“Xin chào anh.”
Ngay lúc ấy, giọng cô phục vụ vang lên sau lưng Yến Tầm.
“Anh cần hỗ trợ gì không ạ?”
Yến Tầm hơi sững người. Khi đứng thẳng dậy quay lại, cậu bắt gặp ánh nhìn cảnh giác của đối phương. Không chỉ có thế, cậu còn phát hiện ra ánh mắt từ những vị khách khác trong quán cà phê cũng đang đổ dồn về phía mình.
Chớp mắt, như có một tia sáng lóe lên trong đầu.
Yến Tầm chợt tỉnh táo lại
Đúng rồi.
Bất cứ ai nhìn thấy một người mặc đồ bệnh nhân bất ngờ xông vào, lại còn vây người khác vào góc tường như vậy... sẽ nghĩ đến điều gì chứ?
Khả năng lớn nhất, chắc chắn là một bệnh nhân tâm thần trốn viện.
“Xin lỗi.”
Nhận ra điều này, Yến Tầm lập tức lùi lại. Nhưng chân trái vẫn còn bó bột khiến động tác cậu không linh hoạt.
Cộc
Sở Đình Vân đột nhiên đặt tập tài liệu xuống bàn, đồng thời đứng dậy, đỡ lấy cổ tay cậu.
Làn da dầm mưa lạnh buốt của Yến Tầm lập tức bị bàn tay kia bao trùm — ấm áp đến nỗi có phần bỏng rát.
Thế nhưng, sự tiếp xúc ấy chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Khi Yến Tầm còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhẹ nhàng ấn xuống ghế ngồi kế bên.
Sở Đình Vân rút tay lại, giọng nói vẫn ấm áp như cũ, quay sang dặn dò phục vụ:
“Phiền mang thêm một ly sữa nóng, cùng một phần bánh gạo hấp.”
Cô phục vụ thoáng sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng kịp, mình đã hiểu nhầm.
“Vâng, xin anh chờ chút.”
Yến Tầm vô thức xoa xoa cổ tay mình, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của Sở Đình Vân đang nhìn cậu.
Đối phương đã ngồi xuống lại, tư thế thoải mái nhưng sống lưng vẫn giữ thẳng, vừa nhàn nhã, vừa toát lên phong thái tự nhiên mà tao nhã.
Đây là lần đầu tiên Yến Tầm sau khi mất trí nhớ được gặp mặt Sở Đình Vân.
Có vẻ như thời gian rất ưu ái người đàn ông này — anh trông còn đẹp trai hơn cả tấm ảnh cưới vài năm trước.
Chỉ có điều, màu mắt của anh không sáng như trong ảnh, mà sâu hơn nhiều. Cặp kính mảnh che đi phần nào, khiến ánh nhìn dưới khoảng cách giao tiếp bình thường hóa thành sắc xanh đậm thâm trầm.
Đôi mắt đào hoa kia mang theo ba phần ý cười, phản chiếu ánh đèn ấm áp, và phản chiếu cả gương mặt cậu.
Yến Tầm không hiểu vì sao Sở Đình Vân lại chẳng thèm liếc tới tập hồ sơ kiểm tra trên bàn, mà chỉ chăm chú nhìn mình.
Một cách thản nhiên, từ đầu đến chân.
Ánh mắt gần trần trụi ấy khiến cậu bắt đầu thấy căng thẳng, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Cậu chẳng tài nào đoán được ánh mắt đó đang ẩn giấu điều gì, chỉ cảm thấy rất không thoải mái. Vì thế, sau ba giây đối diện, Yến Tầm liền dời mắt đi.
Yến Tầm chưa bao giờ là người ảo tưởng. Cậu không cho rằng ánh nhìn kia thể hiện sự nhung nhớ hay tình cảm.
Cậu cho rằng nguyên nhân chỉ đơn giản là: đối phương ăn mặc chỉnh tề còn mình lại lôi thôi nhếch nhác, thậm chí suýt bị hiểu nhầm là bệnh nhân tâm thần.
Không cần soi gương, cậu cũng biết mình lúc này trông nhếnh nhác đến mức nào.
Dù là đứng trước người mình từng yêu, hay là người từng là chồng mình, chẳng ai lại muốn bản thân xuất hiện trong bộ dạng này.
Chỉ là... Yến Tầm không biết giờ nên xếp Sở Đình Vân vào "người từng yêu" hay "người từng là chồng".
Chín phần mười... là vế sau rồi nhỉ.
Dù sao thì — họ cũng sắp ly hôn.
Ly hôn.
Từ ấy lại xoay quanh trong đầu Yến Tầm, khiến cậu vô thức kéo lại áo, mở lời giải thích:
“Xin lỗi, đúng ra tôi nên thay đồ trước khi tới gặp anh.”
Chỉ là lúc có kết quả đã là năm giờ chiều, cậu chẳng còn thời gian mua quần áo, đành mặc luôn bộ đồ bệnh viện đến.
“Không sao.”
Đây là câu đầu tiên Sở Đình Vân trực tiếp nói với cậu, dịu dàng đến mức khiến người ta không tin nổi đây là người vừa nãy còn lạnh giọng với thư ký.
