Nam Thành, cuối tháng Năm.
Đây là một khu tập thể cũ đã có hơn hai mươi năm tuổi. Đèn trên cầu thang lập lòe lúc sáng lúc tối, tay vịn bằng sắt phía dưới tróc sơn, rỉ sét loang lổ.
Lúc này, trong hành lang vang vọng giọng nói tức giận, thở hồng hộc của một nam sinh—
“Tên khốn đó… lại ra ngoài tìm tình nhân! Mẹ tớ vì không muốn ảnh hưởng tới kỳ thi đại học, còn phải giả vờ ân ái với ông ta…”
Là người có thân hình mập mạp, Chu Trạch gần như hụt hơi khi leo đến tầng năm. Cậu ta đeo hai chiếc balo chật vật vật mới theo kịp cậu thiếu niên phía trước.
“Cho nên Yến Tầm à, tớ đã nói với mẹ tớ là trong kỳ thi đại học này sẽ không về nhà, ở luôn nhà cậu ôn thi…”
“Được.”
Thiếu niên đi phía trước đáp rất điềm nhiên. Cậu xách một túi gạo mười ký, bước chân lại nhẹ nhàng hơn Chu Trạch không ít.
Vì mẹ nuôi sức khỏe yếu, nên những việc nặng nhọc thế này đều do Yến Tầm tự tay đảm nhận.
Ngừng một chút, cậu bổ sung thêm:
“Cậu trải chiếu dưới đất mà ngủ, phí ở là ba mươi tệ một ngày, phí phụ đạo hai mươi.”
Chu Trạch giả vờ khoa trương: “Phí phụ đạo của thủ khoa khối… hộc… mà chỉ có hai mươi tệ một ngày? Hay là cậu thêm cho tớ hai con số 0 nữa đi?”
Yến Tầm liếc cậu ta một cái: “Tiền nhiều quá thì đi làm từ thiện đi.”
“…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên đến tầng sáu.
Yến Tầm lấy lại balo từ lưng Chu Trạch, móc chìa khóa ra mở cửa. Cùng lúc đó, Chu Trạch đã bắt đầu gọi lớn—
“Cô Thẩm ơi~ cháu tới rồi nè~”
Mẹ nuôi của Yến Tầm họ Thẩm, tên là Thẩm Tố.
Cạch.
Cửa mở ra từ bên trong, người phụ nữ nheo mắt nhìn một lúc mới nhận ra Chu Trạch.
“Ấy da, Tiểu Trạch tới chơi đấy à.”
Mẹ nuôi Yến Tầm năm nay bốn mươi lăm tuổi, người gầy gò, vì nhiều năm cực nhọc mà tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vài phần thanh tú của thời thiếu nữ.
Chu Trạch cười toe toét: “Dĩ nhiên là vì nhớ cô rồi~”
“Vào nhanh đi con, đói chưa? Cô làm bữa khuya cho hai đứa ăn.”
Yến Tầm đã quen với cảnh này, cậu đặt bao gạo xuống, liếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, nhắc:
“Nhỏ tiếng chút.”
Học sinh lớp 12 tan học lúc mười giờ tối, bây giờ đã gần mười một giờ.
“Yên tâm.”
Chu Trạch thấy Thẩm Tố vào bếp rồi mới phẩy tay, thờ ơ nói:
“Yên tâm, ‘người đó’ giờ này chắc chắn chưa ngủ, ảnh là cú đêm mà.”
“Người đó” mà cậu ta nói chính là Lâm Nhiên, anh trai của Yến Tầm, hai mươi mốt tuổi, là con ruột của cha mẹ nuôi.
Yến Tầm nghĩ ngợi rồi quyết định đi gọi Lâm Nhiên ăn khuya cùng.
Căn hộ cũ này có ba phòng ngủ. Lâm Nhiên chiếm phòng lớn nhất có nhà vệ sinh riêng riêng, mẹ nuôi ở phòng phụ nhỏ hơn, còn Yến Tầm thì ở phòng nhỏ nhất.
Cộc cộc.
Yến Tầm gõ nhẹ hai cái trước cửa phòng chính:
“Mẹ đang làm bữa khuya, anh có muốn…”
“Đừng làm phiền tao, cút!”
