6 giờ 30 phút sáng.

Dụ Từ rời giường mua đồ ăn sáng cho Dụ Kiều Kiều. Do 8 giờ cô phải chấm công đi làm nên 7 giờ 30 cần phải đưa Kiều Kiều đến cổng nhà trẻ.

Lúc ăn sáng, Kiều Kiều vừa cắn bánh bao vừa hỏi: “Cô ơi, cô tìm được bạn tham gia hoạt động phụ huynh và trẻ của Kiều Kiều chưa ạ?”

Dụ Từ đặt ly sữa đậu nành trước mặt cô bé: “Tìm được rồi, là con trai bạn thân của bà nội cháu đó, ba mẹ cháu cũng gặp nhiều lần rồi. Trước đó vào đêm Trung thu chú ấy cũng đến nhà chúng ta tặng quà, đợi đến thứ Sáu chú ấy cũng đến giúp một ngày.”

“Cám ơn cô ạ.”

Kiều Kiều nhận được lời hứa hẹn của cô, trước đó ghét nhất là ăn trứng gà, hôm nay thành thật ăn hết. Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng gạt con bé, nói lời giữ lấy lời, cô nói có người, vậy thì nhất định là có người rồi.

Đưa Kiều Kiều đến nhà trẻ, Dụ Từ vội vàng đến chấm công. Dụ Thần và Lâm Kim Miên đi cũng đã một tháng, Kiều Kiều vẫn luôn do cô phụ trách đưa đón. Nếu Kiều Kiều không nghe lời, Dụ Từ sợ là cũng chịu không nổi.

Xin phép nghỉ vào thứ Sáu đã được chấp thuận, Dụ Từ trở lại vị trí làm việc gửi tin nhắn cho J: [Chào anh, sáng ngày mai lúc 8 giờ, chúng ta gặp nhau ở cổng nhà trẻ được không? Kế hoạch hoạt động tôi gửi cho anh rồi, chung quy cũng là những hoạt động đó thôi, đến lúc đó chúng ta phối hợp một chút là được.]

Sau hai phút, đối phương đã gửi tin nhắn lại: [Được, tôi nhận được rồi.]

Dụ Từ nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó.

Trước đó, cô và đối tượng xem mắt này đã nói chuyện qua mấy lần, đối phương rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức cô không thích ứng kịp. Nhưng qua một tháng này, cô cảm giác đối phương hình như thành một người khác, nói chuyện ngắn gọn súc tích, biểu tượng emoji (🙂) cũng không gửi qua, ký tự biểu cảm ((=^_^=)) cũng không có.

Có thể thái độ của cô trước đấy lạnh nhạt nên người ta tức giận rồi?

Đợi đến khi hoạt động phụ huynh và trẻ của Dụ Kiều Kiều kết thúc, cô mời đối phương ăn một bữa cơm, hai người cũng có thể không cần trao đổi cái gì khác nữa.

Công việc hôm nay hoàn thành sớm, 5 giờ là Dụ Từ có thể đi rồi. Trước tiên lái xe đến nhà trẻ đón Dụ Kiều Kiều tan học.

Trên đường về nhà tiểu cô nương rất hưng phấn, cầm lấy tay cô lay qua lay lại: “Cô ơi, người mà cô tìm có đến giúp không ạ?”

“Ừm… Là một chú, cô và chú ấy cũng không thân thiết lắm. Người ta đến giúp chúng ta, sau khi kết thúc chúng ta mời chú ấy ăn cơm, cháu cảm thấy như thế nào?”

Kiều Kiều giơ đồng hồ điện thoại trên cổ tay mình: “Kiều Kiều mời khách, cháu có rất nhiều tiền tiêu vặt, tiền ba mẹ cho cháu đều tiết kiệm đó.”

Dụ Từ nghe như vậy trong lòng mềm nhũn, sờ sờ mặt cháu gái: “Sao dùng tiền của cháu được, ba cháu gửi tiền qua vẫn còn đây nè.”

Sau khi về đến nhà, Dụ Từ làm cơm, một lớn một nhỏ vui vẻ ăn xong bữa cơm tối, đợi đến khi dỗ Kiều Kiều ngủ thì cũng đã khuya rồi. Dụ Từ tắm rửa xong trở lại phòng của mình, mới vừa đóng cửa lại, thông báo điện thoại lập tức vang lên, là J gửi tin nhắn qua.

[Ngày mai tôi mặc quần áo gì mới phù hợp?]

Dụ từ buông tay đang lau tóc, khăn tắm vắt lên cổ, cô tựa vào bàn trả lời tin nhắn.