Anh thậm chí không hề để tâm, vừa nói vừa đưa chiếc áo khoác bên cạnh cho cậu:
“Cẩn thận kẻo cảm.”
Giọng anh rất hay, trầm thấp, mang từ tính điển hình của đàn ông trưởng thành.
Yến Tầm theo bản năng từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu, chỉ là mưa nhẹ thôi mà.”
Sở Đình Vân không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhẹ một cái. Cử chỉ đó khiến Yến Tầm chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Rất nhiều người đang nhìn cậu.
Hiển nhiên, mặc đồ bệnh nhân ướt mưa bước vào quán cà phê vẫn là chuyện rất thu hút ánh nhìn.
“…Cảm ơn.”
Cuối cùng, Yến Tầm vẫn đưa tay nhận lấy, không phải vì bản thân bị ướt, mà là vì cậu đã khiến Sở Đình Vân bị mọi người chú ý quá mức.
Lúc nhận áo, ánh mắt cậu khẽ lướt qua ngón áp út bên tay trái của anh.
Có một chiếc nhẫn ở đó.
Không hẳn tinh xảo hay đắt tiền, chỉ là một chiếc nhẫn bạc trơn. Không hề hợp với khí chất cao quý của "Chủ tịch Sở", càng không giống một chiếc nhẫn cưới đắt giá.
Nhưng nó cứ thế chiếm cứ vị trí biểu trưng cho hôn nhân.
Yến Tầm bỗng nghĩ tới ngón áp út bên tay phải của mình.
Ở đó, cũng có một vết hằn nhẫn rất mờ.
Không ai biết tim cậu đã lệch nhịp trong khoảnh khắc ấy. Nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, không dừng lại quá lâu, nhanh chóng mặc áo vào.
Dù được Chu Trạch nói là Sở Đình Vân hơn cậu tám, chín tuổi, nhưng người chồng này không cao hơn cậu là bao. May mà áo khoác là kiểu rộng rãi, cậu mặc cũng vừa vặn.
Yến Tầm rất hiếm khi mặc đồ của người khác. Hồi nhỏ, có lần cậu mặc lại áo khoác cũ của cha nuôi, trên đó toàn mùi bột giặt và mùn gỗ.
Hương vị đó từng khiến đứa trẻ là cậu cảm thấy an toàn.
Còn mùi áo của Sở Đình Vân... vừa chạm tay đã biết là đắt tiền. Khi mặc vào, cậu thoáng ngửi thấy mùi gì đó lờ mờ giống mùi vải thiều.
Rất nhẹ, nhưng hình như lại không giống nước hoa.
Cảm giác mặc đồ của người khác khiến Yến Tầm có chút bối rối. Cơ thể không tự chủ được mà căng lên.
May mà nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, phá tan sự im lặng.
“Chào anh, đây là sữa nóng và bánh gạo anh gọi ban nãy.”
“Đưa cho em ấy.”
Sở Đình Vân chỉ tay vào mặt bàn, ra hiệu để phần đó sang bên kia.
“?”
Yến Tầm có chút bất ngờ.
Cậu cứ tưởng một người bị cậu cho leo cây bốn tiếng, ít nhất cũng phải có chút không vui.
Nhưng giờ, thái độ của Sở Đình Vân lại hoàn toàn ngược với những gì cậu hình dung.
Có vẻ chồng ở tương lai của mình tính khí tốt thật.
Không, phải nói là cực kỳ tốt.
Hoặc cũng có thể, do đối phương quá có giáo dưỡng — đến mức dù là người sắp ly hôn cũng vẫn đối xử lễ độ như vậy.
“Cảm ơn.”
Cậu cúi đầu, nhấp một ngụm sữa. Chất lỏng ấm nóng chảy qua cổ họng, kéo theo cái dạ dày cũng bắt đầu ấm lên.
Vì phải lấy máu xét nghiệm, sáng cậu không ăn gì, đến trưa cũng chẳng có tâm trạng ăn uống. Đến tận bây giờ, đây mới là bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Có lẽ đói quá rồi, bánh và sữa lại thấy ngon lạ thường.
“Ngon thật.”
“Vậy à?”
Sở Đình Vân tựa người vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cậu rất lâu.
Dáng vẻ ấy khiến anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh mỉm cười: “Tôi còn tưởng em không thích.”
“Không đâu.”
Yến Tầm lắc đầu, giọng vô thức dịu xuống:
“Tôi rất thích.”
“Ừm?”
Tưởng anh chưa nghe rõ, cậu lặp lại một lần nữa:
“Tôi thật sự rất thích.”
Lần này chắc nghe rõ rồi, bởi vì Sở Đình Vân lại cười. Nụ cười này sâu hơn lúc nãy, khóe môi cong lên, không để lộ răng, nhưng tràn đầy hài lòng.
Đẹp đến mức hơi quá đáng.
Yến Tầm ngơ ngẩn vài giây, rồi cúi đầu ăn thêm một miếng, như thật sự bị món bánh này hấp dẫn.
