Vì cậu còn trẻ mà… “chuyện đó” không được.

“Không được”…

Không…

Câu nói ấy cứ như băng ghi âm bị kẹt, lặp đi lặp lại mãi trong đầu Yến Tầm.

Ban đầu cậu còn chưa hiểu rõ ý, cho đến khi nhận ra ánh mắt Chu Trạch đang đảo xuống.

Yến Tầm chợt bừng tỉnh

"Chuyện đó", chính là… chuyện vợ chồng— à không, chuyện vợ chồng đồng giới.

Cậu… "không được".

Yến Tầm: “……”

Thấy Yến Tầm ngồi đờ ra như trời sập, Chu Trạch vỗ vai đầy thương cảm:

“Không sao đâu.”

Hồi nãy còn nghiến răng nghiến lợi, nhưng giờ Yến Tầm đã chân thành xin lỗi, lại vừa mới từ cõi chết trở về, chưa kể còn gặp biến cố lớn trong đời.

Bây giờ lại thêm chuyện… đánh mất phẩm chất đàn ông.

Thế này rồi thì giận nổi cái gì nữa.

Dù sao thì... cậu ấy cũng thảm quá rồi.

Yến Tầm vẫn đắm chìm trong cú sốc, hoàn toàn không để ý ánh mắt ngày càng thương hại của Chu Trạch. Mãi đến khi Chu Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cậu:

“Không sao đâu. Yến Tầm à, giữ vững tinh thần. Có thời gian thì tìm bác sĩ nam khoa giỏi điều trị, ngày quật khởi làm nam tử hán không còn xa đâu!”

Yến Tầm: “……”

Một bạt tai vỗ bay bàn tay đang xoa đầu.

“Cút.”

“Ái —— ! Cậu hôn mê bao nhiêu ngày mà lực tay vẫn khỏe thế?!”

Chu Trạch  xoa tay đỏ lựng,  không hề tức giận, lại nhảy lên ghế ngồi như không có gì.

“Yên tâm, tôi giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không lộ đâu. Thôi thì nghĩ tích cực đi, ly thì ly. ANh ta ngoài mặt mũi ra thì có gì ghê gớm đâu? Có tí tiền thôi mà!”

Chu Trạch hừ lạnh một tiếng, đầy phẫn uất:

“Rời khỏi anh ta, cậu mới sống đúng kiểu người bình thường!”

Không khó để nhận ra, Chu Trạch vẫn còn giận vụ Yến Tầm năm xưa "thấy sắc quên bạn".

Yến Tầm dựa vào đầu giường, im lặng không nói, khiến người khác khó đoán được cậu đang nghĩ gì. Chu Trạch tưởng cậu đang buồn đến phát khóc, liền hăng say tiếp tục mắng chửi Sở Đình Vân:

“Tôi nói thật, năm đó cậu bị cái mặt đó dụ mới đồng ý kết hôn. Anh ta lớn hơn cậu tám, chín tuổi, tâm cơ…”

“Còn nữa, anh ta là cáo già, chắc chắn dắt mũi cậu chạy vòng vòng!”

“Khoan đã.”

Yến Tầm ngẩng đầu, bỗng thấy có gì đó sai sai trong lời Chu Trạch.

“Nhưng chẳng phải cậu nói ban đầu là tôi nhất kiến chung tình, bám lấy anh ta không buông sao?”

“...Thì cậu từng tự miệng nói vậy mà?!”

Chu Trạch trừng mắt nhìn cậu như thể muốn hỏi não cậu có hoạt động không vậy, hận rèn sắt không thành thép:

“Yến Tầm, tỉnh lại đi! Giờ là cái tên Sở Đình Vân đó chơi chán cậu rồi! Vừa thấy cậu ‘không được’, lập tức trở mặt đá cậu. Cậu hiểu không?!”

Yến Tầm: “……”

Cậu không đáp, đang vật lộn để tiêu hóa sự thật hoang đường rằng mình từng điên cuồng yêu, rồi bị đá như rác.

...Chẳng lẽ đây là vũ trụ song song?

