay là đồ khó ưa, oan gia ngõ hẹp?
Trên thực tế, sắc mặt Dụ Từ chết lặng, chỉ âm u nhìn chằm chằm vào Cận Hoài Tiêu, dừng một lát liền mở miệng nói: "Cận Hoài Tiêu, anh cố ý đúng không?"
Kiều Kiều nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, bối rối ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trong lúc hai người nói chuyện.
Cận Hoài Tiêu khẽ mím môi, không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi người lại: "Vì sao nghĩ như vậy?"
Dụ Từ mở miệng ngay: "Rõ ràng anh có thể nói cho tôi biết trước, vì sao không nói đó là nick phụ Wechat của anh?"
"Sau đó thì sao, sau khi nói với em thì sao? Em sẽ chẳng nói chẳng rằng mà đem số Wechat đó xóa đi." Anh rõ ràng là đang hỏi cô, đây không phải là câu hỏi mà là câu trả lời.
Thực sự cô không biết làm sao, dường như cô đã xóa tất cả phương thức liên lạc của anh, thậm chỉ kể cả trò chơi cũng đều vào danh sách đen.
Dụ Từ im lặng, có thể im lặng như vậy thì chính là ngầm thừa nhận. Cô luôn luôn như thế, không biết cãi lại thì dứt khoát im miệng lại không nói lời nào, vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu.
Cận Hoài Tiêu cúi đầu nhìn cô, giọng điệu mang chút kiên quyết: "Dụ Từ, chúng ta còn chưa đến mức cả đời không qua lại với nhau chứ?"
Dụ Từ cắn răng không nói móc, hai người nhìn nhau. Cô nhạy bén thấy rằng Cận Hoài Tiêu giống như đang kiềm chế cái gì đó. Ở chung với nhau lâu như vậy nên cô rất quen thuộc anh. Gặp mặt lần nữa, ký ức sống chung của hai người giống như lớp tro bụi che đi được rửa sạch, dần dần trở nên rõ ràng.
Khói lửa chiến tranh của trận này còn chưa bắt đầu thì đã khép lại bằng một câu hỏi ngây thơ.
"Cô, chú, hoạt động phụ huynh và trẻ của cháu còn tiếp tục nữa không ạ?"
Dụ Từ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Kiều Kiều, cô bé kéo cánh tay của cô quơ quơ: "Hai người đừng có cãi nhau được không ạ?"
Cãi nhau?
Dụ Từ sửng sốt trong giây lát, cô và anh đang cãi nhau?
Cận Hoài Tiêu ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào Kiều Kiều: "Không có, chú và cô không có cãi nhau. Hoạt động phụ huynh và trẻ của Kiều Kiều vẫn tiếp tục, chú và cô sẽ cố gắng mang về hoa hồng nhỏ cho cháu nhé."
Dụ Từ cười nhạo một tiếng, lúc nào thì tính tình của anh lại tốt như vậy?
Kiều Kiều thích nhất là hoa hồng nhỏ, chuyện này là Cận Hoài Tiêu theo dõi vòng bạn bè của Dụ Từ mới biết. Chia tay đã mấy năm, hai ba tháng nay anh chỉ có thể theo dõi vòng bạn bè mới biết được tình trạng gần đây của cô.
Cô bé là một người vừa gặp đã quen, càng là người cuồng nhan sắc vô song, dăm ba câu cùng Cận Hoài Tiêu thành một phe.
Ánh mắt Dụ Từ phức tạp, dáng vẻ Cận Hoài Tiêu dỗ dành Kiều Kiều lọt vào trong mắt cô cực kỳ lạ lẫm. Trước đó Cận Hoài Tiêu rất ít cười, anh là một người ít nói, ngày nào cũng làm mặt lạnh lùng, tưởng đâu người khác thiếu tiền anh vậy.
Cho dù yêu đương với cô, so với trước kia nói nhiều một chút, chứ ngày bình thường vẫn là một bông hoa trên đỉnh núi cao. Lúc cởi quần áo lăn lộn với cô thì cũng có chút cảm xúc. Trước đó Dụ Từ mắng anh chỉ đang giả vờ giả vịt.
Chia tay năm năm, ngay cả tích cách của anh cũng thay đổi luôn rồi?