Bên trong truyền ra giọng nói đầy bực bội của thanh niên.
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng động nặng nề vang lên.
Rầm—!
Tiếng đó không giống đồ vật bị ném, mà giống như có người ngã mạnh xuống đất.
“Tiểu Nhiên—!”
Giọng hét hoảng hốt này phát ra từ Thẩm Tố đang định làm bữa khuya trong bếp. Nhưng người lao vào phòng đầu tiên lại là Yến Tầm.
Chu Trạch chưa kịp thấy rõ bên trong có chuyện gì, vì Yến Tầm vừa bước vào liền đóng sầm cửa lại.
Ào ào ào…
Trong nhà tắm ẩm ướt, vòi sen vẫn đang mở, nước bắn tung tóe khắp nơi. Xe lăn lật ngược, bánh xe vẫn còn quay.
Lâm Nhiên ngã sõng soài trên sàn, một tay bám vào bồn rửa, đôi chân bị cụt quỳ xuống mặt đất, vết sẹo cũ dữ tợn đáng sợ, bị cọ xát đến mức đỏ rát trầy trụa.
—Anh đang nghiến răng cố gắng tự mình đứng dậy.
Hai anh em này thực sự chẳng giống nhau chút nào.
Ánh mắt Yến Tầm lạnh lẽo mà trong trẻo, đồng tử đen thẫm sâu hút như hồ nước tĩnh lặng. Cậu có vóc dáng điển hình của người phương Bắc: thân hình cao ráo thẳng tắp, vai lưng vững chãi, đứng đó như một cây tuyết tùng trầm mặc.
Còn người anh Lâm Nhiên thì hoàn toàn trái ngược. Đường nét gương mặt góc cạnh, nửa khuôn mặt lúc này bị tóc mái che phủ, càng thêm gai góc âm trầm, giống như cả người đều phủ đầy gai nhọn.
Giọng anh ta lúc này mang theo nỗi giận dữ và hoảng loạn đến cực điểm—
“Cút ra ngoài! Yến Tầm mày bị điếc à? Tao bảo mày cút cơ mà!”
“CÚT!!!”
“……”
Yến Tầm đứng ở cửa nhìn anh vài giây, trước tiên đi khóa vòi nước, rồi dựng lại chiếc xe lăn.
“Nếu anh còn làm loạn, mẹ sẽ khóc cả đêm.”
Yến Tầm nói chuyện vô cùng bình thản, rõ ràng đã quá quen với cảnh tượng này.
“Mắt mẹ vốn đã không tốt rồi.”
Câu nói ấy nghe nhẹ hẫng, vậy mà lại như một lưỡi dao bén ngọt cắm thẳng vào cổ họng Lâm Nhiên. Anh quay mặt đi, nghiến chặt răng không nói thêm lời nào.
Lúc này Yến Tầm mới bước tới, bế người thiếu niên ướt sũng lên khỏi mặt đất.
Lâm Nhiên không có ống chân, người lại gầy gò đến mức đáng sợ, ôm lên rất nhẹ. Toàn thân lạnh ngắt cứng đờ, chẳng khác nào một con mèo con mất nhiệt.
Mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ chính mới được mở ra lần nữa.
Vừa bước ra, Yến Tầm đã chạm phải ánh mắt của mẹ nuôi, trong đó đầy tràn lo âu và căng thẳng.
“Mẹ, anh không sao.”
Cậu rũ mắt xuống, bình tĩnh giải thích:
“Chỉ là vô ý làm đổ xe lăn thôi.”
Vừa nói, Yến Tầm vừa lặng lẽ hé cửa phòng một khe nhỏ. Quả nhiên, người mẹ đang nóng ruột lập tức ghé mắt nhìn vào—
Cậu con trai cả vừa nãy còn nổi cơn thịnh nộ giờ đã nằm ngủ, dường như biết mẹ sẽ len lén nhìn, nên quay lưng về phía cửa, chỉ để lộ phần sau gáy.
Thế nhưng chỉ như vậy thôi, cũng đủ khiến một người mẹ yên tâm.