[Trang phục thể thao thoải mái là được, chúng ta cần phải chơi trò chơi, đừng mặc quần áo quá đắt tiền và màu sắc đơn giản, làm bẩn thì giặt không ra đấy! Anh nhớ mang theo một bộ khác để thay, sau khi kết thúc thì mặc vào.]

Đối phương trả lời: [Được.]

Dụ Từ lễ phép đáp lại: [Ngủ sớm nhé, ngủ ngon.]

Gửi xong tin nhắn, đợi sau hai phút đối phương không trả lời lại. Dụ Từ chỉ nghĩ rằng anh không trực tuyến, hoặc đã thấy nhưng không muốn trả lời. Cô đi vào nhà vệ sinh sấy tóc, sau khi skincare xong trở lại nằm trên giường, mở điện thoại liền thấy một tin nhắn.

J: [Ngủ ngon.]

Dụ Từ không nhắn tiếp, tự giác coi câu này thành kết thúc cuộc trò chuyện. Bây giờ đã 11 giờ đêm rồi, sáng ngày mai cô phải dậy sớm giúp Kiều Kiều tết tóc. Tiểu cô nương cố ý yêu cầu ăn mặc phải xinh đẹp lộng lẫy, cô lướt vài video một chút rồi liền tắt điện thoại đi ngủ.

Điện thoại để bên đầu nằm lại sáng lên, một tin nhắn hiện lên.

J: [Ngày mai gặp.]

Đúng 6 giờ sáng bị đồng hồ đánh thức, Dụ Từ vừa mới điện thoại liền thấy một tin nhắn Wechat vẫn chưa kịp xem vào tối hôm qua. Cô nghĩ rằng anh J này đang ngủ, không nghĩ lúc rạng sáng lại nhắn cho cô một câu.

Dụ Từ có qua có lại trả lời: [Một lát gặp.]

Cô gửi xong để điện thoại xuống, đi đến phòng của Dụ Kiều Kiều, hai người ăn sáng xong, đúng 7 giờ ra ngoài.

Lúc J gửi tin nhắn qua, điện thoại của Dụ Từ đang bị Dụ Kiều Kiều cầm chơi rắn tham ăn, sau khi xem tin nhắn cô bé gọi cô của mình.

“Cô ơi, chú gửi tin nhắn qua rồi.”

Dụ Từ đang lái xe, không rảnh tay để trả lời, đầu cũng không quay lại nói: “Cháu xem chú ấy nói gì?”

Dụ Kiều Kiều nhấn vào khung nổi, vừa hay nhận biết được vài từ: “Chú ấy nói chú ấy tới rồi.”

Giọng nói Dụ Từ kinh ngạc: “Chú ấy nhanh như thế á? Cháu hỏi chú ấy đã ăn sáng chưa?”

Cô nhớ không lầm thì người đàn ông đó sống ở khu Nam Tam Hoàn, cách nhà trẻ phải hơn một giờ đi xe, vậy anh ấy chắc phải hơn 5 giờ đã dậy rồi.

Kiều Kiều chỉ mới lớp chồi, cũng không biết quá nhiều chữ, chỉ biết ghi âm giọng nói gửi qua: “Chú ơi, cô cháu hỏi chú đã ăn sáng chưa ạ?”

Cô bé gửi câu đó xong, lại gửi thêm một đoạn ghi âm khác qua: “Cháu không biết nhiều chữ, chú gửi ghi âm qua nhé, cô cháu đang lái xe ạ.”

Đối phương im lặng một lát, sau đó là một giọng nói gửi qua.

“Không có, vẫn chưa ăn sáng.”

Giọng nói lành lạnh trầm thấp từ loa điện thoại truyền đến, lúc này vừa hay đèn đỏ, Dụ Từ liền phanh gấp lại.

“Cô, cô làm sao vậy?”

Điện thoại rơi xuống sàn xe, Kiều Kiều nghiêng ngả một chút, vội vàng xoay người nhặt điện thoại lên.

Dụ Từ nhắm mắt lại, trong nháy mắt nghĩ đến mình đang nằm mơ hoặc là làm việc quá áp lực nên mới sinh ra ảo giác.

Cô trầm giọng nói: “Kiều Kiều, cháu phát lại lần nữa đi.”

“Không có, vẫn chưa ăn sáng.” Sáu chữ được vang lên một lần nữa.

Âm thanh trầm thấp, giọng nói nhẹ nhàng.

Thành thật mà nói, Lúc Dụ Từ trung học thích Cận Hoài Tiêu không phải không có nguyên nhân. Con người anh giống như từ “hoàn mỹ” vậy, con gái không thể không thích một người nam sinh như vậy.

