Bị đá??
Cái danh "bị đá" này, đúng là mang đầy tính châm biếm.
Yến Tầm cảm thấy mình nên tức giận, nhưng thực lòng, hai từ “đã kết hôn” và “bị đá” chẳng mang lại cảm giác gì cho cậu.
Vậy nên cảm xúc mạnh mẽ nhất của cậu lúc này là: Chu Trạch hôm nay uống nhầm thuốc à? Sao nói năng cay độc, chua chát y như ăn phải hạt tiêu sống.
Người chồng “bị đá” trên giường bệnh, nhìn chằm chằm Chu Trạch mấy giây, rồi lạnh nhạt mở miệng:
“Bệnh viện cấm hút thuốc.”
“……”
Động tác châm thuốc lập tức đơ cứng giữa không trung.
“Được rồi—”
Chu Trạch định nhét điếu thuốc về bao, nhưng nghĩ sao đó lại dừng tay giữa chừng, giả vờ bình tĩnh ném luôn vào thùng rác.
Đợi Chu Trạch vứt xong, Yến Tầm mới tiếp lời:
“Tiếp tục đi.”
Chu Trạch nhanh chóng rũ bỏ vẻ lúng túng, hừ lạnh:
“Đã bảo cậu rồi, mấy thằng đẹp trai nhìn là biết không đáng tin, mà lúc đó cậu cứ như bị bùa mê thuốc lú, ba hồn bảy vía theo người ta. Giờ thấy hậu quả chưa?”
Nói xong, Chu Trạch mới chịu ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, ngồi tựa như lão đại, miệng cười đầy xấu xa:
“Này, lúc cậu nằm sống chết chưa biết ra sao, người ta ngoài kia vui vẻ tiêu dao, điện thoại gọi mãi cũng không thèm bắt đấy nhé~”
“……”
Ký ức trống rỗng khiến Yến Tầm hoàn toàn không phản bác nổi.
Một lúc lâu sau, cậu không biểu cảm nhìn Chu Trạch, hỏi:
“Cười xong chưa?”
“……”
Bị Yến Tầm nhìn như thế, Chu Trạch như bị điểm huyệt, vội vàng hạ chân xuống.
Nhiều năm trước, khi còn là thằng béo hay bị đám lưu manh đầu đường trấn lột, Chu Trạch từng được “siêu nhân học sinh” Yến Tầm mang cặp đỏ, đeo khăn quàng, một mình đập cả đám khiến bọn kia khóc mẹ gọi cha.
Từ giây phút đó, Chu Trạch sinh ra một loại cảm giác tôn sùng khó hiểu. Nhờ mặt dày dai như đỉa mà từ bạn học qua đường, Chu Trạch thành bạn thân chí cốt với Yến Tầm suốt mười mấy năm.
Vì thế, dù giận đến đâu, Chu Trạch cũng không có ác ý với người từng là bạn thân nhất vào lúc này.
Sau vài giây im lặng, Chu Trạch vẫn mở miệng:
“Dù sao thì, năm đó cậu đỗ Đại học Thủ Đô. Tôi… thì đi du học. Cậu học đại học trong nước, tôi ở nước ngoài.”
“Tôi nhớ hồi đó cậu cũng nổi lắm, tham gia mấy cuộc thi rồi đoạt giải, sau đó còn đi làm thêm cái gì đó, nói chung là kiếm được bộn tiền.”
“Sau này cậu đưa bác gái với Lâm Nhiên ra nước ngoài, bảo là để tiện chăm sóc anh cậu, lắp chân giả, phục hồi chức năng gì đấy.”
Đây có lẽ là tin tốt nhất Yến Tầm được nghe kể từ khi tỉnh lại. Tim cậu đập dồn, toàn thân nóng ran.
“Thật à?”
Chu Trạch nhìn cậu vài giây, giọng cũng dịu xuống: “Ừ, thật.”
Là bạn thân từ bé, Chu Trạch hiểu rõ gia cảnh nhà Yến Tầm, cũng biết đó là tâm nguyện lớn nhất của cậu.
“Sau đó tôi về nước, vốn định tìm cậu chơi cho đã, ai ngờ cậu bận đi hẹn hò với bạn gái. Má nó, đúng là thấy sắc quên bạn.”
Nói đến đây Chu Trạch lại thấy bực.
“Gì cơ?”