“Ồ, ngủ rồi à…”
“Nó ngủ rồi thì tốt… tốt lắm…”
Thẩm Tố quay lại, nắm chặt tay Yến Tầm, mắt đỏ hoe, giọng đầy áy náy:
“Cảm ơn con, Tiểu Tầm, lại làm phiền con rồi… thật là lại làm phiền con…”
Mỗi lần Lâm Nhiên phát cáu, bà đều nói với Yến Tầm bằng giọng điệu vừa khách sáo vừa tội lỗi như thế.
“Con cũng biết mà, mẹ thì vô dụng, cha con lại… hơn nữa, từ nhỏ anh con đã bị cụt chân, đời này chắc cũng chỉ như vậy thôi.”
Yến Tầm đứng yên, lặng lẽ nghe bà đọc lại bài văn cũ mà cậu đã thuộc làu làu—
“Nhưng Tiểu Tầm con không giống nó, con thông minh, hiểu chuyện từ nhỏ, học hành lại giỏi, thầy cô ai cũng bảo con sau này nhất định có tiền đồ. Nên con đừng chấp nó làm gì, sau này nó còn phải nhờ—”
Lúc này, Chu Trạch đột nhiên thò tay ngoáy ngoáy tai, có vẻ nghe không lọt nữa. Cậu kéo tay Yến Tầm, đẩy cậu vào phòng tắm:
“Thôi thôi, cô Thẩm khỏi phải làm bữa khuya đâu, tự nhiên con nhớ ra con đang ăn kiêng. Giờ cũng khuya rồi, bọn con chuẩn bị rửa mặt ngủ luôn đây.”
“……”
Gương mặt Thẩm Tố cứng lại, có vẻ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Chu Trạch đã đóng sầm cửa lại.
Rầm—
Cánh cửa vừa khép, nét mặt Chu Trạch cũng sa sầm xuống, song cậu chẳng nói gì cả, chỉ rửa mặt qua loa rồi ra ngoài trải đệm ngủ.
Phòng của Yến Tầm quả thật rất nhỏ, ngoài một chiếc tủ quần áo cũ kỹ, là một chiếc giường tầng có bàn học bên dưới, ngoài ra không còn gì khác.
Trên bàn chất đầy sách vở, dán một chiếc đèn tuýp mười tệ làm đèn bàn. Chính giữa kệ là một khung ảnh cũ kỹ.
Trong khung là bức ảnh gia đình bốn người chụp chung. Mỗi lần đến đây, Chu Trạch đều phải ngắm nghía một lúc, bởi trong ảnh, Yến Tầm tám tuổi cạo đầu trọc, đeo một mặt ngọc Quan Âm, làn da trắng bóc, trông cứ như một tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng được mẹ nuôi nắm tay, nhưng vẫn giữ một khoảng cách dè dặt đứng bên cạnh. Cậu mím môi cười với ống kính, lúm đồng tiền nơi khóe miệng cũng mang theo vẻ rụt rè, trông vừa căng thẳng vừa gượng gạo.
Còn Lâm Nhiên khi ấy đã mười một tuổi, ống quần đã rỗng không. Anh được cha ôm vào lòng, cả cha lẫn mẹ đều vây quanh anh đầy yêu thương ở chính giữa khung hình.
Dẫu vậy, Lâm Nhiên vẫn khóc ầm ĩ không thôi. Anh nằm trên vai cha, chỉ để lộ đôi mắt đỏ hoe tràn ngập uất ức.
Chu Trạch từ nhỏ đã không ưa ông anh tính tình cổ quái này của Yến Tầm, nên ánh mắt chỉ lướt qua Lâm Nhiên một giây rồi quay về gương mặt cạo trọc.
Nhìn một lúc, cậu không nhịn được lại hỏi:
“Yến Tầm, hồi nhỏ cậu thật sự chưa từng đi tu hả?”
“…Tớ chỉ ở chùa một thời gian thôi.”
Yến Tầm khép cửa lại.
Cậu vừa tắm xong, đã thay bộ đồng phục trắng xanh thành áo ba lỗ đen rộng rãi. Cũng giống như trong tấm ảnh năm xưa, trước ngực vẫn lủng lẳng mặt ngọc Quan Âm nhỏ bé.