Cô đang ngây ngẩn, Kiều Kiều đột nhiên kéo tay Dụ Từ: "Cô, chú còn chưa ăn sáng nữa. Chúng ta đi đến chỗ nào đó bên cầu trượt để chú ăn sáng được không?"
Dụ Từ theo bản năng mà nói móc: "Chú ấy không đói."
"Tôi đói."
Cận Hoài Tiêu lại đứng dậy, để mặc cho Kiều Kiều dắt tay anh, cô bé kẹp ở giữa hai người, một trái một phải dắt hai người.
Dụ Từ nhíu mày: "Kiều Kiều, chú ấy không thích người khác chạm vào đâu."
Cận Hoài Tiêu mở miệng nói: "Không sao, tôi không để ý, Kiều Kiều rất ngoan."
Dụ Từ cảm thấy có phải người này bị điên không, mấy năm nay áp lực từ việc khởi nghiệp quá lớn rồi hả?
Cô lại muốn cãi lại Cận Hoài Tiêu, trước khi cô mở miệng, Cận Hoài Tiêu dường như đoán được cô muốn nói gì, anh lập tức lấy sữa đậu nành và bánh bao từ tay cô, chuyển đề tài: "Mua cho tôi đúng không, đúng lúc tôi đang đói, tìm chỗ nào đó ăn trước đã, em cũng không nỡ lòng nhìn tôi đói chứ."
Dụ Từ: "?"
Chi tay cô có gì là không bỏ được, anh chết đói cô cũng không đau lòng!
Đứa nhỏ còn ở đây, cô không thể nào cãi nhau với Cận Hoài Tiêu về vấn đề này nữa. Cận Hoài Tiêu cũng không trêu cô tiếp, anh dắt Kiều Kiều, cô bé lại giữ chặt cô rồi cũng đi theo một lớn một nhỏ.
Khuôn viên của nhà trẻ rất rộng, Dụ Kiều Kiều cực kỳ hào hứng kéo hai người lớn lại một góc nào đó.
"Chú, chú ngồi ở đây nha, có một cái bàn nhỏ và ghế. Đây đều là của tụi cháu làm trong lúc lên lớn đấy ạ."
"Vậy sao, cái nào là của Kiều Kiều làm?"
"Cái này cái này, bức tranh mèo con này là của Kiều Kiều vẽ."
Dụ Từ: "…"
Cô khoanh tay dựa vào tường nhìn hai chú cháu. Cận Hoài Tiêu cao ráo, ghế nhỏ của đứa bé căn bản không ngồi được, anh tìm một bậc thềm sạch sẽ ngồi xuống.
Bạn học Kiều Kiều cũng tới rồi, mấy bạn nhỏ đang chơi cầu trượt ở bên cạnh. Dụ Từ lạnh lùng nhìn Cận Hoài Tiêu, suy nghĩ xem hôm nay anh đến đây thực chất là muốn làm gì.
"Công việc rất vất vả sao?"
Đang suy nghĩ lung tung, giọng nói trong veo lạnh nhạt đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.
Dụ Từ chỉ xem anh đang hỏi han, vẫn nói chuyện châm chọc, chanh chua như ngày xưa: "Không khổ cực sao có thể kiếm tiền được?"
Cận Hoài Tiêu "ừm" một tiếng, uống một ngụm sữa đậu nành, lông mi vẫn rủ xuống như trước, thấp giọng nói: "Mấy năm nay có lẽ rất cực khổ."
Lời của anh nói làm cô quả thực chả hiểu cái mống gì cả.
Dụ Từ không để ý tới anh, xoay người tìm một xích đu xa xa ngồi xuống, lại nhìn anh. Cô sợ không ngăn được cảm xúc của mình mà chạy thẳng tới đó nổi giận với anh.
Hôm nay là hoạt động của Kiều Kiều, ngay trước mặt đứa nhỏ, sao có thể tức giận, cũng không thể ồn ào khó coi như vậy. Chuyện tình cảm của hai người họ không liên quan đến Kiều Kiều. Huống chi, ở đây còn nhiều phụ huynh và các bạn nhỏ như vậy.
