Chuyện chồng tạm gác sang bên, đầu tiên, Yến Tầm nhận được chẩn đoán từ bác sĩ:

"Thực ra vết thương của cậu không quá nghiêm trọng, chỉ là gãy xương chân và chấn động não nhẹ do va đập mạnh vùng đầu, trong não có một chút máu tụ."

"Dựa theo kết quả kiểm tra thì việc hôn mê lâu và mất trí nhớ có phần bất thường. Chúng tôi nghi ngờ ngoài nguyên nhân do máu tụ chèn ép thì còn có yếu tố tâm lý. Nhưng vì chưa ảnh hưởng đến các chức năng khác nên tôi – với tư cách bác sĩ điều trị chính – không khuyến khích phẫu thuật, tốt nhất là chờ hồi phục tự nhiên."

Nói tới đây, bác sĩ vỗ nhẹ vai cậu, giọng an ủi:

"Thời gian hồi phục thì khó nói lắm. Nhanh thì vài tháng, lâu có thể một hai năm. Đương nhiên cũng có khả năng nhỏ là... sẽ không bao giờ hồi phục. Nhưng đừng lo, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hay chức năng cơ thể đâu."

"……"

Sau cùng, bác sĩ còn dặn dò một vài điều cần chú ý, bảo Yến Tầm nghỉ ngơi thật tốt.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Yến Tầm ghi nhớ từng lời.

Chỉ là, dù bác sĩ đã rời đi được mấy tiếng, cậu vẫn chưa tiêu hóa nổi cái hiện thực vừa hoang đường vừa khó tin này —

Bây giờ là năm 2022, bảy năm sau.

Hiện tại, Yến Tầm 25 tuổi, đã kết hôn được ba năm.

Và đối tượng kết hôn... là một người đàn ông.

Mười ngày trước cậu gặp tai nạn xe, hôn mê cho đến tận hôm nay mới tỉnh.

Yến Tầm: “……”

Lố bịch đến khó tin.

Cậu đưa tay ôm trán, ép mình bình tĩnh vài phút rồi bắt đầu quan sát kỹ căn phòng bệnh đơn mình đang nằm.

Vị trí rất tốt, hướng Nam, phòng được trang trí và bày biện hết sức tinh tế.

Bình hoa trên đầu giường là hoa tươi mới thay sáng nay, căng tràn sức sống. Trên bàn có đĩa trái cây được đã được gọt sẵn, bên trên còn bày mấy quả vải đỏ mọng.

Ngay cả chất liệu đệm  và chăn cũng khác biệt so với bệnh viện thông thường.

Yến Tầm không lạ gì bệnh viện, không phải vì bản thân hay ốm đau, mà vì thường xuyên đưa người nhà đi khám.

Trong ký ức mơ hồ, màu trắng của phòng bệnh gần như chiếm trọn một phần tuổi thơ cậu. Thế nên cậu biết rõ loại phòng đơn này đắt đỏ đến mức nào.

Vậy mà giờ... chính mình đang nằm đây.

Yến Tầm suy đoán 

Có lẽ sau khi trưởng thành, mình đã đủ năng lực tài chính để chi trả cho căn phòng đắt đỏ thế này, và đủ tiền gánh nổi hóa đơn viện phí dài dằng dặc.

Chỉ không ngờ, bảy năm sau cậu lại... kết hôn. Với một người đàn ông.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa của y tá Triệu cắt ngang dòng suy nghĩ của Yến Tầm. Cô áy náy thông báo vẫn chưa gọi được cho "ông xã" của cậu, chỉ có thể an ủi:

"Anh Yến, anh đừng buồn. Chắc ông xã anh bận chuyện gì đó quan trọng... hoặc là điện thoại bị hỏng cũng nên?"

"Không sao, thực ra tôi..." — không buồn đâu.

Thật sự không buồn chút nào.