Thành tích xuất sắc, tích cách trầm ổn, dáng người cao gầy, khuôn mặt nổi tiếng lạnh lùng. Bộ đồng phục học sinh cứng nhắc khoác lên người anh, vậy mà cứ như thể đang trình diễn trên sàn catwalk vậy.

Thế mà giọng nói còn hay nữa chứ, lúc anh giảng bài, những kiến thức toán học khó hiểu như mây mù ấy, qua lời anh nói, cô cũng có thể nghe hiểu được một chút.

Cô ngồi cùng bàn với Cận Hoài Tiêu ba năm liền, sau khi thi cao khảo liền tỏ tình anh. Bọn họ thuận lợi ở bên nhau, nguyện vọng thi cao khảo của hai người trong cùng một thành phố. Trường đại học của hai người chỉ cách nhau khoảng mười mấy phút đi xe đạp, không có tiết học là lại tìm đến gặp nhau.

Từ mười sáu tuổi đã biết nhau, mười chính tuổi bắt đầu yêu nhau. Đến hai mươi hai tuổi thì chia tay, cô nghe giọng nói của anh rất lâu.

Anh gọi tên cô, cho dù lúc tức giận, giọng nói cũng thật êm tai.

“Tiểu Từ, Tiểu Từ, Tiểu Từ.”

Dụ Từ nắm chặt tay lái, vội vã xác nhận chủ nhận của giọng nói này là ai: “Phát lại lần nữa.”

Dụ Từ Từ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nên nghe lời cô phát lại một lần nữa.

“Phát lại.”

“Kiều Kiều, phát lại lần nữa.”

Kiều Kiều cảm thấy có gì đó không đúng: “Cô, cô làm sao vậy ạ?”

Dụ Từ bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhiều năm rồi cô chưa gặp lại Cận Hoài Tiêu. Sau chia tay, cô xóa hết phương thức liên hệ của anh, số điện thoại cũng block luôn. Ảnh chụp của hai người trên điện thoại, ngày kỉ niệm đều xóa sạch sẽ, những món quà anh tặng cũng ném đi.

Cô không chút do dự dứt khoát quay về quê nhà, thái độ chia tay kiên quyết, bạn bè trung học cũng không gặp nữa.

Đã quá lâu rồi, thời thế đổi thay, vật đổi sao dời, thời gian sẽ cuốn trôi nhiều thứ. Những đêm cô trằn trọc không ngủ được trước đây, cũng dần phai nhạt trong năm năm mài giũa.

Thậm chí cô đã không nghe ra rốt cuộc có phải là giọng nói của Cận Hoài Tiêu hay không.

Lúc đầu quen thuộc, nghe nhiều lần rồi lại cảm thấy có chút xa lạ.

Rất giống với việc viết một ngàn lần tên của anh, đến cuối cùng cô sẽ không còn biết ba chữ “Cận Hoài Tiêu” này nữa, gây ra tình trạng mù chữ tạm thời.

Cô cảm thấy giọng nói này giống anh, lại cảm thấy chả giống chút nào.

Hơn nữa Cận Hoài không phải đang Hải Thành sao?

Anh không thể nào xuất hiện ở Ninh Trạch được, giọng nói này chỉ là tương tự thôi.

Mặc dù cô không biết tại sao người mà một tháng trước còn gặp mặt lại có giọng nói trở nên như thế này chỉ sau một tháng ngắn ngủi, nhưng chắc chắn không thể là Cận Hoài Tiêu.

Không thể nào là anh.

Cô chia tay dứt khoát như vậy, sao Cận Hoài Tiêu trở về tìm cô được chứ?

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Dụ Từ thở sâu tiếp tục lái xe, không để Kiều Kiều trả lời tin nhắn nữa.

Bởi vì hôm nay bắt đầu hoạt động phụ huynh và trẻ, vị trí đỗ xe trên con đường này bị chiếm đầy hết. Dụ Từ tìm một cửa hàng gần đó để đỗ xe, đeo chiếc cặp sách nhỏ của Kiều Kiều lên vai, cô đi đến tiệm ăn sáng gần nhà trẻ mua bánh bao và sữa đậu nành trước.

Kiều Kiều hỏi cô: “Cô ơi, đây là bữa sáng mua cho chú sao?”

Kiều Kiều xoa xoa đầu cô bé: “Đúng vậy, chú ấy còn chưa ăn sáng nữa, người ta dậy sớm như vậy cũng là vì giúp Kiều Kiều chúng ta đó.”

Cổng nhà trẻ rất nhiều người, Dụ Từ nhìn một vòng, không thấy người đàn ông trong trí nhớ.