Yến Tầm ngẩn ra.
“…Bạn gái?”
“Đúng rồi, cái chị khóa trên cậu thầm yêu hồi cấp ba ấy.”
Chu Trạch hừ lạnh:
“Hồi đó tôi mà nói ra, cậu còn bịt miệng tôi. Nhưng tôi không ngờ cậu yêu thầm người ta bao năm, yêu vào chưa được mấy tháng đã chia tay.”
“……”
Nghe như chuyện người khác vậy, Yến Tầm hoàn toàn không thể tin nổi:
“Tại sao?”
“Vì cậu thay lòng đổi dạ chứ sao nữa, đồ tra nam.”
Ánh mắt lẫn giọng điệu của Chu Trạch đều tràn đầy khinh bỉ.
Yến Tầm: “……”
“Thay lòng đổi dạ?”
Chu Trạch đảo mắt: “Chứ cậu nghĩ cậu cưới ai?”
Yến Tầm: “…Cũng đúng.”
Đến giờ cậu vẫn chưa biết người mình cưới tên gì. Cái tin “đã kết hôn” quá chấn động, đến mức vừa rồi cậu quên khuấy mất chuyện đó.
“Thế… tôi với người đó là kiểu quan hệ gì?”
Chu Trạch bĩu môi đầy ghét bỏ:
“Ban đầu cậu vừa gặp đã yêu người ta, sau đó mặt dày theo đuổi, bám riết không buông, cưỡng ép chiếm hữu, còn từng ‘bá vương ngạnh thượng cung nữa… Nói chung là sau những thủ đoạn đó cậu mới ôm được mỹ nhân về.”
Yến Tầm: “……???”
Nhưng mà cậu vừa mới được giải “Học sinh 3 tốt” cấp thành phố năm ngoái mà, hôm qua còn giúp bà cụ qua đường cơ mà!
Cậu thẳng thừng phủ nhận: “Không thể nào!”
“Sao lại không thể?”
Chu Trạch cười lạnh.
“Chính cậu kể cho tôi mà. Cậu còn nói ‘ông xã’ của cậu không thích cậu thân thiết với người khác, bắt cậu cắt đứt với tôi luôn cơ mà.”
Nói tới đây, Chu Trạch như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ:
“Sau đó cậu thật sự… vì cái thằng khốn kia mà xóa tôi!”
“……”
Đến giờ, cuối cùng Yến Tầm cũng hiểu vì sao Chu Trạch hôm nay lại kỳ cục như vậy.
Thật sự là — không thể tin nổi. Quá vô lý.
Cậu nằm trên giường, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ nói:
“Xin lỗi, Chu Trạch.”
Điều đầu tiên cậu nói không phải là nghi ngờ chuyện kia có đúng không, mà là xin lỗi người bạn thân nhất.
“Chuyện tuyệt giao là tôi sai.”
“……”
Chu Trạch chết lặng.
Anh tức suốt mấy năm, buồn suốt mấy năm, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu xin lỗi đơn giản như vậy.
Một lúc lâu, căn phòng náo nhiệt ban nãy bỗng im phăng phắc…
Đúng lúc đó, điện thoại Chu Trạch vang lên. Anh liếc qua — số lạ, lại còn là cuộc gọi từ số riêng.
Ban đầu định dập máy, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn nghe.
“Alo, ai vậy?”
“Sở Đình Vân.”
Đầu dây bên kia là giọng nam nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo chút từ tính đặc trưng của đàn ông trưởng thành, khiến tai Chu Trạch tê rần một giây.
Nhưng rất nhanh, anh nhận ra người đó là ai.
Sắc mặt Chu Trạch lập tức thay đổi: “Anh…”
Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã đi thẳng vào chủ đề:
“Làm phiền nhắn với Yến Tầm một tiếng. Giờ cậu ấy tỉnh rồi, chiều mai hai giờ đến Cục Dân chính. Ly hôn sớm một chút.”
“Ly hôn?!”
Chu Trạch “soạt” một tiếng bật dậy khỏi ghế, mặt đen như đáy nồi.
“Sở Đình Vân, anh còn là người không?! Yến Tầm bị tai nạn, vừa mới tỉnh, mà anh ” mất trí nhớ rồi đó!