Dụ Kiều Kiều từ cầu trượt chạy tới bên cạnh Cận Hoài Tiêu, người nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh anh hỏi: "Chú, chú đang nhìn cô cháu sao?"
Cận Hoài Tiêu cắn miếng bánh bao, giọng nói rất khẽ: "Kiều Kiều, cô của cháu có phải gầy đi không?"
Kiều Kiều co hai chân lại, ôm lấy đầu gối nói: "Sao chú biết ạ, ba cũng nói là cô gầy đi rất nhiều, cô cháu bây giờ chỉ 41.5kg thôi. Ba mẹ cũng thúc ép cô ăn nhiều một chút."
Cận Hoài Tiêu dừng một chút, đột nhiên rũ mắt, mất cảm giác ăn bánh bao, chỉ là bỏ vào trong miệng nhưng lại không có chút mùi vị nào.
41.5kg, nhưng Dụ Từ chỉ cao 1m67, với cân nặng này chẳng phải không khỏe mạnh sao? Trước đó cân nặng cô vẫn duy trì ở mức 50kg, vì sao cô lại gầy như vậy?
Ba cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, anh ăn đúng 20 phút. Vừa ăn xong, trước mặt Cận Hoài Tiêu xuất hiện một bóng người.
Dụ Từ đi đến, ở trên cao nhìn xuống anh: "Vị tiên sinh này, anh đã ăn xong rồi à?"
"Ừm."
Cận Hoài Tiêu gom rác bỏ vào thùng rác, rút khăn giấy lau miệng, mở vòi nước lau tay.
Kiều Kiều hứng khởi chạy tới nắm tay của cô, lén nói nhỏ với cô: "Cô, cô có phát hiện không? Các bạn nhỏ đang nhìn cháu đó."
Dụ Từ quay đầu lại, không ít phụ huynh của mấy đứa trẻ đang đứng đối diện nhìn qua.
Cận Hoài Tiêu đi đến phía sau cô, thân hình cao lớn vạm vỡ của anh đối lập hoàn toàn với cô. Anh cúi đầu hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Khoảng cách này quá gần, có vẻ như anh đang nói chuyện ở bên tai cô. Dụ Từ thậm chí cảm nhận được hơi thở của anh phà vào khuôn mặt, cô ngửi được mùi hương mát lành trên người anh, là mùi chanh. Lần đầu ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Hương cuối có một chút vị đắng chát, mùi vị này lập tức khiến cô tỉnh táo trở lại.
Cũng nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn thích mùi hương này.
"Không có gì, đi tập hợp đội đi. Kiều Kiều là lớp ba trung."
Dụ Từ dắt Kiều Kiều rời khỏi, đứng trong hàng ngữ của lớp ba trung. Trên đường cảm nhận được ánh mắt của cô giáo Trần nhìn qua, cô cũng không đáp lại gì nhiều.
Nghĩ cũng biết, trước kia cô đều đơn độc tới đón Kiều Kiều, hôm nay đến cùng với một anh đẹp trai lạ lẫm, tất cả mọi người đều muốn hóng hớt.
Dụ Từ không giải thích, có một số việc càng giải thích càng sai. Cô nhận dây buộc cô giáo Trần phát, đây là dùng để đánh dấu thân phận của phụ huynh gì đó, trên dây được Kiều Kiều dùng bút viết lên chữ "Phụ huynh của Dụ Kiều Kiều".
Phụ huynh.
Dụ Từ thấy hai chữ kia thì dừng lại, không ngờ một ngày cô còn có thể buộc quan hệ này với Cận Hoài Tiêu.
Dây đeo đột nhiên bị bàn tay lấy đi.
"Anh làm gì vậy?"
Dụ Từ ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu rất gay gắt. Đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn như ngày xưa, nhưng ánh nhìn lại không còn chan chứa tình yêu mà đầy gai góc, sắc bén và bướng bỉnh.
Cận Hoài Tiêu không biểu cảm gì, nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô và quấn băng: "Để tôi giúp em buộc, em tự buộc được không?"
Dụ Từ cãi lại: "Mắc gì anh phải quản, tôi còn có Kiều Kiều giúp mà."
Kiều Kiều nghiêng đầu, nói: "Nhưng cháu buộc không đẹp bằng chú đâu ạ."