Chu Trạch nghe vậy bèn xuýt xoa tiếc rẻ: “Ồ, tôi cứ tưởng cậu từng đi tu thiệt cơ đấy.”
“Vậy thì để cậu thất vọng rồi.”
Vừa đáp, Yến Tầm vừa giơ tay nắm lấy trụ ngắn đầu giường. Trong khoảnh khắc ấy, cơ bắp cánh tay lộ ra căng lên theo động tác, hiện rõ từng đường gân ẩn hiện, tạo nên một loại sức mạnh âm thầm mà mãnh liệt.
Chỉ chớp mắt sau, cậu đã lặng lẽ trèo lên giường trên.
Chu Trạch đã quá quen với mấy pha này, tiện miệng hô “Yến ca ngầu thật đấy” rồi lại tiếp tục loay hoay với cái đệm ngủ của mình.
Phòng này thật sự quá chật, dù chỉ là trải đệm nằm dưới đất cũng không rộng rãi gì.
Nhưng Chu Trạch quen sống trong biệt thự lớn lại không chê bai gì, cậu lăn vào đệm, tắt đèn, nằm luôn.
Trong phòng không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt máy cũ kỹ lạch cạch quay vòng vòng. Ánh đèn từ bảng quảng cáo bên ngoài hắt qua cửa sổ, rọi lên tường một tầng sáng mỏng manh.
Nhìn cái bóng bụng tròn vo của Chu mập nhỏ.
Nằm trên giường trên, Yến Tầm nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa:
“Chu Trạch, cậu đúng là nên giảm cân rồi đấy.”
“……”
Chu Tiểu Bàn chột dạ, nhưng không cam lòng:
“Cậu đợi tớ gầy đi xem, chắc chắn sẽ làm say lòng hàng vạn thiếu nữ, nổi khắp châu Á cũng không phải không thể.”
“Ừ, đợi cậu nổi khắp châu Á.”
Giọng Yến Tầm nghe hời hợt:
“Nhưng giờ thì tập trung ôn thi đại học trước đã.”
“Phiền chết đi được, sao cậu nói chuyện cứ như mẹ tớ vậy.”
Chu Trạch lăn người một cái, lập tức đổi đề tài:
“Nè! Yến Tầm, cậu định thi vào trường nào vậy?”
Là học sinh đứng đầu bảng nhiều năm liền ở trường cấp ba Nam Thành số Bảy, chỉ cần Yến Tầm phát huy bình thường, về cơ bản cậu có thể chọn bất cứ trường đại học nào trong nước.
“——Đại học Thủ đô đi.”
Yến Tầm trả lời không chút do dự, rõ ràng là đã quyết định từ lâu.
“Ừm……”
Chu Trạch cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng lại bất chợt cười gian xảo:
“Hehe, Tiểu Tầm Tầm à, cậu định vào Đại học Thủ đô có phải vì ở đó có ai đó không~?”
Yến Tầm bình thản: “Cậu muốn nói gì?”
“Đừng có giả vờ ngây thơ với tớ! Cậu thích cái chị khóa trên thi đậu Đại học Thủ đô đúng không? Lớn hơn chúng ta hai khóa, hồi tốt nghiệp còn ghé lớp mình tìm cậu cơ mà.”
Chu Trạch cười đến là hèn lăn lộn trên như một con giòi: “Thì ra cậu là đồ mê chị gái……”
Yến Tầm: “.........”
Rầm!
Một quyển sách bay từ trên giường trên nện xuống.
“—Còn lải nhải nữa thì lăn về nhà mình ngay.”
Chu Trạch ôm cái u trên đầu, cuối cùng cũng ngậm miệng. Nhưng chỉ một lát sau, Yến Tầm lại nghe thấy giọng nó từ dưới vọng lên khe khẽ:
“Tiểu Tầm, sau khi thi đại học xong cậu định làm gì?”
“Kiếm tiền.”
Những buổi trò chuyện đêm khuya với bạn thân luôn dễ khiến người ta thổ lộ những điều ban ngày vẫn giấu kín trong lòng.