Chỉ mấy câu đơn giản, cũng đủ để cậu nhận ra người đàn ông trước mặt không hề giận vì chuyện cậu đến muộn, cũng chẳng khó chịu vì sự đường đột vừa rồi.
Xem ra người mình sắp ly hôn là người rất ôn hòa.
Lúc này, Sở Đình Vân vẫn chưa vội nói đến chuyện ly hôn. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Yến Tầm ăn, giống như người chờ suốt bốn tiếng đồng hồ không phải là anh vậy.
Bánh ngon thật, nhưng Yến Tầm cũng chỉ ăn vài miếng, bởi vì lý do hẹn gặp hôm nay đâu phải để mời ăn.
“Là thế này, ngài Sở…”
Yến Tầm ngồi ngay ngắn lại,
“Mặc dù chuyện này nghe hơi khó tin, nhưng sau khi tỉnh dậy tôi bị mất trí nhớ, cho nên—”
“—Cho nên em không còn nhớ tôi.”
Sở Đình Vân gật đầu, rất tự nhiên tiếp lời, chẳng hề bất ngờ:
“Không cần giải thích quá nhiều, tôi đã biết tình hình qua bác sĩ điều trị của em.”
Yến Tầm khựng lại.
“À… vậy sao…”
Cậu vốn định chuẩn bị một đống lý do để giải thích chuyện mất trí nhớ, không ngờ đối phương đã biết từ sớm, mà lại còn không để tâm lắm.
“Yến Tầm, việc em mất trí nhớ, không ảnh hưởng gì đến chuyện chúng ta ly hôn.”
Câu nói ấy khiến cậu khựng tay. Ngẩng lên nhìn, thấy anh mở điện thoại, đưa cho cậu xem một bức ảnh.
Là tờ đơn ly hôn.
“Em có thể không nhớ, nhưng em đã ký vào rồi.”
Yến Tầm phóng to phần chữ ký, nhìn chằm chằm vào nét mực kia hồi lâu.
Đúng là chữ ký của cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Yến Tầm hiểu rõ — mục đích của cuộc gặp hôm nay, chỉ là hoàn tất thủ tục cuối cùng: tới Cục Dân chính, nhận giấy ly hôn.
Mọi chuyện… không còn đường lùi nữa.
Cậu lặng lẽ trả điện thoại lại cho anh:
“ Ngài yên tâm, đã thống nhất rồi thì tôi sẽ không nuốt lời. Chỉ là—”
Cậu muốn nói: "chỉ là có thể chờ một chút không", "chuyện ly hôn liệu có thể thương lượng lại không", hay "giữa chúng ta có từng hiểu lầm gì không"...
Nhưng Sở Đình Vân không để cậu nói hết.
“ Em sẽ không đổi ý chứ?”
Sở Đình Vân bật cười khẽ, liếc nhìn đồng hồ. Dù không nói gì nhưng hành động đó đã quá rõ ràng.
Cậu đến trễ bốn tiếng. Giờ Cục Dân chính đã đóng cửa từ lâu. Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần còn nghỉ.
Đương nhiên — không thể ly hôn.
Thành ra, cứ như thể chính Yến Tầm cố tình đến trễ để trì hoãn chuyện này.
Cậu lập tức nhận ra sự mỉa mai và giận dữ ẩn sau câu nói của anh. Hóa ra anh thật sự... tức giận.
Nhận thức này khiến Yến Tầm cảm thấy Sở Đình Vân giống "người thường" hơn một chút.
Nhưng nếu đã giận như vậy, hẳn là muốn ly hôn ngay.
Vậy nên, những câu hỏi chưa kịp nói ra, cậu đã tự tìm được câu trả lời:
Sở Đình Vân không muốn chờ thêm, cũng không có chỗ cho thương lượng. Dù có hiểu lầm, anh cũng không định giải thích.
Yến Tầm im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng:
“Vậy tuần sau...”
“Tuần sau tôi đi công tác.”
Sở Đình Vân không cảm xúc ngắt lời.
Không biết từ lúc nào, nét cười trên gương mặt anh đã tan biến.
Yến Tầm mấp máy môi, nhưng chẳng tìm được lời nào để vãn hồi. Cuối cùng chỉ biết cúi đầu:
“Xin lỗi.”
“….”
Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.
Ào ào—
Mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn, trời cũng tối hẳn. Trong màn mưa dày đặc, chỉ còn ánh đèn xe nhấp nháy qua lại.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Yến Tầm phá vỡ cục diện. Cậu không muốn cãi vã với Sở Đình Vân, nên không nhắc tới chuyện ly hôn nữa, mà chuyển chủ đề:
“ Ngài Sở, có thể kể cho tôi nghe... chuyện trước kia của chúng ta không?”
“Trước kia?”
Sở Đình Vân nhìn cậu một lúc, rồi đột ngột cất tiếng:
“Trước đây cậu không gọi tôi là 'Ngài Sở'.”
“…Hả?”
Câu trả lời khiến Yến Tầm thoáng khựng người.
Cậu chưa kịp nghĩ
Người đàn ông ấy đã đáp
“Yến Tầm, trước kia em không gọi tôi như thế.”