Chiều hôm sau, 1 giờ 30 phút.
Trước quán cà phê gần Cục Dân chính, một chiếc Maybach đen dừng lại.
Tài xế bước xuống, đặc biệt đi vòng ra sau mở cửa cho người ngồi phía sau.
Trong quán cà phê, những vị khách thưa thớt như thể cảm nhận được điều gì đó. Từng người lần lượt quay đầu, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cửa.
Keng~
Chiếc chuông nhỏ treo trên cửa ngân lên một tiếng leng keng dịu nhẹ.
Có khách mới bước vào.
Người ấy khoác một chiếc măng tô màu nhạt, không có bất kỳ nhãn hiệu nào, nhưng đường cắt may gọn gàng, như được đặt may riêng.
Không ít người âm thầm dõi theo anh, từ lúc anh bước vào đến khi ngồi xuống ghế trong góc, ánh mắt vẫn chưa thể dời đi.
Bởi vì… anh ta thật sự quá mức thu hút.
Ngũ quan sắc sảo, đường nét tinh tế — thậm chí còn vượt mặt cả dàn minh tinh đang hot hiện nay. Ngay cả dáng vẻ thong thả bước vào cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Người đàn ông cởi áo khoác, tiện tay vắt sang một bên. Bên trong là một chiếc sơ mi trắng đơn giản.
Khí chất anh ôn hòa, sống mũi cao thẳng đeo cặp kính gọng đen mảnh, khiến gương mặt vốn đã quá mức tinh xảo mang thêm vài phần khiêm tốn, nhã nhặn.
Tựa như đây không phải là quán cà phê phong cách hiện đại giữa lòng thành phố, mà là một phòng khách sang trọng trong câu lạc bộ doanh nhân cao cấp.
“Xin chào anh.”
Một cô phục vụ trẻ nhanh chóng bước tới, mặt ửng đỏ, giọng nhẹ nhàng:
“Anh muốn dùng gì ạ?”
“Một ly cà phê đen. Cảm ơn.”
Cà phê nhanh chóng được bưng tới, nhưng người đàn ông vẫn không động vào.
Từ lúc ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt qua từng bóng người, từng chiếc xe, dường như đang đợi ai.
Nắng chiều len qua kẽ lá ven đường, đổ bóng lốm đốm lên gương mặt anh, khiến gương mặt vốn đã tuấn tú ấy mang theo một vẻ huyền bí khó tả.
Nhưng người mà anh đợi, mãi vẫn chưa xuất hiện.
Ai lại nỡ cho người như thế leo cây?
Một cô gái trẻ, xinh đẹp, nhìn anh nãy giờ cuối cùng cũng không kìm được, chỉnh lại tóc tai và lớp trang điểm, lấy hết dũng khí bước tới bắt chuyện.
“Chào anh...”
Nhiều người len lén quan sát, thầm nghĩ liệu có phải sắp chứng kiến một cuộc gặp gỡ định mệnh. Nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu, giơ tay chỉ nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái.
Hóa ra đã kết hôn từ sớm.
Đáng tiếc thật.
Suy nghĩ ấy thoáng lướt qua trong đầu không ít người.
Tích tắc...
Kim đồng hồ trên tường quay từng vòng.
Chuông cửa vẫn thi thoảng reo lên.
Có người đến, có người đi.
Mặt trời dần ngả về Tây, ánh nắng đổ nghiêng, rồi cũng không còn chiếu vào nơi góc quán nữa, bỏ lại người đàn ông kia trong bóng râm, chạy theo người khác và cuối cùng biến mất sau đám mây xám.
Trời bắt đầu tối.
Tách.
Không biết từ lúc nào, giọt mưa đầu tiên đã rơi.
Không to, chỉ là cơn mưa lất phất đủ để làm ướt kính cửa sổ.