Nhưng tiếc thay, Yến Tầm là người theo chủ nghĩa duy vật, nên mất trí nhớ nghe còn có vẻ hợp lý hơn xuyên không.

Chu Trạch chẳng biết bạn mình đang lạc trôi trong dòng suy nghĩ nào, vẫn hăng say tiếp tục:

“Yến Tầm! Nhớ cho kỹ, đừng ngu ngốc nữa. Anh ta đòi ly hôn thì cậu ly hôn đi! Cả hai là đàn ông, không con cái, đừng học ba mẹ tôi cố chịu vì con cái làm gì!”

“Huống chi cậu còn không nhớ nổi anh là ai, càng không có cảm tình gì! Mau chóng dứt khoát, nhà xe tiền bạc chia xong, là cậu có thể bắt đầu cuộc đời mới!”

Bốp!

Chu Trạch vỗ đùi: “Quá tuyệt vời!”

Nếu không vì chân Yến Tầm đang bó bột, anh đã vác bạn thân đi cục dân chính ly hôn từ lúc này rồi.

“Trên đời này đẹp trai xinh gái không thiếu gì, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây? Cùng lắm tôi giới thiệu cho cậu...”

Nhưng Yến Tầm hoàn toàn không để tâm tới lời vàng ý ngọc của Chu Trạch, mà đột ngột quay sang hỏi:

“Người đó... đẹp lắm à?”

Chu Trạch: “.........”

Khóe miệng Chu Trạch giật giật. Dù ghét Sở Đình Vân cỡ nào, Chu Trạch cũng không thể nói dối ở điểm này.

“...Tạm được. Nghe nói mẹ anh ta là người nước ngoài, mắt xanh tóc nâu. Cậu hiểu rồi đấy, lai Tây thì…”

Nhưng nói tới đây, Chu Trạch mới nhận ra mình bị dẫn dắt:

“Khoan đã, nãy tôi kể cả đống tật xấu của anh ta, mà cậu chỉ nhớ mỗi cái mặt đẹp?!”

“Không phải thế.”

Yến Tầm ngẫm nghĩ, rồi nói:

“Còn nhớ cậu bảo anh ta hơn tôi tám, chín tuổi, từng trải, tâm cơ, giỏi xử lý mối quan hệ thân mật, luôn giữ thế chủ động...”

Một học sinh gương mẫu đã tổng kết đầy đủ bài giảng sau giờ học.

Chu Trạch: “……”

Nghe đúng là những gì anh vừa nói, nhưng tại sao qua miệng Yến Tầm lại giống khen thế nhỉ?

“Yến Tầm.”

“Ừ?”

“...Cậu không cứu nổi rồi. Chắc bị bỏ bùa thật.”

Yến Tầm: “……”

Chu Trạch thật sự không hiểu Sở Đình Vân đã cho bạn mình uống bùa mê gì, mà kể cả bị đâm mất trí nhớ, lớp filter mười tầng vẫn không hề bong tróc.

“Nghe đây. Ý tôi bảo anh ta hơn tuổi không phải khen từng trải! Là già! Là già đó hiểu không?! Trâu già gặm cỏ non đó!!”

“Ba mươi mấy tuổi rồi còn gì—”

Yến Tầm suy nghĩ mấy giây, nghiêm túc:

“Cũng chưa gọi là già nhỉ?”

Chu Trạch: “………”

Im lặng mấy giây, Chu Trạch hỏi thẳng:

“Yến Tầm, thật ra cậu không bị mất trí nhớ đúng không? Đang đừa tôi đúng không?!”

“...Tôi không đùa cậu, chỉ đang nói chuyện có lý.”

Về mặt logic, Yến Tầm có sự cố chấp đặc biệt.

“Nói cái c*t!”

Chu Trạch tức muốn phát điên:

“Cậu rõ ràng bênh anh ta rõ ràng!”

“Phân tích khách quan thôi.”

“Khách quan cái đầu cậu! Cậu rõ ràng là... là...”