Dụ Từ liếc nhìn Dụ Kiều Kiều một cách hận sắt không thành thép, Cận Hoài Tiêu im lặng cong khóe môi, buộc dải băng một cách ngay ngắn trên cánh tay Dụ Từ.
Cô hạ giọng đủ để hai người nghe thấy, cảnh báo: "Sau khi xong xuôi tôi sẽ tính sổ chuyện của chúng ta với anh, hôm nay là hoạt động của Kiều Kiều, anh chỉ là bạn đồng hành của tôi thôi."
"Ừm, tôi biết." Cận Hoài Tiêu đáp lời, rồi đưa dải băng của mình cho Dụ Từ: "Vậy thì, bạn học Dụ, giúp tôi một tay nhé?"
Dụ Từ nhận lấy dải băng, khẽ bĩu môi: "Anh đừng gọi tôi là bạn học Dụ."
Cận Hoài Tiêu dường như không hiểu ý cô, khẽ nhướng mày hỏi: "Chúng ta là bạn học cấp ba mà, sao tôi không được gọi?"
Dụ Từ nghiến răng buộc dải băng, lúc thắt chặt cố tình dùng sức, thắt cho anh một nút "chết".
Rõ ràng là anh biết lý do tại sao, thế mà còn mặt dày hỏi sao?
Cận Hoài Tiêu cũng không tức giận, đưa tay nới lỏng nút thắt "chết" mà Dụ Từ đã buộc.
Kiều Kiều thấy hai người lớn đang giận dỗi nhau, lấy tay che miệng cười trộm, bị cô bắt gặp liền vội vàng nấp sau lưng Cận Hoài Tiêu.
Dụ Từ không vươn tay kéo cô bé lại, quay đầu đi không nhìn hai người lớn nhỏ này. Cô đứng trong hàng, Cận Hoài Tiêu đứng cạnh cô, ở giữa là Kiều Kiều.
Cận Hoài Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chỉ chăm chú vào cô.
Giáo viên chủ nhiệm của các lớp đang giải thích quy trình hoạt động, Dụ Từ lạnh giọng nói: "Cận Hoài Tiêu, mặt tôi có hoa nở à?"
Cận Hoài Tiêu nhận ra cô đang mỉa mai, im lặng một lát rồi thu lại ánh mắt đang nhìn vào mặt cô.
Cô giáo Trần đứng ở phía trước lớp ba trung sắp xếp cho phụ huynh ký giấy bảo đảm an toàn, sau đó các lớp lên xe buýt. Địa điểm mà trường mẫu giáo chọn là một khu rừng nhiệt đới ở ngoại ô.
Vừa lên xe, Kiều Kiều tinh mắt nhìn thấy người quen: "Cô ơi, là Giang Nhạc, cháu muốn ngồi với bạn ấy!"
Dụ Từ vội vàng kéo cô bé lại: "Ngồi với cô không tốt sao?"
Kiều Kiều nũng nịu: "Không chịu đâu, cháu muốn ngồi với Nhạc Nhạc cơ."
Cô bé tóc tết hai bím cũng chạy đến: "Cô ơi, cháu cũng muốn ngồi với Kiều Kiều."
Xe buýt có hai ghế ngồi cạnh nhau, hầu hết các bé đều chọn ngồi với bạn thân, còn các phụ huynh thì tự tìm chỗ ngồi thành cặp.
Dụ Từ nhìn hai cô bé đang mong ngóng đối diện, không muốn làm các con mất hứng, khẽ đáp: "Ừm, cháu đi đi."
Dụ Kiều Kiều chạy xuống hàng ghế cuối cùng ngồi, Dụ Từ giúp cô bé cài dây an toàn, dặn dò vài câu: "Lúc xe chạy không được chạy lung tung, không được mở cửa sổ thò đầu hay tay ra ngoài, nghe rõ chưa?"
Kiều Kiều gật đầu đầy phấn khởi: "Rõ ạ!"
Sau khi sắp xếp Kiều Kiều ổn thỏa, Dụ Từ quay lại tìm chỗ thì Cận Hoài Tiêu đã ngồi sẵn rồi.