Nhưng đối phương dứt khoát ngắt lời, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Yến Tầm bên cạnh nghe toàn bộ cuộc hội thoại. Cậu nhìn điện thoại trong tay Chu Trạch, thầm nghĩ:
Thì ra người đó tên là Sở Đình Vân.
Chu Trạch dường như chưa nhận ra biểu cảm của Yến Tầm, bị mấy câu cuối của Sở Đình Vân làm cho chết lặng vài giây, sau đó tức điên lên, định gọi lại ngay.
Ting
Tin nhắn đến đúng lúc.
Là tin nhắn định vị của Sở Đình Vân, hẹn gặp tại quán cà phê cạnh Cục Dân chính. Ý tứ: nói chuyện trước khi chính thức ký đơn.
Cái thái độ ra lệnh đó khiến Chu Trạch tức đến phát điên, gọi lại thì…
Đã bị chặn.
“Mẹ kiếp——!”
Hai người này đúng là trời sinh một cặp.
Hồi trước Yến Tầm chặn anh cũng y chang: một cuộc gọi, một tin nhắn, rồi chặn.
Ký ức ùa về, Chu Trạch tức đến dựng tóc gáy.
Yến Tầm nhìn anh đứng cạnh giường, mặt mày u ám, lồng ngực phập phồng — nhìn cái là biết đang tức.
Nhớ lại lời Chu Trạch vừa nói trong điện thoại, Yến Tầm nhanh chóng đoán được thân phận người gọi.
“Là anh ta?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng Yến Tầm nghe như khẳng định.
“Anh ta… muốn ly hôn với tôi?”
Thật ra khi hỏi câu này, người mất trí nhớ như Yến Tầm không cảm thấy quá đau lòng. Nhưng Chu Trạch thì khác — anh nghĩ Yến Tầm yêu người kia đến phát điên, giờ mà ly hôn thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Sự việc đến quá đột ngột, lại nghe điện thoại trước mặt Yến Tầm, giờ muốn giấu cũng giấu không được.
Chu Trạch do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói thật:
“Đúng. Anh ta nói hai người đã quyết từ trước rồi, chẳng qua vì cậu gặp tai nạn nên mới trì hoãn đến giờ.”
Chu Trạch hít sâu một hơi, lại ngồi xuống ghế.
“Chiều mai hai giờ, đến Cục Dân chính làm thủ tục.”
“…Ly hôn à.”
Yến Tầm trầm ngâm.
“Ngay cả chuyện ly hôn cũng không nói thẳng với tôi, còn phải nhờ người khác chuyển lời.”
Giọng cậu chỉ là đang suy nghĩ, nhưng lọt vào tai Chu Trạch lại như tiếng lòng đau đớn nghẹn ngào.
“Yến Tầm, cậu đừng buồn quá.”
Chu Trạch không nhận ra là mình đã quên sạch chuyện từng bị xóa bạn, mà đang sốt sắng nghĩ cách an ủi.
“Thật ra ly hôn cũng không phải chuyện xấu đâu…”
Yến Tầm không đáp, cậu đang suy nghĩ.
Tình hình hiện tại là: ngủ dậy phát hiện mình cưới đàn ông. Vì người đó, mình đã bỏ luôn cô gái từng yêu nhiều năm, cắt đứt với bạn thân chí cốt.
Yến Tầm suy đi tính lại, cảm thấy trừ khi mình yêu đối phương đến mức không thể kiềm chế, chứ nếu không thì chắc chắn không làm ra mấy chuyện như vậy. Có điều—
Yến Tầm nhắm mắt, hít sâu một hơi, hỏi:
“Vậy sao bây giờ lại đòi ly hôn?”
Chu Trạch: “Thật ra là… hai người sống với nhau… không hòa hợp…”
Yến Tầm không hiểu: “Không hòa hợp?”
Chu Trạch vò đầu bứt tai:
“Ấy là… chuyện đó đó…”
Dù trong phòng chỉ có hai người, Chu Trạch vẫn cúi đầu, thì thào:
“Là chuyện… ấy ấy…”
Yến Tầm: “Tôi không hiểu. Nói rõ ràng.”
“…Thì…”
Chu Trạch cắn răng vài giây, vỗ vai Yến Tầm một cái, ánh mắt đầy đồng cảm liếc xuống chỗ nào đó của cậu —
“Vì còn trẻ mà… đã không không được.”
Yến Tầm: “?”