Yến Tầm có thể khẳng định mình là trai thẳng, vì từ trước đến nay chưa từng nảy sinh ý nghĩ gì đặc biệt với đàn ông. Vậy nên giờ phút này, cậu vẫn đang đắm chìm trong sự hoảng hốt và hoài nghi: Mình thật sự đã cưới một người đàn ông?

Trong lúc suy nghĩ, Yến Tầm theo phản xạ đưa tay sờ cổ nhưng trống trơn.

Khoan đã!

"Ngọc bội của tôi đâu?"

"Ngọc bội?"

Y tá Triệu lộ vẻ nghi hoặc.

"Tôi chưa từng thấy anh đeo mà? Có lẽ người nhà đã tháo ra cất rồi ?"

"……"

Hỏi không ra manh mối, Yến Tầm đành nghĩ cách khác.

"Chị y tá, chị cho tôi mượn điện thoại chút được không?"

Điện thoại cậu bị hỏng trong tai nạn, rồi lại hôn mê, nên giờ hoàn toàn không có phương tiện liên lạc.

Người có thể diễn kịch, nhưng công nghệ thì không biết nói dối.

Chỉ đến khi cầm trong tay chiếc điện thoại đời mới nhất, Yến Tầm mới thật sự tin: đây là thế giới của bảy năm sau.

Nhưng mẹ cậu và Lâm Nhiên đều không liên lạc được, thuê bao hết hạn, thậm chí có số thành thuê bao không tồn tại. Yến Tầm rối như tơ vò, cuối cùng đành gọi cho Chu Trạch.

Giờ cậu cần gấp một người thân quen và đáng tin để hỏi xem suốt bảy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tút…”

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Nghe đoạn tin này thì tức là... đầu dây bên kia đã từ chối cuộc gọi. Có lẽ thấy số lạ nên không bắt? Yến Tầm đoán vậy, không gọi lại nữa, mà gửi một tin nhắn.

“Tôi là Yến Tầm, bị tai nạn xe đang nằm viện. Có chuyện muốn tìm cậu.”

Tin nhắn vừa gửi thành công, điện thoại lập tức đổ chuông.

Yến Tầm bắt máy: "Alo, Chu Trạch?"

“……”

Cậu chờ một lúc, đầu dây bên kia không lên tiếng.

"Alo? Nghe thấy không?"

“……Có chuyện gì?”

Giọng đàn ông bên kia nghe hơi lạ, nhưng đại khái vẫn là giọng Chu Trạch.

Yến Tầm nhíu mày. Nói thật thì sau bảy năm giọng có khác đi cũng không lạ, nhưng cậu không hiểu sao lại cảm thấy Chu Trạch nghe có phần... xa lạ.

“Là thế này, tôi đang mượn điện thoại của y tá…”

Yến Tầm không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý cái tình huống dở khóc dở cười này, chỉ đành nói:

“Tình hình hơi phức tạp, cậu có thể đến gặp tôi một chuyến được không?”

“……”

Chu Trạch im lặng vài giây, dường như còn đang tranh cãi với ai đó ở cạnh. Yến Tầm nghe không rõ, chỉ biết một lát sau bên kia nói:

"Gửi định vị qua WeChat."

WeChat?

Yến Tầm sửng sốt, ngày trước bọn họ toàn dùng QQ mà? Chu Trạch còn từng cười nhạo WeChat là đồ cho người già, thề sống thề chết đời này không bao giờ dùng.

May mà y tá Triệu đã biết Yến Tầm bị mất trí nhớ, rất kiên nhẫn giúp gửi định vị.

Đối phương trả lời nhanh gọn:

"Hai tiếng nữa đến."

Yến Tầm: “...Được.”

Cậu nghĩ lại giọng điệu khi Chu Trạch nghe máy mà thấy có gì đó rất lạ.

Nếu không phải vì số điện thoại, giọng nói, và người kia cũng xác nhận là Chu Trạch, Yến Tầm thật sự tưởng mình gọi nhầm người.