Anh ngồi ở ghế ngoài, để lại một chỗ bên cửa sổ bên phải. Vai trái đeo túi của cô và Kiều Kiều, tay còn xách theo bình nước của Kiều Kiều. Thấy cô nhìn lại, anh bình thản nói: "Ngồi đây đi, em bị say xe, ngồi phía trước sẽ tốt hơn."
Nhưng giờ Dụ Từ đã có bằng lái được bốn năm, đi đâu cũng tự lái xe, có thể chạy liên tục hàng trăm cây số.
Người ta nói lái xe thì sẽ không còn say xe nữa, điều này cũng không sai.
Dụ Từ ngồi vào, đeo tai nghe bluetooth lên và bật nhạc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một góc mặt cho anh.
Cận Hoài Tiêu không nói gì, cũng không xem điện thoại.
Xe buýt từ từ lăn bánh, có lẽ vì trên xe đông người và có điều hòa, Dụ Từ ngồi chưa đầy hai mươi phút đã thấy dạ dày cồn cào. Cô nhắm mắt, tựa trán vào cửa sổ, hai tay ôm lấy bụng, không lên tiếng, vẻ mặt cũng không có gì bất thường.
Chiếc tai nghe bên trái đột nhiên bị tháo ra, tiếng nhạc dừng lại đột ngột, một cái bình nước được đưa đến từ bên cạnh.
"Uống chút nước đi."
Dụ Từ ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Cận Hoài Tiêu.
Họ im lặng đối mặt một lúc. Cận Hoài Tiêu vẫn luôn giơ cốc nước, trong bình giữ nhiệt là nước ấm.
Một phút sau, Dụ Từ cụp hàng mi dài, nhận lấy cốc nước uống vài ngụm rồi đưa trả lại.
Dụ Từ không nói lời cảm ơn, trán vẫn tựa vào cửa sổ. Phong cảnh đường phố lướt nhanh ngoài tầm mắt, dần trở nên mờ ảo.
Nước ấm làm dịu đi cảm giác buồn nôn, nhưng chứng say xe vẫn chưa dứt. Trong lúc cô thất thần, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng màu xanh lam.
"Ăn một viên kẹo đi, sẽ đỡ hơn."
Một viên kẹo cứng bọc giấy màu xanh lam nằm trên lòng bàn tay rộng lớn.
Kẹo chanh, lại là loại kẹo này.
Loại kẹo anh thích nhất, cũng là loại cô thích.
Lần đầu tiên họ hôn nhau năm mười chín tuổi, anh tựa lưng vào ghế sofa, Dụ Từ ngồi trên người anh. Cô tìm thấy một viên kẹo chanh trong túi áo khoác của anh rồi cho vào miệng. Trong căn phòng đã tắt đèn, ánh trăng từ ô cửa sổ hé mở chiếu vào phòng khách, soi sáng hai con người đang quấn quýt.
Viên kẹo tan ra trên đầu lưỡi của họ, chua chua ngọt ngọt, hòa tan vào tận đáy lòng.
Cô đã rất tò mò, tại sao Cận Hoài Tiêu lúc nào cũng có sẵn kẹo chanh?
Giống như cô muốn biết, tại sao năm xưa cô là người chủ động chia tay mà anh lại không hề tức giận?
Ánh mắt anh lúc đó, cả đời này cô cũng sẽ không quên, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, khuôn mặt tái nhợt, lời nói gần như van xin cô.
"Là... là anh đã làm gì không tốt sao?"
Cũng phải, họ đã làm tất cả mọi chuyện, đã trải qua không biết bao nhiêu đêm bên nhau. Với tính cách vô cùng có trách nhiệm của Cận Hoài Tiêu, một khi đã làm thì anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chia tay.
Dụ Từ lúc đó thậm chí còn nghĩ, ngay cả một ngày nào đó anh không còn yêu nữa, anh vẫn sẽ sống với cô, vì đối với Cận Hoài Tiêu, cô đã là trách nhiệm của anh rồi.
Nếu không phải cô chủ động nói lời chia tay, thì giờ họ đã kết hôn được năm năm rồi.
Tiếc là không có "nếu như".
Dụ Từ đẩy viên kẹo của anh ra, lại đeo tai nghe vào.
"Đã lâu rồi nên không thích ăn nữa."