Yến Tầm nói: “Tớ muốn mua cho Lâm Nhiên một cái chân giả tốt nhất, để anh ấy có thể đứng lên, đi lại, chạy nhảy, ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
“Rồi đưa mẹ tớ đi chữa mắt, mua cho cha tớ một phần mộ ở nơi phong thủy tốt hơn, còn nữa……”
Nói đến đây, cậu khựng lại, giọng nghiêm túc hẳn:
“Nếu còn dư tiền, tớ sẽ gửi cậu vào trại huấn luyện giảm béo.”
Chu Trạch: “......Cảm ơn, xin miễn.”
Trong bóng tối, cậu thiếu niên nằm giường trên khẽ bật cười không tiếng động. Cậu nghiêng đầu, đếm sao ngoài cửa sổ.
Thị trấn nhỏ này không phát triển về kinh tế hay công nghiệp, cũng chính vì vậy mà bầu trời đêm của nó rất đẹp.
Yên lặng một hồi lâu, Yến Tầm bỗng hỏi:
“Còn cậu thì sao, Chu Trạch?”
“Tớ á?”
Chu Trạch tự tin vô cùng:
“Tớ nói rồi còn gì, tương lai nhất định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng khắp châu Á, cậu theo tớ thì tha hồ ăn sung mặc sướng!”
“……Được thôi, đại minh tinh, mai học thể dục chạy nghìn mét nhớ giữ gìn hình tượng đấy.”
“Không được, mai tớ phải trốn tiết đi tìm luật sư ly hôn xịn xò cho mẹ tớ.”
Yến Tầm cười lạnh: “Đừng để mẹ cậu xách dao đến trường lôi cậu về đấy.”
“Không đến mức đó đâu, tớ là con ruột mà!”
“……”
Tiếng quạt máy cũ kêu vù vù vang lên cùng tiếng ve ngoài cửa sổ. Hai người trong phòng chuyện trò đủ thứ trên trời dưới đất.
Cho đến khi Yến Tầm mệt đến không chịu nổi nữa, cậu đeo bịt mắt định đi ngủ thật:
“Được rồi, ngủ đi, mai sáu giờ còn phải dậy.”
“……”
Chu Trạch ngáp một cái, nghe cũng có vẻ mệt rã rời, mơ màng hỏi:
“Yến Tầm, cậu kiếm tiền đều là vì họ, thế còn cậu thì sao?”
“Tự cậu sau này lớn lên, muốn làm gì……”
“……”
Tớ á?
Tớ lớn lên rồi thì……
Lúc ấy Yến Tầm đã mệt đến không mở nổi mắt, câu hỏi kia như giọt nước nhỏ vào hồ sâu, ngoài vài gợn sóng lăn tăn, chẳng thấy gì nữa.
·
“Tít…… tít…… tít……”
Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt không biết từ đâu bay tới, len vào chóp mũi, rồi đi sâu vào phổi.
Đúng là một cơn ác mộng.
Yến Tầm nghĩ.
Cậu ra sức giãy giụa, nhưng cảm giác mí mắt nặng trĩu, đầu thì đau nhức.
Rất đau.
Như thể bị vật nặng đập mạnh vào vậy.
Có thể là đã giãy giụa mười mấy phút, cũng có thể là vài tiếng đồng hồ, Yến Tầm không biết đã bao lâu, tóm lại khi cuối cùng mở được mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà xa lạ.
Không phải phòng cậu, cũng chẳng phải nhà cậu.
Đây là đâu?
“……Tỉnh rồi à?”
Y tá đứng cạnh giường cậu, ngạc nhiên lên tiếng.
Đầu óc của Yến Tầm choáng váng, tầm nhìn mơ hồ, căn bản không nhìn rõ mặt người đối diện, nhưng lại nghe được giọng nói đầy kích động của cô y tá:
“Nhanh! Mau đi gọi bác sĩ Vương, tiên sinh Yến tỉnh rồi!”
“Là người bị tai nạn xe rồi hôn mê mãi không tỉnh kia sao?”
“Đúng đúng đúng, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, nhanh lên, báo cho người nhà!”
Yến Tầm nghe thấy rất nhiều giọng nói, cũng nghe bọn họ nói rất nhiều lời. Chỉ là, tuy đã tỉnh nhưng đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ, căn bản không thể hiểu rõ những lời họ nói nghĩa là gì.