Cậu trả điện thoại lại cho y tá, tiếp tục hỏi:

"Chị y tá, chị có biết vì sao tôi bị tai nạn không?"

"Chi tiết thì tôi không rõ lắm. Sau khi bị tai nạn anh được đưa đến bệnh viện gần đó cấp cứu, đợi tình hình ổn định mới chuyển qua đây."

Yến Tầm đổi câu hỏi:

“Vậy còn… chồng tôi thì sao? Chị từng gặp chưa? Là người như thế nào?”

“Ừm, có gặp vài lần. Nhưng chồng anh bận lắm, lần nào đến cũng vội vội vàng vàng. Tôi chẳng nói chuyện được mấy câu.”

Thế là, thông tin về “người chồng bí ẩn” cũng chẳng được bao nhiêu.

Cuối cùng, Yến Tầm đành nhờ y tá kể qua các sự kiện lớn trong nước vài năm gần đây, cùng một số kiến thức phổ thông cơ bản.

Đến lúc mặt trời sắp lặn, y tá trực quầy mới gọi điện lên thông báo:

“Anh Yến, bạn anh đến rồi.”

Chu Trạch?

Yến Tầm buông nút chuông gọi y tá, ánh mắt hướng về phía cửa phòng.

Một phút sau, cửa phòng bị đẩy ra. Người bước vào là một thanh niên cao ráo, mặc áo khoác da, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.

Yến Tầm: "………???"

Soái ca này là ai?!

Hai ánh mắt giao nhau. Chu Trạch không nói một lời, chỉ im lặng nhìn người thanh niên đang nằm trên giường bệnh, nhìn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chân trái bó bột do gãy xương.

Bốn năm trôi qua, gương mặt Yến Tầm gần như không thay đổi.

Thanh niên ngồi trên giường có hàng lông mày sắc nét, đường nét gương mặt rõ ràng, tuấn tú điềm tĩnh. Chỉ vì vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê nên sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Không biết có phải ảo giác không, Chu Trạch cảm thấy ánh mắt Yến Tầm lúc này rất giống hồi cấp ba - Khi mà hai người còn thân thiết nhất.

Nhưng kể từ sau lần cãi nhau to bốn năm trước, cả hai xóa sạch liên lạc với nhau. Từ đó Chu Trạch cũng không biết thêm bất kỳ tin tức nào về Yến Tầm.

Cho đến khi nhận được cuộc điện thoại hôm nay…

Lúc Chu Trạch nhìn Yến Tầm, đối phương cũng đang đánh giá cậu.

Khác với ánh nhìn kín đáo của Chu Trạch, Yến Tầm gần như nhìn thẳng không kiêng dè, đến mức khiến Chu Trạch hơi mất tự nhiên.

Có lẽ ánh mắt quá mức kinh ngạc, Chu Trạch nhíu mày, kéo khẩu trang xuống, không nhịn được châm chọc:

“Thế nào, không nhận ra à?”

Yến Tầm đánh giá từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên đầu, rất thành thật trả lời:

"Thật sự... không nhận ra."

Trong trí nhớ của cậu, Chu Trạch là một cậu bé mét bảy, tròn trĩnh gần tám mươi ký. Còn người trước mắt – cao, dáng chuẩn, cách nói chuyện, khí chất cũng hoàn toàn khác.

Tuy ngũ quan vẫn mang chút dấu vết năm xưa, nhưng ai mà liên hệ được anh chàng soái ca này với cậu nhóc mập lớp 12A2 năm đó chứ?

Từ góc nhìn của Chu Trạch, lời này nghe chẳng khác gì đang móc mỉa.

“Tốt!”

Anh bật cười vì tức:

“Yến Tầm, cậu gọi tôi đến chỉ để nói câu không quen biết?!”

“Không, tôi chỉ nhớ cậu từng như thế này…”

Yến Tầm đưa tay ra, làm động tác vẽ một vòng tròn.