Hai người lại sắp cãi nhau đến nơi thì Yến Tầm kịp dừng lại trước:

“Tôi không muốn cãi nhau với cậu, Chu Trạch. Gia đình tôi đều ở nước ngoài, người kia lại đòi ly hôn, tôi còn đang mất trí nhớ, giờ chỉ còn mỗi cậu là bạn.”

“……”

Chu Trạch nghẹn lời, rồi ngồi phịch xuống ghế:

“Ha, giờ mới biết ai là người đáng tin nhất hả?”

Ban nãy Chu Trạch còn định nói tiếp mấy câu nữa chửi Sở Đình Vân, nhưng nghĩ lại thì thôi — mới nói có mấy câu đã tí nữa cãi nhau rồi. Yến Tầm giờ lại chẳng nhớ gì, nói cũng chẳng ích gì.

Nghĩ thế, anh vỗ vai Yến Tầm:

“Không sao đâu. Cứ ly hôn dứt điểm đi. Sau này có gì khó, cứ tìm tôi. Tôi còn miếng cơm là tôi còn cho cậu húp cháo!”

Yến Tầm nhướng mày: “Ý cậu bảo tôi là chó?”

“…Húp canh! Là húp canh! Được chưa?!”

Yến Tầm cũng không tiếp tục vặn vẹo, mà đột ngột hỏi:

“Có hình anh ta không?”

Chu Trạch cảnh giác: “Gì? Cậu còn chưa quên tình cũ à?”

Yến Tầm: “...Mai đi ly hôn thì cũng phải biết mặt chứ. Chả lẽ đến đó hỏi từng người ‘Anh là người muốn ly hôn với tôi à?’”

“Ờm… cũng có lý.”

Chu Trạch gật đầu, bắt đầu lục điện thoại. Nhưng mò một lúc, anh mới nhận ra…

“Cậu không có hình anh ta sao?”

Yến Tầm liếc Chu Trạch: “Nhìn biểu cảm cậu là biết không có.”

“Ai nói?!”

Chu Trạch như bị chạm tự ái, hùng hổ tìm lại như thể không lục được ảnh là không xong.

“Đợi đấy! Hôm nay không tìm được tôi không mang họ Chu!”

Mười lăm phút sau.

Chu Trạch ném điện thoại cho cậu, giọng không vui:

“Cầm lấy, hình cậu cần đấy.”

Yến Tầm cúi đầu nhìn — ngẩn người.

Cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng: ảnh đi du lịch, ảnh chụp lén, ảnh selfie, thậm chí là ảnh dìm.

Nhưng không ngờ, tấm hình đầu tiên cậu thấy về Sở Đình Vân lại là —

Ảnh cưới.

Ảnh cưới, kiểu dùng làm ảnh chứng nhận kết hôn.

Cái gọi là “khuôn mặt đẹp trai”, “có vài phần sắc nước hương trời” cuối cùng cũng có hình dáng cụ thể.

Đúng là một người đàn ông quá mức đẹp đẽ.

Mắt đào hoa, con ngươi xanh thẳm, như hồ nước sâu giữa vùng tuyết trắng không dấu chân người. Dù chỉ là tấm ảnh chụp vài năm trước, vẫn khiến người ta có cảm giác như đang được nhìn bằng ánh mắt yêu thương.

Ngũ quan kết hợp hài hòa như nhân vật được AI dựng lên, đúng là cực phẩm.

Ánh mắt Yến Tầm dừng lại trên khuôn mặt ấy vài giây, rồi mới chuyển sang nhìn bản thân trong ảnh.

Cậu nhận ra mình, nhưng cũng thấy xa lạ.

Phiên bản “tương lai” ấy trưởng thành hơn nhiều.

Không còn là cậu học sinh cũ nữa, mà là một người đàn ông trong chiếc sơ mi trắng chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, dáng vẻ ổn trọng.

Nhưng không phải mấy thứ đó mới là trọng tâm.

Trọng tâm là: trong ảnh, Yến Tầm đang mỉm cười bên cạnh người kia, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc.