Chỉ biết một điều — cậu đang ở trong bệnh viện.
Trong cơn mê man, Yến Tầm lờ mờ nghĩ, chắc là do bản thân nửa đêm đột nhiên phát bệnh nặng?
Hậu quả của việc thức khuya nghiêm trọng đến thế sao?
Sau này không thể cùng Chu Trạch nói nhăng nói cuội tới khuya nữa.
Không biết tiền viện phí là bao nhiêu, chắc là đắt lắm...
Đầu óc Yến Tầm rối bời, hàng loạt ý nghĩ lướt nhanh qua đầu như chớp điện.
Đến khi tỉnh táo hơn một chút, có thể cử động tay chân được, đã là vài tiếng đồng hồ sau — lúc ấy, bác sĩ điều trị chính của cậu vừa làm xong kiểm tra ban đầu.
“Tình hình hiện tại xem ra không tệ, nhưng để chắc chắn vẫn phải kiểm tra chi tiết thêm. À đúng rồi, chân trái của cậu bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng tiếp.”
Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi:
“Thương gân động cốt là phải dưỡng trăm ngày mà.”
“...Gãy xương?”
Yến Tầm khó khăn ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy được chân trái đang bó bột thạch cao.
Cậu bị gãy chân?
“Chẳng lẽ nửa đêm ngã từ trên giường xuống?”
Cậu thậm chí không ý thức được mình đã nói ra câu đó. Ngay sau đó, cậu thấy bác sĩ tròn mắt kinh ngạc:
“Ngã từ giường xuống cái gì? Cậu bị tai nạn xe đấy!”
“...?”
Tai nạn giao thông???
Có lẽ ánh mắt Yến Tầm quá mức hoang mang và bối rối, vẻ mặt của bác sĩ ban đầu chỉ là suy tư, sau đó dần trở nên nghiêm trọng.
“Cậu tên gì?”
“Yến Tầm.”
Sắc mặt bác sĩ Vương dịu lại một chút, rồi hỏi tiếp:
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“...”
Mặt bác sĩ Vương bỗng trầm xuống, ngay cả hai y tá đứng phía sau cũng trở nên kỳ quái.
“Vậy bây giờ là năm bao nhiêu?”
“Năm 2015.”
…
Không khí đột nhiên im bặt, trở nên nặng nề.
Yến Tầm không hiểu chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có điều không ổn. Lúc này, một y tá không nhịn được lên tiếng:
“Bây giờ là năm 2022 rồi.”
Cô ấy còn lấy điện thoại ra cho cậu xem — trên màn hình là ngày:
13 tháng 9 năm 2022.
Đầu óc Yến Tầm hoàn toàn đơ ra: “…”
Có lẽ vì thấy cậu chẳng nhớ gì, bác sĩ Vương tốt bụng giải thích:
“Là thế này, cậu bị tai nạn xe và hôn mê suốt một thời gian dài. Nhưng hiện giờ không sao rồi, bên tôi cũng đã gọi điện cho tiên sinh của cậu…”
“Khoan đã!”
Chưa đợi bác sĩ nói hết, Yến Tầm đã cắt ngang:
“Tiên sinh nào cơ? Tôi có tiên sinh nào?”
Giọng điệu cậu hỏi nghe cứ như đang nói “tôi có bà xã nào đấy à”.
Cô y tá bên cạnh cố nín cười.
Bác sĩ Vương vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Chính là chồng của cậu.”
“...CHỒNG?!”
Não Yến Tầm trống rỗng,
“Chồng là... là có nghĩa gì?”
So với việc phát hiện bây giờ là năm 2022 chứ không phải 2015, chuyện này còn khiến cậu khó tiếp nhận hơn nhiều.
Thế nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, ánh mắt của bác sĩ và các y tá bỗng trở nên đồng điệu một cách kỳ lạ.
Họ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, như đang nhìn một bệnh nhân sau tai nạn bị tổn thương chức năng nhận thức.
May mà bác sĩ Vương là người có lòng, cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Chồng ấy, tức là ông xã của cậu đó.”
Yến Tầm: “.............”