Cô cúi đầu gửi tin nhắn: [Chào anh, anh đang ở chỗ nào?]

J: [Ở cổng nhà trẻ.]

Dụ Từ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi cao ráo trong đám người náo nhiệt.

Dù ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào, anh dường như luôn là người nổi bật nhất.

Khi hoàn toàn bước ra khỏi đám đông, anh đứng cách cô mười bước chân, mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, đi một đôi giày thể thao, chiếc mũ bóng chày che khuất nửa khuôn mặt, nhưng ngũ quan tuấn tú vẫn nổi bật như năm nào.

Thời gian dường như không lấy đi bất cứ thứ gì, anh đã gần ba mươi rồi, nhưng trông vẫn như vừa tốt nghiệp đại học. Khuôn mặt của Cận Hoài Tiêu luôn mang một vẻ trẻ trung đầy ý chí, dù là quá khứ hay hiện tại.

Anh ngước mắt nhìn qua, mặt không thay đổi, trầm giọng nói: “Tôi thấy em rồi.”

Dụ Từ không biết tại sao anh vẫn nói một lần nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đó, trong nháy mắt cô muốn bỏ chạy đi.

Mới vừa lùi về sau vài bước, Kiều Kiều ở một bên nắm tay cô, mơ mơ màng màng hỏi cô: “Cô, đây là chú đó sao?”

Dụ Từ còn chưa kịp nói gì, Cận Hoài Tiêu đã chạy tới đây. Dáng người anh cao, chân lại dài, vài bước đã bước tới trước mặt cô rồi. Ngồi xổm trước mặt Kiều Kiều:

“Ừm, là chú, chú đến hợp tác cùng cô của cháu tham gia hoạt động phụ huynh và trẻ.”

Cận Hoài Tiêu cười rộ lên: “Kiều Kiều, cháu trông rất xinh đấy.”

Đúng vậy, anh đương nhiên biết tên của Kiều Kiều.

Dụ Kiều Kiều năm nay năm tuổi, lúc tiệc đầy tháng, Cận Hoài Tiêu còn từng bế cô bé nữa. Trong nhà Dụ Thần có một tấm ảnh gia đình được chụp vào lúc đó, trong đó có cả Cận Hoài Tiêu.

Khi đó Dụ Từ còn chưa chia tay với anh.

Anh đi đến trước mặt, Dụ Từ ngược lại không có chạy, không hề phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn Cận Hoài Tiêu.

Cận Hoài Tiêu đứng lên, nuốt nước bọt, chủ động giải thích trước: “Số Wechat đó là của anh, là số công việc của anh, em vẫn chưa xóa đi.”

Dụ Từ: “...”

Sau chia tay, cô chỉ xóa số chính của anh, cô cho rằng anh chỉ có mỗi số Wechat đó thôi.

Bây giờ cô mới nhớ ra, mấy tháng trước khi họ chia tay, Cận Hoài Tiêu quyết định khởi nghiệp, vòng bạn bè của anh toàn là những hoạt động thường ngày của hai người khi yêu đương và du lịch. Dụ Từ đã lập cho anh một tài khoản WeChat phụ chuyên dùng để xử lý công việc, trông có vẻ nghiêm túc hơn, và người đầu tiên anh kết bạn chính là cô.

Cận Hoài Tiêu đã thêm, biệt danh và ảnh đại diện tiện tay đặt như hồi cấp ba.

Họ chưa từng trò chuyện trên tài khoản WeChat đó, cô thậm chí còn quên mất mình đã từng thêm. Sau khi đi làm, Dụ Từ cũng không chủ động dọn dẹp danh bạ, căn bản không hề biết đây là anh.

Dụ Từ đã nghĩ rất nhiều lần về việc gặp lại bạn trai cũ, dù sao quê của Cận Hoài Tiêu cũng ở đây, mặc dù năm xưa anh đã cãi nhau với gia đình như vậy, định ở lại nơi khác không quay về nữa, nhưng lỡ đâu, lỡ đâu anh thỉnh thoảng về ăn Tết, hoặc về thăm họ hàng thì sao?

Vậy thì liệu họ có gặp mặt không?

Có thể đến lúc đó, họ đều đã có gia đình, mỗi người dắt theo bạn đời và con cái, khi gặp mặt chào hỏi nhau, rồi lại trở thành người xa lạ.

Cô đã nghĩ quá nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ sẽ là bây giờ, cùng với người yêu cũ trước cổng một nhà trẻ, hai người sắp sửa hợp thành cặp đôi để tham gia một hoạt động phụ huynh và trẻ.

Thế giới này đúng là điên rồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play