“……”

Yến Tầm, mới mười tám tuổi, lặng lẽ nhìn tấm ảnh cưới ấy, như thể bị mất giọng.

Tỉnh dậy liền biết mình đã kết hôn, nghe tin sắp ly hôn cũng không thấy gì đặc biệt.

Nhưng giờ, khi nhìn thấy bằng chứng kết hôn trước mắt, cậu mới có cảm giác mình thật sự đã bước vào hôn nhân.

Vậy thì có lẽ...

Yến Tầm thầm nghĩ:

...Có lẽ mình từng rất thích anh ấy.

Từ những lời kể của Chu Trạch, y tá, cộng thêm tấm ảnh trước mắt  và cả chút linh cảm mơ hồ, hình bóng ấy bắt đầu hiện hình trong lòng cậu.

Như một chiếc bóng vốn trống rỗng, đang lặng lẽ mọc lên da thịt…

“Ê, nhìn đủ chưa?”

Chu Trạch giơ tay định lấy lại điện thoại.

Yến Tầm vẫn dán mắt vào màn hình, tay thì giơ lên chuẩn xác giữ chặt cổ tay Chu Trạch.

“Ảnh từ đâu ra?”

Cậu hỏi xong mới nhìn lên, chưa có ý định trả lại máy.

“…Từ ảnh bìa WeChat của cậu.”

Chu Trạch lầm bầm, giọng không vui.

Ảnh bìa WeChat?

Yến Tầm nhớ lại, có vẻ như đó là chức năng tương tự không gian QQ. Điều này nghĩa là—

“Tất cả bạn bè đều thấy được?”

“Chính xác là bạn bè WeChat của cậu.”

Bạn bè đều thấy...

Chuyện này cực kỳ không giống với tính cách kín tiếng, không khoe mẽ của Yến Tầm.

Cậu chỉ có thể kết luận: chắc chắn là từng "vì yêu mà hóa dại", làm chuyện không giống bản thân.

Yến Tầm hơi nghi hoặc: “Nếu ai cũng thấy được, thì sao cậu tìm mãi mới có?”

Chu Trạch lườm cậu, nghiến răng:

“Vì cậu đã xóa tôi! Đấy!”

Hóa ra Chu Trạch phải liên hệ lục tung bạn học cũ, mới xin được ảnh bìa từ bạn bè của Yến Tầm.

Yến Tầm: “……”

Cậu buông tay, trả máy lại.

“Xin lỗi. Đợi tôi mua điện thoại mới, người đầu tiên tôi add lại là cậu.”

“Hừ, ai thèm!”

Chu Trạch hừ một tiếng, không truy cứu, chuyển sang chế độ lo xa thực tế:

“Nghe này, ly hôn không được cẩu thả, nhất là chuyện chia tài sản.”

“Khó là ở chỗ cậu chẳng nhớ gì, tiền tài cũng không rõ. Việc cấp bách là phải làm rõ tài sản đã.”

“……”

Yến Tầm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, như đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.

Thấy cậu im lặng, Chu Trạch tưởng cậu nghe lọt, càng nói hăng hơn:

“Cái tên Sở Đình Vân chọn thời điểm này đòi ly dị chắc chắn có mưu đồ! Rất có thể muốn cậu trắng tay!”

“Khốn nạn! Cậu phải kiếm luật sư giỏi!”

Chu Trạch càng nói càng hăng, như muốn xắn tay vào cuộc.

“Đợi chút, tôi nhớ có luật sư mẹ tôi từng thuê, đỉnh cực. Còn có cả thám tử tư, tôi gọi ngay—”

“Chu Trạch.”

Yến Tầm đột nhiên ngắt lời.

“Luật sư để sau.”

“…Không tìm luật sư?”

Chu Trạch sững người, ngơ ngác:

“Vậy giờ làm gì?”

Người thanh niên trên giường khẽ quay mặt đi, môi mím lại, lúm đồng tiền nhạt nhòa.

“…Cậu giúp tôi đặt lịch khám nam khoa trước đi.”

Chu Trạch: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play