Người đàn ông tóc dài màu nâu đỏ vừa nói vừa chỉ vào hàng ghế dài bên quầy bar.
“Ngồi đây đợi chút, Cố ca vẫn chưa tỉnh, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
Đây là một quán bar nằm trong khu chợ đen, mãi đến 9 giờ tối mới bắt đầu hoạt động. Đông khách đỉnh điểm thường rơi vào lúc rạng sáng, giờ này vắng tanh, gần như không có khách. Người đàn ông vẫn thoải mái châm một điếu thuốc, rót một ly rượu.
Anh ta nhìn sang Lâm Mặc bên cạnh, lắc lắc ly rượu: “Muốn làm một ly không?”
Lâm Mặc không trả lời. Cậu ban ngày chưa ăn gì, giờ mà uống rượu thì cái dạ dày kia không trụ nổi.
Một giọng nói khác thay cậu trả lời: “Nó còn chưa đủ mười tám tuổi, không được uống rượu.”
Người tóc nâu đỏ khịt mũi coi thường: “Năm đó tôi uống rượu, anh có nói vậy đâu, Cố ca.”
Cố Mộ Nhiên - ông chủ của quán bar.
Là một Beta, nhưng sở hữu vẻ ngoài vượt xa chuẩn mực thẩm mỹ của một Beta bình thường.
Nếu phải tìm một người ở khu khai thác mỏ có thể so được ngoại hình với Thẩm Sơ, thì chắc chắn chỉ có hắn.
Hắn giật lấy thuốc lá và ly rượu trong tay tóc nâu đỏ kia, rồi đuổi khéo: “Vậy thì đi ngủ đi, đừng ngồi đây nữa.”
“Biết rồi.” Tóc nâu đỏ dập tàn thuốc, đẩy ly rượu lại rồi lười biếng rời đi.
Cố Mộ Nhiên nhận lấy ly rượu, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên miệng ly: “Nếu anh nhớ không nhầm thì giờ này cậu không nên còn ở SH416.”
“Bọn họ không mang em theo.” Lâm Mặc thuật lại sơ lược chuyện xảy ra.
“Thật sự làm được rồi?” Cố Mộ Nhiên cười lạnh, rồi đổi giọng dịu đi, hỏi: “Giờ tính sao? Thẩm Sơ chắc chắn sẽ không thu nhận cậu nữa.”
“Chỉ cần qua ba tháng, dù em ở nhờ nhà Thẩm Sơ cũng không sao. Nhưng phiền nhất là đồ ăn, em phải nhận túi dinh dưỡng từ anh ta nhưng anh ta chắc chắn sẽ không giúp em. Em buộc phải mua từ chợ đen.”
“Giá ở chợ đen cao cắt cổ, dù là loại túi dinh dưỡng rẻ nhất cũng chẳng rẻ chút nào, cậu chịu nổi không?” Cố Mộ Nhiên hỏi.
Lâm Mặc mím môi.
Cậu có chút tiền tiết kiệm, là do mấy năm làm việc vặt tích góp được. Không nhiều lắm, chỉ đủ mua vé tàu rời khỏi tinh cầu mỏ, mà cũng chỉ đi được đến tinh cầu có trường thi gần nhất.
Nếu dùng để mua túi dinh dưỡng thì chẳng còn đủ tiền vé.
“Em hy vọng anh có thể giúp em tìm một công việc.”
“Anh từ chối.” Cố Mộ Nhiên thẳng thừng.
Công việc ở khu khai thác mỏ không dễ kiếm. Ngay cả những công việc phổ thông nhất cũng thường xuyên gặp tai nạn như sập hầm, đá lở.
Đặc biệt là Lâm Mặc còn chưa đủ mười tám, chỉ có thể tạm thời thay thế công việc của người khác. Nếu xảy ra chuyện, cậu sẽ không được hưởng bất kỳ khoản bồi thường nào.
“Nếu cậu thật sự hết tiền, anh có thể giúp, mỗi ngày đưa cậu một túi dinh dưỡng.”
“Cố ca, em biết anh có lòng tốt, nhưng em không muốn nợ ai...!”