Sở Đình Vân vẫn kiên nhẫn ngồi đợi. Anh không lướt điện thoại, không tỏ vẻ sốt ruột hay bực bội, thỉnh thoảng chỉ khuấy cà phê một chút.
Như thể đang thưởng thức vị đắng của cà phê, cũng như vị đắng của chính khoảnh khắc chờ đợi này.
“Rrrr...”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên lần thứ năm. Sau một hồi dài, cuối cùng chủ nhân cũng cầm máy lên.
"Alo?"
“Chủ tịch Sở, ngài đang ở đâu vậy? Cuộc họp bên hội đồng quản trị..."
“Tôi đang bận.”
Không đợi thư ký nói hết, anh cất giọng nhẹ, hàng mi dài cụp xuống, che khuất mọi biểu cảm trong mắt.
Giọng thư ký vẫn cung kính, nhưng mang theo chút gấp gáp bị kìm nén:
“Vâng ạ… chỉ là hiện giờ đã sáu giờ tối, mà tối nay chín giờ ngài còn”
“Hủy hết.”
Sở Đình Vân ngồi yên trong bóng tối nơi góc quán, tiếp tục khuấy ly cà phê.
Ly cà phê vẫn chưa uống lấy một ngụm, đá trong cốc đã tan hết.
Phía bên kia vẫn đang nói gì đó, nhưng Sở Đình Vân không còn kiên nhẫn để nghe nữa, giọng trầm xuống:
“Tôi đã nói, tôi đang đợi một người rất quan trọng. Hôm nay không về.”
Ngay khi câu đó vừa dứt—
Keng—!!!
Chuông gió trên cửa đột ngột rung lớn, như thể ai đó vừa đẩy mạnh cửa ra.
Không thể nói rõ cảm giác trong khoảnh khắc ấy là gì, nhưng trái tim Sở Đình Vân bất giác khẽ giật lên một cái.
Anh ngẩng đầu.
Một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Một thanh niên tóc đen, mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh, một tay chống nạng, một tay ôm tài liệu.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, vừa trông thấy Sở Đình Vân nơi góc quán, lập tức không đợi thêm giây nào, chống nạng nhảy thẳng về phía anh.
Vì quá gấp, chân còn bó bột, Yến Tầm xém nữa thì bổ nhào vào người trước mặt.
May thay phản xạ còn nhanh, cậu vứt luôn nạng, chống tay lên bức tường phía sau Sở Đình Vân, kịp giữ lại cơ thể đang lao tới.
Tư thế bây giờ là— một tay chống lên tường, cúi sát người, gần như dồn Sở Đình Vân vào góc.
“Xin lỗi, tôi không cố ý tới muộn.”
Yến Tầm không nhận ra tư thế này có bao nhiêu mờ ám. Ở góc nhìn người ngoài, hệt như cậu đang ép đối phương vào tường.
Nhưng cậu không có thời gian để để ý điều đó. Ban đầu còn tưởng người này sẽ bỏ về vì đợi quá lâu, ai ngờ anh lại thật sự… ngồi đây chờ suốt hơn bốn tiếng đồng hồ.
Vì quá gấp, Yến Tầm ôm nguyên xấp tài liệu đưa thẳng cho Sở Đình Vân, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, nói liền một mạch:
“Thật sự xin lỗi… Tôi đi làm kiểm tra. Hạng mục hơi nhiều, dù ưu tiên cũng phải chờ lâu.”
Giọng cậu gấp gáp, hơi thở ấm nóng:
“Có kết quả là tôi lao đến ngay, nhưng đúng giờ cao điểm… Tôi phải xuống xe giữa đường, lúc trả tiền lại gặp chuyện tiền lẻ không đủ...”
Yến Tầm vốn không phải người nói nhiều, càng không phải kiểu hấp tấp. Nhưng lúc này, cậu cần giải thích thật chi tiết, thật rõ ràng, để đối phương tin cậu không cố ý lỡ hẹn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Sở Đình Vân không nói gì.