Mặt Chu Trạch sầm xuống: “Cậu đang chửi tôi béo à?!”

Yến Tầm: “……”

Không tranh luận nữa, cậu vào thẳng vấn đề:

“Bác sĩ nói tôi bị tai nạn xe, đầu va đập mạnh, mất trí nhớ một phần.”

Người thanh niên ngồi trên giường chỉ vào đầu mình.

“Tôi chỉ nhớ là hôm qua cậu đến nhà tôi ngủ nhờ vì bố cậu ngoại tình. Chúng ta tán gẫu suốt đêm... rồi tôi tỉnh lại ở bệnh viện.”

Chu Trạch: “………”

Thông tin dồn dập khiến anh ngơ luôn.

Bố ngoại tình, ngủ nhờ, trải chiếu, tâm sự …

Ký ức như hàng nghìn con bươm bướm lao thẳng vào đầu, loang loáng bay quanh, rồi có một con lặng lẽ đậu trên vai anh.

Đêm đầu hè nóng nực, chiếc quạt cũ lạch cạch quay, sao lác đác ngoài cửa sổ, những lời đùa vu vơ thời niên thiếu…

Một lúc lâu sau, Chu Trạch nhíu mày:

“— Nhảm nhí.”

“Đúng.”

Yến Tầm day trán, hơi đau đầu.

“Chính tôi cũng thấy nhảm, nhưng tình huống bây giờ là thế đấy.”

“……”

Chu Trạch lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì. Vì Yến Tầm không phải loại người bày trò đùa ác, mà giả như mất trí nhớ là thật... thì lại càng hoang đường.

Yến Tầm chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

Cậu định hỏi Chu Trạch chuyện suốt bảy năm qua – chắc chắn không thể nói một hai câu là xong.

“Tôi gọi cho mẹ và anh tôi đều không được, nên chỉ còn cách hỏi cậu.”

“……”

Chu Trạch không đáp.

Hồi trước Yến Tầm quyết tuyệt giao, dứt khoát nói cắt đứt quan hệ, cả đời không qua lại. Chu Trạch tức đến nỗi thề rằng sau này mà còn nói chuyện với Yến Tầm câu nào thì anh là chó.

Giờ thì sao?

Chẳng lẽ phải “gâu gâu gâu”?

Thấy Chu Trạch mặt mày kỳ cục, Yến Tầm hỏi:

“Sao thế?”

“……”

Chu Trạch cau mày, khoanh tay trước ngực, mặt đầy bất mãn.

Nhưng không nói gì, chỉ bắt đầu đảo mắt nhìn quanh phòng, thậm chí còn vào nhà vệ sinh một vòng, như thể đang tìm ai đó.

Vài giây sau, sau khi xác nhận toàn bộ phòng bệnh chỉ có hai người họ, sắc mặt Chu Trạch mới dễ chịu một chút.

Tiếp theo, anh làu bàu đầy châm chọc:

“Chồng cậu đâu? Sao không đi mà hỏi anh ta?”

“……”

Yến Tầm nghẹn lời, bị ba chữ “chồng của cậu” đánh gục trong một phút.

Cậu há miệng, nhưng không nói được gì. Một lúc sau mới đáp:

“Tôi gọi rồi nhưng không ai bắt máy.”

Người thanh niên trên giường bệnh cúi đầu, nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại toát ra vẻ hoang mang khó nói thành lời.

“Hơn nữa... tôi cũng không nhớ nổi anh ta là ai.”

“……”

Chu Trạch im lặng, sắc mặt phức tạp.

Một lúc sau, anh cười khẩy, mở miệng:

“Yến Tầm, cậu biết bây giờ mình giống gì không?”

“Giống gì?”

Yến Tầm quay sang nhìn anh, thấy Chu Trạch ngậm điếu thuốc, cười khẩy, nói thẳng:

“Một người chồng bị đá.”

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play