Cuối câu, giọng Lâm Mặc đột nhiên cao lên, rồi lại im bặt.
Đáy mắt Cố Mộ Nhiên trầm xuống.
Hắn quen biết Lâm Mặc từ 6 năm trước.
Khi đó Lâm Mặc mới mười hai tuổi, gầy trơ xương, bị một gia đình nhận nuôi chỉ để hưởng trợ cấp cho trẻ mồ côi thời chiến, hoàn toàn không chăm sóc cậu tử tế.
Ngoài việc làm việc nhà nặng nhọc, cậu còn không được ăn no.
Nếu không vì luật bắt buộc trẻ mồ côi chiến tranh phải đi học, có lẽ cậu cũng chẳng được đến trường.
Lần đầu tiên Cố Mộ Nhiên thấy Lâm Mặc là ở cửa sau quán bar.
Cửa sau thông với bếp, thường xuyên có mùi cơm bay ra. Không biết bằng cách nào Lâm Mặc tìm tới, cậu đứng trước cửa với đôi mắt to vì gầy mà trở nên đặc biệt lớn, nhìn rất đáng thương.
Cố Mộ Nhiên không thể chịu nổi cảnh trẻ con bị đói, đặc biệt là kiểu ngoan ngoãn như Lâm Mặc. Hắn hỏi: “Đói sao?”
Lâm Mặc gật đầu, rồi lại lắc đầu, bụng thì kêu “rột rột”, cậu cúi đầu ngượng ngùng.
Cố Mộ Nhiên lấy từ bếp ra một chén cơm chiên đưa cho cậu: “Ăn đi.”
Lâm Mặc không đưa tay nhận, mà hỏi: “Chỗ anh có cần người làm không? Em có thể làm việc, không cần lương cao đâu, chỉ ba...”
Cậu giơ ba ngón tay, “Ba tinh tệ là được rồi.”
Ba tinh tệ rẻ mạt đến mức không thể tưởng.
Cố Mộ Nhiên không đồng ý ngay: “Dù nơi này là chợ đen, không cần tuân luật, nhưng anh không thuê lao động trẻ em.”
“Em mười hai tuổi rồi, không phải trẻ em!” Lâm Mặc vội nói, “Không tin thì em có thể cho anh xem thẻ học sinh, em đang học lớp Một cấp Hai!” (Nhí: này giống như lớp 6 của bên mình).
Luật của Liên minh Tinh tế cho phép người từ mười hai tuổi trở lên làm việc.
“Hiểu biết cũng nhiều đấy.”
Cố Mộ Nhiên bật cười, gật đầu: “Anh có thể thuê cậu, nhưng đây là quán bar, không phải nơi cậu có thể tùy tiện ra vào. Phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn trong bếp, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
“Trong bếp có nhiều nguyên liệu quý, anh không muốn thấy chuyện nhân viên lấy trộm. Hiểu không?”
“Em sẽ không làm thế!” Lâm Mặc gật đầu chắc chắn.
Từ ba giờ chiều tan học đến bảy giờ tối, Lâm Mặc phụ trách xử lý nguyên liệu, chuẩn bị các món ăn.
Cố Mộ Nhiên quan sát kỹ: Lâm Mặc giữ đúng lời hứa, dù đồ ăn hấp dẫn đến mấy cũng chưa bao giờ ăn vụng một miếng.
Cậu chỉ mang đi phần cơm nhỏ được chia riêng.
Nhưng phần cơm nhỏ đó chẳng mấy chốc cũng không còn là của Lâm Mặc. Đứa con nuôi cùng nhà cậu phát hiện cậu đi làm, mỗi ngày đều chặn đường về của cậu để cướp lấy.
Một chọi ba, Lâm Mặc không có cửa thắng, thậm chí còn bị đánh tới tận cửa sau quán bar.
“Chào anh, em là Lâm Di, cùng nhà với Lâm Mặc, nếu anh có thể thuê nó, vậy cũng thuê cả em đi!”
“Em cũng vậy!”
“Em cũng vậy nữa!”
Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm vào phần cơm trong tay Cố Mộ Nhiên, ánh mắt đầy thèm khát.
“Cả bốn đứa, tôi không thuê ai hết, kể cả Lâm Mặc. Biến!”
Sau đó vài tháng, Cố Mộ Nhiên không gặp lại Lâm Mặc nữa — cho đến một lần ở bãi xỉ quặng trong khu khai thác.
SH416 có một loại tinh thạch phóng xạ nhẹ, thường dùng trong thiết bị y tế. Trong quá trình khai thác hay sót lại mảnh vụn, lũ trẻ hay đến tìm kiếm để đổi chút tiền.
Lâm Mặc cũng ở đó.
Vài tháng không gặp, cậu đã biến hóa kinh người đã phân hóa thành Alpha.
Alpha thường bắt đầu phân hóa ở tuổi 13-14, muộn thì 16-17. Phần lớn trẻ mồ côi chiến tranh có cha mẹ là Alpha hoặc Omega nên xác suất phân hóa thành AO rất cao. (Nhí: AO là Alpha và Omega).
Nhờ thể chất Alpha, Lâm Mặc có chút ưu thế, nhưng do suy dinh dưỡng lâu năm nên vẫn gầy yếu.
Gặp lại Cố Mộ Nhiên, cậu lễ phép cúi đầu chào: “Cố tiên sinh, chuyện lần trước chưa kịp xin lỗi anh.”
Cố Mộ Nhiên chỉ “ừ” một tiếng, xoay người rời đi. Nhưng đi được vài bước lại dừng lại:
“Công việc ở quán bar không hợp cậu nữa. Nếu muốn, anh có thể giới thiệu việc khác. Nhưng đừng để chuyện gia đình xen vào.”
Lâm Mặc không lập tức đồng ý.
Cố Mộ Nhiên cũng không chờ.
Vài ngày sau, Lâm Mặc, người đầy thương tích tìm đến hắn, cười: “Bọn họ sẽ không làm phiền em nữa.”
Cố Mộ Nhiên không hỏi tại sao, chỉ âm thầm giữ lời hứa suốt 6 năm, không ngừng giới thiệu công việc cho cậu.
Cho đến khi Lâm Di phân hóa thành Omega.
Cố Mộ Nhiên khuyên, “Cậu nên đi cùng bọn họ.”Cậu tích góp ngần ấy năm chẳng phải cũng vì rời khỏi tinh cầu mỏ sao? Bây giờ có cơ hội đi nhờ miễn phí, lại là người chưa đủ mười tám, họ không thể bỏ mặc cậu. Dù họ có được một Omega, cậu cũng có thể mang tiền dành dụm sang tinh cầu mới mà sinh sống.”
Lâm Mặc gật đầu: “Em sẽ suy nghĩ.”
Đáng tiếc, lời khuyên dù hay đến mấy cũng không thắng được lòng người — sự xấu xa và đen tối trong nhân tính.
Cố Mộ Nhiên thở dài một tiếng, không khuyên thêm, quay vào bếp: “Muốn mấy túi?”
“Ba túi. Ba ngày sau em quay lại.”
--
Ba ngày sau
Thẩm Sơ bước vào văn phòng.
Tinh cầu mỏ nghèo nàn, văn phòng cũng đơn sơ. Quân đội và bên quản lý khai thác chia đôi không gian, ngoại trừ người phụ trách chính có phòng riêng, những người còn lại đều ngồi cùng một gian.
Trên bàn đặt một màn hình lập thể lớn, chiếu theo thời gian thực tình hình tại các khu mỏ khác nhau.
Liên tục sáng ba ngày đi làm không thấy bóng dáng Lâm Mặc, nhưng tối về lại nghe động tĩnh. Thẩm Sơ có để ý nhưng ép bản thân không đi hỏi.
Gặp nhau thường xuyên khiến tinh thần anh suy kiệt. Ở nơi cấm hút thuốc này, anh đành pha cà phê, chậm rãi uống một ngụm, rồi xem lại màn hình theo dõi.
Bỗng nhiên, một hình ảnh trên màn hình khiến anh chú ý.