Khoảng cách gần sát này không khiến anh thấy khó chịu, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu trai trước mặt.
Chắc là cậu đã chạy đến đây— hoặc nói đúng hơn, nhảy tới đây.
Vì ngoài kia không có xe nào dừng lại, còn Yến Tầm thì ướt sũng vì mưa.
Tóc đen xoăn ướt sũng, dính cả vào trán và tai. Có lẽ vì chạy trong mưa, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi ướt lấp lánh những giọt nước.
Trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, dầm mưa tìm về.
Sở Đình Vân ngả người vào ghế, ánh mắt lặng lẽ lướt trên khuôn mặt thanh niên ấy.
Dáng vẻ của Yến Tầm so với trước đây không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt đã khác hẳn.
Rất khác.
Ánh mắt trong sáng, sạch sẽ, mang theo vẻ non nớt và chân thành của một học sinh.
Không chỉ là ánh mắt, mà cả cách nói chuyện, giọng điệu, phản ứng khi đối diện với anh— đều đã khác.
Giống như bác sĩ đã nói…
Cậu thật sự không còn nhớ những chuyện trước kia.
Không nhớ những mâu thuẫn, nước mắt, những tổn thương và day dứt chồng chất dưới lớp vỏ "hôn nhân hạnh phúc".
Không nhớ những lần vùng vẫy, cố gắng tìm đường thoát khỏi người đàn ông trước mắt.
Ký ức của Yến Tầm dừng lại ở tuổi mười tám — lúc vẫn chưa hề quen biết anh.
Thật sự là... một tin không thể tốt hơn.
Khóe môi Sở Đình Vân khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong rất nhỏ.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt anh lướt nhàn nhã qua từng chi tiết—
Đôi mắt trong trẻo, hàng mi run run đẫm nước, đôi môi liên tục mấp máy khi nói chuyện, yết hầu chuyển động căng thẳng, cổ áo hé mở khi cúi người…
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, thì giờ phút này, Yến Tầm đã cảm nhận được một dòng chất lỏng âm ấm lướt dọc từ xương quai xanh xuống ngực, luồn qua bụng, bò khắp da thịt để đánh dấu lãnh thổ.
Một loại ánh nhìn như dã thú, đầy chiếm hữu.
Đáng tiếc, là không thể
Sở Đình Vân chỉ lặng lẽ nhìn, trong đầu chậm rãi thầm nghĩ:
Dạo gần đây hôn mê, cậu ấy đúng là gầy đi. Cơ ngực cũng mỏng hơn chút, nhưng may mà đường nét cơ bụng vẫn đẹp như cũ.
Yến Tầm hoàn toàn không biết, chỉ một cái nhìn, mình gần như đã bị… "khám tổng quát" từ trên xuống dưới.
Cậu vẫn còn đang nghiêm túc nói:
“Sau đó tôi chạy tới đây… Tôi không tìm cớ đâu, chỉ là muốn giải thích rõ ràng…”
“Xin lỗi. Tôi tới muộn, cũng để anh phải chờ lâu như vậy.”
Giọng nói chân thành, thái độ chân thành, ngay cả ánh mắt cũng chân thành.
Sở Đình Vân nhìn thấy điều đó — mà cảm thấy hơi buồn cười, thậm chí thấy đáng yêu.
Cậu thanh niên ướt mưa này hoàn toàn không biết rằng, người mà cậu đang cố gắng giải thích ấy, không hề tức giận như cậu nghĩ.
Thậm chí, là ngược lại.
Vốn dĩ cực kỳ ghét chờ đợi, nhưng Sở Đình Vân sau bốn tiếng đồng hồ ngồi đợi…
Tâm trạng lại tốt đến không tưởng.
Nếu không phải lo sợ dọa chạy con cún nhỏ đang ướt này, có lẽ anh đã
Đè người xuống ghế...
Hôn một trận ra trò.