Khu mỏ số 1314520 — đọc theo ngôn ngữ Hoa Hạ là “Một đời một kiếp, ta yêu người”.
Tên gọi khác: Tinh trung trinh (nghĩa: Tinh thạch trung kiên trinh tiết).
Đây là một loại khoáng sản hay dùng trong y học, chủ yếu áp dụng lên Alpha và Omega, vô tác dụng với Beta.
Tinh thạch bị bao quanh bởi lớp vỏ đá rắn chắc, tồn tại trong lớp bùn cát tích tụ. Khi khai thác thường dùng phương pháp giếng đứng. Công nghệ hiện đại cho phép dùng cơ giáp với đường kính lớn để khai quật, nhưng lại khiến tầng đất lún dễ sập hơn so với phương pháp thủ công trước kia.
Khu vực tác nghiệp hiện tại chính là như thế.
Một trụ chống đã bắt đầu lỏng lẻo.
Có người phát hiện và hô hào mọi người rút lui.
Một chiếc cơ giáp gần đó vốn đã rời khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng vì thấy trụ chống lỏng quá nhanh, nên quay lại đỡ một tay. Sau đó mới rút, nhưng đã muộn.
Mặt đất bắt đầu lún xuống.
Thẩm Sơ gần như phi ra khỏi văn phòng. Tách cà phê lăn một vòng trên bàn còn chưa kịp nhỏ giọt đến mặt đất thì anh đã đến hiện trường.
Điều khiển một chiếc cơ giáp đang sửa chữa gần đó, dù cánh tay máy bị hỏng một bên, anh vẫn nhập lệnh trong nháy mắt, nhanh như tia chớp, kéo chiếc cơ giáp mắc kẹt ra khỏi khu vực nguy hiểm. Đồng thời gia cố lại trụ chống, củng cố sườn núi.
Đám thợ mỏ há hốc mồm.
“Cái gì vừa mới bay tới vậy?!”
“Kỹ thuật bước ngắt Khuê Tư! Là kỹ thuật điều khiển cao cấp, Alpha đỉnh cấp cũng phải luyện rất lâu mới thành thạo!”
“Thẩm ca mà cũng ngầu vậy à? Ảnh là Beta mà!”
“Chúng ta điều khiển là cùng loại cơ giáp đó sao?!”
“Không phải cơ giáp yếu, là ta yếu!”
Thẩm Sơ từ cơ giáp nhảy xuống, mặt lạnh tanh, đi về phía chiếc cơ giáp vừa được cứu, giọng nghiêm khắc:
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Gặp đất lún thì lập tức rút lui! Cái trụ chống trên sườn núi còn chắc hơn cơ giáp thường gấp mấy lần, mạng sống quan trọng hơn!”
Giọng nói của anh bình thường vẫn ôn hòa, lần này trầm hẳn xuống, cả đám thợ đều ngây người.
Lão Hà đứng dậy. Lần trước ông cũng từng phạm lỗi giống vậy, bị Thẩm Sơ phê bình tới mức phải xin nghỉ về căn cứ, gia cố lại trụ mỏ. Anh nhiều lần nhấn mạnh không để tái diễn sai lầm.
“Thôi mà, đừng giận, người ta cũng chỉ là có lòng tốt...”
Thẩm Sơ vẫn tức, không phải vì anh thương người lạ, mà vì đám thợ này đều là trụ cột của gia đình. Một người gặp nạn, cả nhà sẽ sụp đổ.
“Xuống khỏi cơ giáp! Cho tôi xem cái tên ngốc nào!”
Chiếc cơ giáp được cứu vẫn bất động.
Thẩm Sơ giận dữ: “Tôi đếm tới ba! Một! Hai! Ba! Tưởng trốn trong cơ giáp thì tôi không làm gì được cậu à?!”
Anh trèo lên, ấn nút mở khẩn cấp bên ngoài. Trong khi người bên trong còn chưa kịp phản ứng, khoang cơ giáp mở ra.
Anh nhìn thấy người bên trong ánh mắt lập tức sững lại – là Lâm Mặc.
Lâm Mặc cúi đầu.
--